Giấu phong cảnh trong hồi ức

Chương 22 : Giấu phong cảnh trong hồi ức

Trans: BL Từ Bạch nằm trong lòng Tạ Bình Xuyên, cằm tựa vào vai anh, cô không hề cảm thấy nghẹt thở, chỉ là hít sâu một hơn, cảm nhận được người ôm cô là Tạ Bình Xuyên trong lòng cô liền vô cùng tín nhiệm. “Em nghe thấy rồi nhé.” Từ Bạch nói, “Vừa rồi anh vừa nói thích em.” Đêm đã buông xuống, cô ngắm nhìn vườn hoa ở sau lưng, từ bức tường kính nhìn ra nhìn thấy cây cối sum suê, hoa cỏ tỏa sáng lấp lánh. Cô nghiêng đầu, làm nũng như mèo con, cọ mặt lên vai Tạ Bình Xuyên, cưỡng từ đoạt lý yêu cầu anh: “Anh nói lại lần nữa đi, em muốn nghe.” Tạ Bình Xuyên hỏi cô: “Em thật sự muốn nghe?” Từ Bạch không nghe rõ, đầu cô lại choáng rồi, cô hơi ngẩng đầu, vành tai cọ lên cổ Tạ Bình Xuyên, tóc cô lướt qua mặt anh, khiến anh không thể suy nghĩ gì nữa. Tạ Bình Xuyên đưa tay, lần nữa ôm lấy cô: “Em chưa trả lời anh, anh muốn hỏi lại lần nữa, em muốn anh lặp lại?” Từ Bạch xem như hiểu ý của anh rồi. Cô rất rộng lượng mở lòng: “Em cũng rất thích anh...Giống như câu nói của Da Vinci, một quả trứng có thể vẽ vô số lần, nhưng tình yêu chỉ có một lần, từ nhỏ đến lớn chỉ có một lần thôi, tất cả đều dành cho anh.” Từ Bạch thì thầm bên tai anh, giọng nói ngắt quãng, mang theo hơi thở phảng phất mùi rượu. Tạ Bình Xuyên không biết cô từ đâu học nói những lời đường mật thế này. Anh nghiền ngẫm lời cô nói. Đặc biệt là câu “từ nhỏ đến lớn chỉ có một lần thôi, tất cả đều dành cho anh”, anh nghe xong chỉ cảm thấy vui vẻ yên bình. Tựa như nước biển bị sóng vỗ làm dao động, mang theo tiếng sóng rì rào trong đêm trăng. Cuối cùng Tạ Bình Xuyên cũng ý thức được Từ Bạch bấy giờ hỏi gì đáp nấy, không hề giấu giếm bất cứ lời nào. Anh dìu cô ngồi thẳng người, nhìn vào đôi mắt long lanh của cô, dịu giọng hỏi: “Năm em mười tám tuổi gọi điện tỏ tình với anh, đã nói sẽ đợi anh nhưng tại sao sau đó…” Từ Bạch cúi đầu, dường như rất buồn: “Vì khi ấy anh có bạn gái.” Không biết cô nghĩ đến điều gì, đột nhiên vừa nói vừa khóc. Nước mắt cô tí tách rơi xuống cánh tay của Tạ Bình Xuyên. Ban đầu anh dùng ngón tay giúp cô lau đi, sau đó lại ghé sát mặt cô, khẽ hôn cô, lau đi vệt nước mắt kia, hôn xuống cằm cô: “Em thật sự uống say rồi.” Tạ Bình Xuyên thấp giọng nói: “Anh chưa từng có bạn gái.” Từ Bạch lắc đầu, cố gắng phản bác: “Anh có, cô ta còn gọi cho em.” Tạ Bình Xuyên vẫn không tin, chỉ cho rằng cô đang say, nói lung tung: “Đó là chuyện khi nào?” Từ Bạch không nhớ được thời gian cụ thể, dù sao đi nữa, chuyện đó đã xảy ra đã lâu rồi. Khi đó cô nhận xong cuộc gọi ấy liền bật khóc, giờ đây nghĩ đến cô lại khóc nức nở. Cô vẫn nhớ cô gái ấy là hoa kiều, nói tiếng Anh giọng Mỹ rất lưu loát, biết được rất nhiều thói quen của Tạ Bình Xuyên. Nguyên nhân ly hôn của bố mẹ, cô chưa từng lãng quên. Cô sợ mình cũng rơi vào cảnh đó, mười tám tuổi năm ấy cô đã trải qua một nỗi dằn vặt lạ lẫm. Không phải cô chưa từng nghĩ đến người như Tạ Bình Xuyên đặt ở chỗ nào mà chẳng nổi bật chứ? Cô có tư cách gì để yêu cầu anh chứ, tốt nhất chính là đừng cản đường anh. Trong đầu cô xuất hiện đủ loại cảm xúc phức tạp, trong miệng như có gì đó nghẹn lại. Từ Bạch nói không nên lời, cổ họng cũng bắt đầu đau đớn. Cô cúi đầu, như chú cún bị bỏ rơi. Tạ Bình Xuyên thấy thế, bắt đầu nhớ lại chuyện cũ: “Lúc học đại học, anh tham gia phòng thí nghiệm của công ty, còn phải tập trung học hành.” Anh nâng cằm của Từ Bạch lên, ép cô nhìn mình: “Tất cả thời gian rảnh rỗi, không phải nhớ em thì chính là nghĩ về công việc. Chắc em uống nhiều rồi, suy nghĩ cũng phải phù hợp với thực tế chứ…” Giọng nói câu cuối cùng giống như đang phê bình cấp dưới vậy. Tạ Bình Xuyên rất nhanh liền phát hiện ra điều này, lập tức thấp giọng nói: “Còn nữa, Tiểu Bạch, đừng khóc.” Anh buông Từ Bạch ra, hôn lên trán cô, tiếp tục dỗ dành: “Em muốn về nhà không? Anh đưa em về.” Giọng anh trầm thấp dễ nghe, mũi anh đặt sau tai cô, cử chỉ cực kì thân thiết. Từ Bạch không chịu thua, vẫn muốn cùng Tạ Bình Xuyên tính nợ cũ: “Lúc em mười lăm tuổi, anh từng nói với bố mẹ, chỉ xem em như em ruột.” Cô nhỏ giọng: “Em vẫn nhớ đấy.” Sau đó lúc nào cô cũng tự nhắc nhở vị trí của mình. Nghĩ đến những uất ức đã chịu, Từ Bạch ngẩng đầu nhìn trời. Cô nhìn nền trời đêm lấp lánh ánh sao như dải ngân hà trước mặt. Mười năm qua, cô đã học được cách tự an ủi bản thân - đó chính là ngẩng đầu nhìn trời. Khi đối mặt với vũ trụ rộng lớn, sự tồn tại con người bé nhỏ như cát bụi vật, dù là trăm năm cũng chẳng qua như một cái chớp mắt thoáng qua, cô đã nghĩ thông mọi chuyện rồi. Nhưng lần này, cô không thoát được hồng trần, cô buồn bã: “Anh xem em là em gái, còn hôn lên trán em, còn nói thích em…” Tạ Bình Xuyên thoáng đờ người. Từ Bạch giận dỗi: “Em muốn về Anh.” Tạ Bình Xuyên im lặng, Từ Bạch liền chuẩn bị đứng dậy. Cô lại quy hoạch cuộc đời mình rất rõ ràng: “Em về Anh làm giáo viên tiếng Trung, truyền bá văn hóa của đất nước ta. Dạy mọi người nghe dân ca, ăn tám món đặc sản nước mình, anh đừng cản em.” Tạ Bình Xuyên bật cười. “Em cho rằng thư tuyển dụng tự mình bay đến chỗ em ư?” Tạ Bình Xuyên ôm eo cô, lần nữa cố định cô ngồi lên chân mình, “Anh ở trên Linkedin tìm được thông tin liên lạc của em, cài giờ gửi mail cho em, trước một tuần em về nước ứng tuyền, anh đã biết chuyến bay của em số bao nhiêu rồi...Anh đang đợi em tốt nghiệp.” Từ Bạch không phản ứng, nghe đến có chút mơ màng. Cô suy nghĩ một lúc, sau đó nhìn cầu vượt xa xa lấp lánh ánh đèn xanh đỏ. Dòng xe không ngừng di chuyển, sự giận dỗi của cô cũng trôi theo dòng xe, tiêu tan theo gió. Nhưng Từ Bạch vẫn không quên: “Thật sự anh từng nói qua, anh sẽ đợi em, giống như đợi em gái ruột vậy.” Tạ Bình Xuyên cẩn thận nhớ lại, thật sự nhớ ra chuyện này. Anh lập tức nhượng bộ: “Khi ấy anh nói sai rồi.” Anh ghé gần gương mặt của Từ Bạch, giọng nói hòa cùng gió đêm truyền vào tai Từ Bạch: “Phải nói là…” Anh dừng một chút, giọng càng trầm hơn: “Anh xem em là công chúa nhỏ.” Từ Bạch bị anh trêu đến chân cũng mềm nhũn. Cô không giận lẫy nữa, quay về dáng vẻ ngoan ngoãn. Nhưng vì cô không tỉnh táo nên chẳng bao lâu liền nói tiếng anh với Tạ Bình Xuyên. Anh vẫn có thể đối thoại với cô, hai người nói đủ mọi thứ, kể chuyện trước kia đến giờ. Nhưng mà chẳng có cuộc vui nào mà chẳng tàn, Tạ Bình Xuyên không biết nơi ở của Từ Bạch, cô lại bắt đầu nói sang tiếng pháp, bất kể Tạ Bình Xuyên có xen ngang thế nào, Từ Bạch đều giống như một người dẫn chương trình tiếng pháp, ôm lấy cổ anh nói mãi...anh có vài câu nghe không hiểu. Tạ Bình Xuyên bất lực… Từ Bạch bắt đầu cảm thấy mệt, cô gục lên vai anh, yên tĩnh một lúc, sau đó chỉ còn thiết hít thở đều đều. Cảnh đêm như mực, xa xa xe cộ qua lại, bên cạnh gió thổi đến lay động cỏ cây. Tạ Bình Xuyên đưa một tay xoa đầu Từ Bạch, nói ra một câu tiếng Pháp: “Je naime que toi.” Nghĩa là “Anh chỉ yêu em”. Đáng tiếc Từ Bạch không nghe thấy. Cô ngủ ngon như một chú lợn say giấc. Tạ Bình Xuyên không biết chìa khóa của Từ Bạch ở đâu, anh thử gọi cô mấy lần, nhưng sau khi Từ Bạch bị anh đánh thức, cô còn buồn bực với anh, chỉ đáp: “Buồn ngủ, đừng làm phiền em.” Sau đó lại dựa vào anh ngủ tiếp. May mà cô đang nói tiếng Trung. Sau khi nghĩ ngợi, anh bế Từ Bạch lên, đi thẳng vào thang máy xuống tầng một, anh đặt cô vào trong xe, sau đó đưa cô về nhà. Nhà của Tạ Bình Xuyên cách khách sạn không xa, là một căn hộ chung cư cao cấp được thiết kế tinh xảo. Anh sống một mình lâu rồi, cũng không thích có người đến thăm, trong nhà cũng thiếu đi chút sức sống - Đây chính là đánh giá của Quý Hoành. Thân làm bạn thân nhiều năm của Tạ Bình Xuyên, Quý Hoành chỉ đến qua nhà anh một lần. Sau khi đến chơi, Quý Hoành thăm dò hỏi: “Có phải cậu mắc chứng cưỡng chế không?” Tạ Bình Xuyên thừa nhận. Khác với một số nam giới độc thân khác, trong nhà anh rất sạch sẽ. Tuy không có khách đến thăm nhưng trong phòng ngủ dành cho khách vẫn được dọn dẹp ngay ngắn - vừa hay hôm nay có thể dùng được. Sau khi Tạ Bình Xuyên bước vào nhà, anh liền đưa Từ Bạch vào phòng dành cho khách. Anh giúp cô cởi giày cao gót ra, lại đắp chăn cho cô. Trong phòng bật điều hòa duy trì ở hai mươi lăm độ. Tạ Bình Xuyên lo lắng cô bị lạnh, không bao lâu sau anh lấy ra một tấm chăn lông cừu. Từ Bạch trở người, nửa gương mặt vùi vào trong gối, mái tóc cũng che đi mặt cô. Làn da cô trắng ngần như bánh gạo nếp, ẩn hiện sắc hồng nhạt như châu hạt. Tạ Bình Xuyên cúi đầu ngắm cô, cuối cùng không kiềm được đưa tay vuốt ve mặt cô, dù sao đi nữa tối nay cô cũng sẽ không bị đánh thức. Không ngờ Từ Bạch lại nhỏ giọng gọi anh: “Anh ơi…” Tạ Bình Xuyên đáp: “Anh đây.” Từ Bạch ôm chặt gối, như bị thực tại ảnh hưởng, cô ở trong mơ nói với anh: “Anh đừng đi.” Rượu cô vừa uống là rượu trắng có độ cồn rất cao, buổi tối lại khóc một trận, nửa tỉnh nửa mê nghe thấy Tạ Bình Xuyên nói với cô: “Anh không đi, anh vẫn luôn ở đây.” Từ Bạch chắc nịch đáp: “Lừa đảo.” Cô nắm lấy ra giường, sau đó trốn trong chăn, chỉ để lộ ra nửa gương mặt nhỏ. Tạ Bình Xuyên vấn vương cơ thể Từ Bạch nhưng vẫn bày ra dáng vẻ đạo mạo thản nhiên. Anh bước ra ngoài, tắt đèn ngủ: “Em ngủ tiếp đi, có chuyện thì tìm anh.” Một giấc này ngủ đến nửa đêm. Từ Bạch bị đói tỉnh. Cô xem như đã khôi phục lý trí, ôm chăn ngồi trên giường, có thể vì não cô rất tốt nên vẫn nhớ rõ toàn bộ cuộc đối thoại đêm nay. Bao gồm cả chuyện cô giải thích tên weibo “Từ Tiểu Bạch D” của cô, còn có đủ loại làm nũng ăn vạ khóc lóc các thứ, những kí ức này giống như chiếc bàn là, là sâu trong não cô. Tỷ như một câu Tạ Bình Xuyên nói: “Anh xem em là tiểu công chúa.” Câu nói này tựa như hoa anh túc, mạnh mẽ nở rộ, mọc đầy trong lòng Từ Bạch. Cô bước xuống giường, đi chân trần trên thảm. Vừa đi ra phòng khách, trong phòng sách lại truyền đến câu hỏi: “Em tỉnh rồi à?” Từ Bạch xoay người nhìn về hướng phòng sách: “Vâng, em vừa tỉnh.” Tạ Bình Xuyên kéo cửa gỗ phòng sách ra, đưa mắt nhìn cô. Anh mặc đồ ở nhà, cổ áo thấp hơn bình thường, hơn nữa hình như vừa tắm xong, vì khi Từ Bạch đến gần, cô ngửi được hương sữa tắm. Từ Bạch quan sát bên trong căn phòng, phát hiện đèn bàn vẫn sáng: “Anh đang đọc sách à?” Tạ Bình Xuyên cho cô bước vào, đồng thời đáp: “Đang chuẩn bị ngủ, sắp mười hai giờ rồi.” Anh thuận tay dọn bàn sách, hỏi tình trạng của Từ Bạch: “Em muốn ăn cơm ư, hay là muốn đi tắm, chỉ là không có đồ cho em mặc, em chỉ có thể mặc…” Tạ  Bình Xuyên chưa nói xong, Từ Bạch cầm một quyển sách lên, ngẩng đầu nhìn anh: “Em mặc quần áo của anh sao?” Khoảnh khắc cô xấu hổ rất ngắn, dường như không có, sau đó cô liền nói: “Được, em đi tắm đây.” Tạ Bình Xuyên nghe xong liền khựng lại. Anh dẫn Từ Bạch vào phòng ngủ, mở tủ quần áo, từ trong đó lấy ra vài bộ quần áo để cho cô tự chọn. Từ Bạch chọn một chiếc áo thun, cô ướm thử vừa khéo chiếc áo che qua đùi, cô cầm chiếc áo này, sau đó thoải mái hỏi: “Anh ơi, anh không có bạn gái sao?” Tạ Bình Xuyên dựa vào cửa tủ áo. Ánh đèn phòng ngủ cũng là gam màu lạnh, ra giường và chăn đều là màu xám đậm, Tạ Bình Xuyên đứng trước cửa tủ, đoán rằng Từ Bạch sau khi say rượu tỉnh dậy, e đã quên mất chuyện xảy ra tối nay. Anh không để ý đáp: “Không có.” Điều khiến anh bất ngờ là Từ Bạch kiễng chân, lén hôn lên mặt anh: “Vậy bây giờ anh có rồi.” Nói xong cô liền chạy đi. Tạ Bình Xuyên một mình đứng đấy nghe tiếng nước chảy róc rách trong phòng tắm, anh không tiếp tục dọn dẹp áo quần, dọn dẹp phòng ngủ nữa dù anh ở phương diện này có chứng cưỡng chế. Tạ Bình Xuyên quay về phòng sách. Anh cảm thấy giường của phòng ngủ không đủ lớn, khi đó chọn giường ngủ một người chính là thất sách của anh. Đến khi Từ Bạch tắm xong, mặc quần áo của Tạ Bình Xuyên, lén lút vào phòng sách tìm anh, cô nhìn thấy Tạ Bình Xuyên đang lên mạng tìm đồ, hình như là anh muốn đổi thành giường đôi. Từ Bạch không đến gần, cô ngồi bên cây đàn dương cầm. Có lẽ cô hiểu được đạo lý “Dục đắc Chu Lang cố, thời thời ngộ phất huyền” [1] ([1] Muốn được Chu Lang để ý, cố ý gảy đàn sai - Ý là muốn được người mình yêu để ý nên cố tình làm sai) Sau đó, trong phòng sách vang lên tiếng dương cầm. Bản nhạc này bản nhạc Từ Bạch tham gia đánh đàn trong ngày kỷ niệm thành lập trường lúc cấp hai, Tạ Bình Xuyên từng dạy cô từng nốt một. Nhưng cô lại đánh ngắt quãng, rất không trôi chảy. Cho đến khi Tạ Bình Xuyên ngồi xuống bên cạnh cô. Từ Bạch vẫn đàn từng nốt, cô cố ý đánh sai vài điệu, Tạ Bình Xuyên giống như trước đây, đưa tay trái đặt lên phím đàn, giúp cô chữa lại nốt sai. Ngón tay hai người chạm nhau, tiếng đàn du dương không dứt. Từ Bạch hỏi: “Anh có thích em không?” “Tập trung đánh đàn nào.” Tạ Bình Xuyên đáp. Từ Bạch lại cười: “Anh chẳng thay đổi chút nào cả. Hai người ngồi trên ghế, Từ Bạch nghiêng người nhìn anh: “Anh ơi, em nhớ anh lắm.” Tiếng đàn chợt dừng lại. Từ Bạch hỏi tiếp: “Anh từng mơ thấy em chưa? Em đã từng mơ thấy anh.” Tạ Bình Xuyên ngẩng đầu, tay trái vẫn đặt trên phím đàn. “Nhiều nhất chính là một đêm mơ đến bốn lần, ngủ rồi lại thức, thức rồi lại ngủ…” Từ Bạch quay đầu, dường như có chút bùi ngùi, “Lúc em tỉnh lại, không biết cái nào mới là thực, Freud nói giấc mơ chính là dục vọng kiềm chế của con người, anh thấy lời ông ấy có đúng không?” Cô bày tỏ vừa uyển chuyển vừa trực tiếp như thế. Cô chưa nói xong, Tạ Bình Xuyên liền vòng tay ôm lấy eo cô. Ngón tay anh khẽ di chuyển lên trên, dường như đang đợi Từ Bạch phản ứng lại nhưng cô lại không hề lộ ra bất kỳ phản kháng nào. Tay Tạ Bình Xuyên xoa gáy cô, ngón tay luồn vào mái tóc mềm mại của cô, cô ngẩng đầu, chăm chú nhìn Tạ Bình Xuyên đang cúi đầu. Ghế dương cầm dài khoảng một mét, Từ Bạch không dám nhúc nhích, cô cảm nhận được hơi thở của anh, lúc hai đôi môi quấn quýt lấy nhau, nụ hôn chuồn chuồn đạp nước bất tri bất giác trở thành nụ hôn sâu, lần đầu tiên cô phát hiện hóa ra anh lại có thể dịu dàng như thế, trái tim tựa như một đầm nước, nước trong đầm khe khẽ dao động, phản chiếu ánh trăng ngoài ô cửa.