Giấu phong cảnh trong hồi ức

Chương 19 : Giấu phong cảnh trong hồi ức

Trans: BL   Đêm nay Tạ Bình Xuyên tăng ca đến mười một giờ đêm. Lúc anh chuẩn bị ra về, cả tòa cao ốc trong công ty chỉ có vài ngọn đèn còn sáng.   Tạ Bình Xuyên một mình rời khỏi công ty, nhưng không lập tức đi đến bãi đỗ xe. Một mình anh đi dạo trên con phố dài bên ngoài, ánh đèn trên phố sáng trưng như ban ngày, ánh sáng kéo dài bóng anh, từ xa nhìn sang, trông giống như một gốc cây mọc giữa đêm đen.   Tạ Bình Xuyên gọi điện cho Từ Bạch, nhưng không ai bắt máy. Anh đoán Từ Bạch đang tắm, thế là ngồi bên đường đợi cô.   Đã là nửa đêm nhưng khu phố không hề vắng vẻ.   Từng đám người tụm ba tụm năm đi đi lại lại, sau đó có một đôi tình nhân trẻ tuổi đi ngang qua, họ nắm tay cùng nhau đi trên phố đêm, gương mặt cô gái ửng đỏ, giọng cười trong trẻo như tiếng chuông bạc.   Đúng vào lúc này, di động của Tạ Bình Xuyên vang lên.   Anh lập tức nhận máy, nghe thấy giọng Từ Bạch ở đầu dây bên kia: “Em vừa tắm xong, sau khi lên giường mới nhìn thấy cuộc gọi nhỡ của anh.”   Từ Bạch nằm trên chiếc giường nhỏ của mình, gối đầu lên gấu bông, vừa gọi cho Tạ Bình Xuyên vừa kéo góc ra giường: “Anh vẫn đang tăng ca hả? Đã hơn mười một giờ đêm rồi.”   Tạ Bình Xuyên đáp; “Anh định về rồi.”   Từ Bạch ‘vâng’ một tiếng, sau đó hỏi anh: “Tối nay anh đã ăn chưa?”   Sau khi nghe xong câu nói của Từ Bạch, lại có một đôi tình nhân bước qua, nhưng trong lòng Tạ Bình Xuyên, giờ đây anh không còn độc thân nữa, anh cũng giống như những cặp tình nhân kia.   Tạ Bình Xuyên nhẫn nại trả lời Từ Bạch: “Tối nay Quý Hành mua năm túi bánh ba, mời những người tăng ca trong công ty ăn tối.”   Tuy nhiên tiền mua bánh bao của Quý Hành là mượn từ Tạ Bình Xuyên.   Từ Bạch trở người, cô xỏa mái tóc vừa gội xong ra, tay cầm di động tiếp: “Anh ăn tối rồi thì em cũng yên tâm.”   Nói đến đây, Từ Bạch lại nghĩ đến gì đó, cô cọ cọ gối, giục: “Em không nói nữa, anh mau về nhà đi, ngày mai còn phải đi làm nữa.”   Tạ Bình Xuyên đứng dậy, đi về bãi đỗ xe của công ty họ: “Ừ, em cũng ngủ sớm đi.”   Anh và Từ Bạch chúc ngủ ngon.   Từ Bạch ôm chặt chăn, nũng nịu nói: “Anh trai ngủ ngon.”   Tạ Bình Xuyên thật sự không hiểu, tại sao chỉ là những câu đối thoại đơn giản như thế nhưng anh lại cảm thấy rất vui vẻ.   Anh không nỡ ngắt máy, đúng lúc Từ Bạch buồn ngủ rồi, nửa tỉnh nửa mê nói với anh: “Bánh bao hôm nay có ngon không? Em nhớ trước đây ngoài cổng trường có một tiệm bán bánh bao thịt siêu ngon, hình như mì lạnh ở nơi đó cũng rất ngon, bên trong có cà rốt thái sợi…”   Tạ Bình Xuyên không chê Từ Bạch chỉ biết ăn, anh cảm thấy Từ Bạch giống như lúc còn nhỏ, được mọi người thương yêu.   Thế là anh trả lời: “Trưa mai anh dẫn em đi ăn.”   Tạ Bình Xuyên nghĩ ngợi, cuối cùng cũng nhớ ra tiệm ăn đó: “Là tiệm trước cổng trường tiểu học của em đúng không?”   Từ Bạch vùi mặt vào gối, giọng khe khẽ: “Đúng rồi, nhưng em không biết tiệm đó còn không...Đã lâu thế rồi mà.”   Từ bạch vốn cho rằng thời gian mười mấy năm có thể khiến cho một con phố hoàn toàn thay đổi. Nhưng trưa hôm sau, lúc Tạ Bình Xuyên lái xe đưa cô đến cổng trường tiểu học, cô kinh ngạc phát hiện xung quanh không thay đổi nhiều lắm.   Trường tiểu học của cô vẫn ở đấy, chỉ là cổng trường đã đổi mới, bảng tên trường cũng đã được phủ một lớp sơn vàng.   Con phố đối diện trường, tiệm mì lạnh vẫn ở đấy, có lẽ là cửa hiệu lâu năm nên trước cửa tiệm khách đứng xếp hàng dài, có một số phụ huynh tay trái dắt tay con, tay phải cầm hộp giấy mì lạnh - cảnh tượng này vẫn không hề thay đổi, giống hệt mười mấy năm trước.   Hôm nay là một ngày nắng đẹp.   Từ Bạch rất vui vẻ, vừa bước xuống xe liền chạy về hướng cửa tiệm. Bóng cây phủ trên đỉnh đầu, cô đi bên cạnh Tạ Bình xuyên, dưới chân là ánh nắng loang lổ xuyên qua tán cây chiếu xuống mặt đất, cô cố ý giẫm vào ánh nắng, hệt như quay về lúc còn bé.   Thời tiểu học, Từ Bạch thật sự vô ưu vô lo.   Nhưng cô chưa đi được vài bước liền dừng bên tàng cây.   Nguyên nhân khiến cô buồn bực chính là cảnh tượng bên ngã rẽ góc phố kia.   Cô lập tức đứng yên bất động.   Mười hai giờ trưa, trường tiểu học đối diện vừa tan học, các phụ huynh nắm tay con ra về, tiếng ầm ĩ huyên náo, tiếng còi xe chói tai.   Từ Bạch không lắng tai nghe, cô dõi mắt nhìn sang góc đường, nụ cười trên mặt cũng thu lại, thế giới trẻ thơ lập tức vỡ vụn, cô ý thức được mình sớm đã trưởng thành rồi.   Cô chỉ là một người bàng quang, một người phàm sống trong hiện thực, một người trần tục không cách nào thoát khỏi quá khứ, là một người bình thường lâu ngày không liên hệ với bố ruột vì sự tuyệt tình của ông ta.   Cách khoảng bảy mét, bố Từ Bạch đang nắm tay con trai ông ta, trên tay cầm một túi mì lạnh tương đen, đang bước về hướng của Từ Bạch.   Tạ Bình Xuyên cũng nhìn thấy.   Anh đưa mắt nhìn sang Từ Bạch, chỉ thấy cô xoay mặt nói: “Đột nhiên em không muốn ăn nữa, chúng ta về công ty được không?”   Rõ ràng cô đã mong đợi cả một buổi sáng.   Tạ Bình Xuyên phát hiện ra điều khác thường.   Từ Bạch không đợi anh trả lời liền xách túi muốn rời đi. Bố cô dường như phát hiện ra cô. Trong khoảng cách vài mét kia, bố cô lớn tiếng gọi: “Từ Bạch?”   Trong lúc sững sờ, bố cô buông tay.   Túi mì lạnh đã xếp hàng rất lâu mới mua được cuối cùng lại rơi xuống đất.   Bố Từ Bạch khom người nhặt mì lạnh, nắm tay cậu con trai vừa tròn chín tuổi của ông ta, vội vã chạy về bên này, đồng thời không quên gọi to: “Bố gọi con đấy, Từ Bạch, con đừng đi.”   Giọng của ông ta rất to, khiến cho người bên đường liên tục quay đầu nhìn về hướng họ.   Từ Bạch vờ như không nghe thấy, vẫn tiếp tục nâng bước muốn rời đi nhưng bị bố cô kéo lại.   Bố cô tay trái kéo tay con gái, tay phải nắm tay con trai, đưa mắt nhìn xung quanh, cuối cùng ánh mắt rơi trên người Tạ Bình Xuyên.   Tạ Bình Xuyên là người duy nhất vẫn giữ được bình tĩnh, anh đứng bên cạnh Từ Bạch, đưa tay vòng qua vai cô, cười nói: “Chào bác Từ.”   Bác Từ không biết phải trả lời thế nào.   Ông ta buông tay Từ Bạch ra, cũng không nắm tay con trai nữa.   Với danh nghĩa “máu mủ ruột thịt”, “một giọt máu đào hơn ao nước lã”, “anh em như thể tay chân”, bác Từ mở miệng giới thiệu: “Tiểu Bạch, đây là em trai con, nó tên là Từ Hoành, năm nay chín tuổi rồi.”   Thật ra Từ Bạch muốn trả lời mẹ cô sinh mỗi mình cô thôi, cô không có em trai.   Nhưng Tạ Bình Xuyên còn đứng bên cạnh, dường như anh bắt đầu phát hiện ra sự thay đổi của cô. Từ Bạch không muốn anh biết chuyện nên cô lựa chọn giữ im lặng.   Cô nhìn bố cô khom người vỗ vai Từ Hoành: “Hoành Hoành mau gọi chị đi, đây là chị gái ruột của con.”   Tuy Từ Hoành chỉ mới chín tuổi nhưng béo hơn so với các bạn cùng lứa, hai má phúng phính, có lẽ chính là ‘tướng có phúc’ trong miệng các cụ.   Nhưng nó bĩu môi nãy giờ, nghe thấy bố nói thế, trên mặt càng viết rõ hai chữ không vui.   “Bố nói gì thế, con vốn dĩ không có chị gái.” Từ Hoành nghiêng người nép vào bố mình, sau đó lại đấm vào người bố, “Mẹ con nói, nhà ta chỉ có một mình con, nào đâu chui ra một người chị gái vậy?”   Hệt như những đứa nhỏ không hiểu chuyện, lớp ba lớp bốn liền bắt đầu thích chửi bậy, Từ Hoành không vui, nhỏ giọng mắng: “Đánh rắm.”   Giọng điệu của Từ Hoành cũng giống với trẻ con bản địa Bắc Kinh, hơn nữa chính là loại trẻ nhỏ được cưng chiều, cần được dạy dỗ.   Cặp của nó để bố đeo, tay trái còn cầm một cánh gà rán, cánh gà đã ăn hơn một nửa, trên miệng vẫn bóng dầu, nó đang dùng tay phải để xỉa răng.   Tạ Bình Xuyên cúi đầu nhìn Từ Hoành, lại nghĩ đến Từ Bạch khi còn bé sẽ có dáng vẻ thế nào.   Công bằng mà nói, anh không tìm được điểm giống nhau trên người hai chị em này, bất kể là bề ngoài hay là lời ăn tiếng nói, cử chỉ của họ.   Đây chính là cậu nhỏ tương lai của anh, nhưng dù sao đi nữa thằng nhóc còn quá nhỏ - Tạ Bình Xuyên nghĩ như thế.   Không lâu sau, tạ Bình Xuyên lại nhớ ra mấy hôm trước lúc đưa Từ Bạch về nhà, cô bình luận vua Anh - Henry VIII. Khi ấy Từ Bạch nói: Henry VIII cải cách tôn giáo là vì người vợ hai của mình, ông ta luôn muốn có một đứa con trai.   Ông ta luôn muốn có một đứa con trai.   Tạ Bình Xuyên nhíu mày.   Bố của Từ Bạch cũng đang đánh giá Tạ Bình Xuyên, ông ta chú ý đến đồng hồ Piaget anh đang đeo, trên tay đang cầm chìa khóa xe Porsche, tóm lại, trông anh rất giống một người thành công.   Bố của từ Bạch cúi đầu dạy dỗ con trai: “Hoành Hoành, bố đã dạy con bao nhiêu lần rồi, phải lễ phép với người lớn.”   Ông ta xoa đầu con trai: “Nào, Hoành Hoành, mau chào anh chị đi con.”   Từ Hoành nép sau lưng bố cậu ta, Từ Bạch đứng sau Tạ Bình Xuyên, đôi chị em họ không hề có ý chào hỏi nhau.   Nhưng lúc bấy giờ, Từ Bạch mở miệng: “Tôi có công chuyện, đi trước đây.”   Xung quanh có không ít người, bọn họ ít nhiều đưa mắt nhìn về hướng này. Có lẽ vì thế mà Từ Bạch cảm thấy mình giống như một con khỉ đang xù lông trên phố, trở thành chuyện cười bị người khác đàm tiếu.   Bố Từ Bạch níu kéo: “Tiểu Bạch, nhiều năm không gặp, con không có lời nào muốn nói với bố sao?”   Ông ta đưa tay vuốt tóc, hai bên tóc râm dưới nắng vô cùng nổi bật.   “Bố cũng già rồi.” Ông ta không nhìn con gái, ánh mắt nhìn về nơi khác, “Nếu có chuyện gì, hai ta ngồi xuống trò chuyện, bố thật sự rất nhớ con.”   Nghĩ đến chuyện của mười năm trước rốt cuộc Từ Bạch đáp: “Kết quả trò chuyện của chúng ta, chính là tôi sẽ không nói lời nào.”   Cô không để ý đến Tạ Bình Xuyên đứng bên cạnh, vô cảm nói: “Còn nữa, xin đừng gọi tôi là Tiểu Bạch, quyền nuôi dưỡng thuộc về mẹ tôi, còn ông chỉ có tiền tiết kiệm cùng nhà ở mà thôi.”   Đôi lúc, dẫu biết có nhiều lời không nên nói, dẫu biết nên giấu nhẹm nó vào lòng nhưng ta buột miệng nói ra, hoặc dĩ bị đối phương chọc giận,hoặc muốn giải thoát bản thân, rốt cuộc những lời không nên nói kia vẫn cứ thế tuôn ra.   Bố cô chậm rãi đưa tay lau mặt, dường như ông ta muốn giải thích gì đó, nhưng cuối cùng cũng chỉ thở dài.   “Mẹ con khỏe không?” Ông ta mặc nhận sự lên án của con gái, cuộc ly hôn năm ấy, ông thật sự chiếm được nhiều nhất, tất cả nhà xe cùng tiền tiết kiệm.   Một cắc cũng không chia cho mẹ Từ Bạch.    Nhưng ông ta có thể làm gì đây, không phải là ông ta bất đắc dĩ hay sao? Ông ta còn có một đứa con trai chưa chào đời cần phải nuôi.   Ông ta nắm chặt bàn tay của Từ Hoành béo ú.   Dẫu rằng ông ta áy náy với mẹ của Từ Bạch.   Chỉ là Từ Bạch không muốn nhắc đến mẹ mình trước mặt ông ta. Năm mười lăm tuổi ấy, bố mẹ ngày đêm cãi vã, có lẽ ám ảnh này cả đời cô cũng không quên được. Cô nói: “Xin lỗi, hôm nay tôi còn có việc, tôi đi trước đây.”   Bố cô lần nữa gọi cô: “Tiểu Bạch, bà nội rất nhớ con, bà ấy tuổi cao rồi, sức khỏe không tốt, thường ôm lấy ảnh còn bé của con mà khóc, mắt khóc đến càng lúc càng yếu.”   Nói rồi ông ta lấy điếu thuốc trong túi ra, tay trái cầm bật lửa, tay phải châm thuốc: “Có thời gian con về nhà một chuyến, nhà mình cũng dọn ra khỏi tứ hợp viện rồi, bây giờ ở chung cư, trong nhà cũng sáng sủa hơn trước, bà nội còn để lại phòng cho con…”   Ông ta chưa nói xong liền lấy ra một tập giấy note, vội vã ghi địa chỉ đưa cho Từ Bạch.   Giây phút này, cậu con trai bên người ông ta rốt cuộc cũng nổi giận.   Thế giới của đứa nhỏ chín tuổi ấy nói phức tạp không phức tạp, nói đơn giản cũng chẳng đơn giản.   Từ Hoành trực tiếp phán đoán, hệt như lúc xem phim hoạt hình, cậu ta thường thô bạo hỏi: “Ai là người tốt? Ai là kẻ xấu?”   Trong mắt Từ Hoành, Từ Bạch chính là kẻ xấu.   Anh trai cao to đứng cạnh Từ Bạch cũng là đồng bọn xấu xa của chị ta.   Mà cậu nhóc là Cừu Non trí dũng song toàn, là Ultraman chiến đấu quên mình, cậu ta nhớ mẹ mình nhắc đi nhắc lại, trong nhà từng có một cô chị gái gọi là Từ Bạch đã cướp mất tiền cùng nhà của họ, khiến họ không có cơm ăn, phải lưu lạc đầu đường xó chợ.   Bố Từ Bạch chưa kịp phản ứng, liền thấy con trai hệt như một con nghé con mới sinh hung hăng xông về hướng Từ Bạch.   Từ Hoành là tiểu bá vương trong trường, truyền rằng “Lớp học loạn hay không, đều do Từ Hoành quyết định.” Cậu ta học người lớn chửi tục, trước giờ đánh nhau chưa bao giờ thua, chưa bao giờ sợ thiệt, cũng chẳng biết sợ trời sợ đất.   Cậu ta vừa mới học Tae Kwon Do, nhưng cơ thể cao to hơn bạn cùng lứa. Thiết nghĩ nếu đánh Từ Bạch, chắc hẳn là dễ như trở bàn tay.   Chỉ là Từ Hoành còn chưa đến gần, Tạ Bình Xuyên đã nhấc cậu ta lên.   Nói là nhấc thì cũng không phải, Tạ Bình Xuyên chỉ là giữ chặt eo cậu ta, sau đó nâng cậu ta lên.   “Aaaaa…” Từ Hoành không ngừng giãy giụa, òa cái bật khóc.   Nấm đấm nhỏ rơi xuống như mưa, hung hăng đấm lấy cánh tay Tạ Bình Xuyên. Tạ Bình Xuyên liền buông cậu ta xuống, nắm lấy hai bàn tay béo múp.   Xương của trẻ con còn mềm, anh không dám mạnh tay, nhưng giọng nói cực lạnh lẽo: “Cậu mới chín tuổi mà học thói đánh con gái ư?”   Người đi đường liên tục dõi mắt nhìn sang, Từ Hoành vừa khóc vừa đánh loạn xạ: “Thả rắm! Con mẹ nó mày mau buông ông đây ra!”   Từ Hoành la hét: “Mày giống hệt Từ Bạch! Đê tiện, dám cướp nhà của tao…” Cậu ta vừa khóc vừa hét to: “Đ** m* m**. ông đây không để mày giành được đâu!”   Trước đây Tạ Bình Xuyên từng làm huấn luyện, cũng từng dạy dỗ qua mấy bé trai nghịch ngợm cũng từng giảng đạo lý với rất nhiều trẻ con, nhưng anh chưa từng đứa nhỏ nào lại vô lại thế này.   Tạ Bình Xuyên đưa mắt nhìn bố Từ Bạch một cái, không hề buông Từ Hoành ra, anh nói với cậu ta: “Lúc tôi còn nhỏ, nếu chửi bậy một câu sẽ bị khẽ tay một trăm cái. Nếu giống như cậu, chắc hẳn tay tôi bị khẽ nát rồi.”   Từ Hoành nghe xong liền sợ hãi, nghĩ đến cậu ta là đầu gấu một khối, há có thể chịu thiệt như thế. Cậu ta nâng chân hung hăng đá về hướng Tạ Bình Xuyên. Tạ Bình Xuyên lần nữa nhấc bổng cậu ta lên.   Lúc Từ Hoành điên cuồng đấm vào cánh tay Tạ Bình Xuyên, Từ Bạch liền đau lòng không thôi. Sau đó cô nhìn thấy Từ Hoành còn dám đá người, cô lập tức nổi giận, trực tiếp nói với bố mình “Tôi có lỗi với nội, càng không dám về nhà, tôi không muốn bị đấm, cũng không muốn bị đá.”   Bố Từ Bạch hoàn hồi, giận đến cả mặt tím xanh.   Người trên đường cũng chỉ chỉ trỏ trỏ vì tiếng la hét mắng chửi của đứa nhỏ kia. Dường như sức của đứa bé rất khỏe, đặc biệt là khả năng chửi tục của cậu ta thật sự đáng kinh ngạc, bọn họ không ngờ một đứa bé nhỏ như thế lại có thể đạt được trình độ này.   Còn nhỏ lại không có đạo đức cơ bản, chỉ có vũ lực cùng sự nóng giận mắng chửi - có lẽ đây chính là nguyên nhân dẫn đến bạo lực học đường.   Từ Bạch cho rằng, đứa bé này cần được nghiêm khắc dạy dỗ.   Cô không quan tâm đến mẹ của đứa nhỏ này là người thế nào, cũng không nghĩ đến nguyên nhân chán ghét mình của cậu ta.   Bố Từ Bạch rất giận, gọi thẳng tên con trai: “Từ Hoành, con có thôi hay không? Bố dạy con thế nào, giáo viên dạy ra ra sao?”   Từ Hoành trước giờ nhận được sự che chở của gia đình, sự che chở của mẹ, cậu ta chẳng thèm đáp lời bố mình, cảm thấy thế giới của mình đã sụp đổ, thế là cậu ta khóc òa lên.   Từ Bạch kéo Tạ Bình Xuyên rời đi.   Lần này, bố cô không đuổi theo nữa.   Tạ Bình Xuyên và Từ Bạch cả đường im lặng, đến khi họ tiến vào bãi đỗ xe, Từ Bạch vẫn lặng thinh. Sắc mặt cô rất kéo, ánh mắt cũng có chút mệt mỏi, sau khi ngồi vào ghế phụ, cô xoay mặt nhìn ra ngoài cửa.   Hai người họ không ai lên tiếng, tâm trạng của Từ Bạch cũng dần bình tĩnh lại. Cô nghe Tạ Bình Xuyên hỏi: “Năm ấy, sau khi anh ra nước ngoài, bố mẹ em ly hôn ư?”   Bởi vì đứa nhỏ chính tuổi kia cũng sinh ra trong năm ấy.   Lá bên ngoài xì xào, bóng cây lay động trong gió, Từ Bạch dựa vào cửa xe đáp: “Ly hôn rồi, sau đó em cũng ra nước ngoài.”   Tạ Bình Xuyên nhắc đến chuyện cũ: “Trước đây em chưa từng nhắc đến, lúc gọi điện cũng không nhắc qua.”   Từ Bạch lẩm bẩm: “Chẳng phải vì chuyện nhà chẳng đáng nói hay sao.”   Cô vẫn chưa ăn trưa, giờ đây cũng không cảm thấy đói, cô đưa tay cào tóc, mơ hồ nói: “Hơn nữa có rất nhiều chuyện cần một mình chịu đựng, sẽ không ai có thể bên cạnh em cả.”   Trên đời này không ai không cô độc cả, cô độc chính là con đường mà ai cũng phải bước qua, Từ Bạch nghĩ thế.   Cô vốn muốn trả lời như thế sẽ nhận được sự tán thành của anh, nhưng không ngờ Tạ Bình Xuyên lại tổng kết thành: “Hóa ra em không xem anh là người.”   Giọng anh trầm thấp, có lẽ là giận rồi.   Từ Bạch hoàn toàn không đoán được phản ứng của Tạ Bình Xuyên.   Cô sững sờ nhìn anh: “Sao anh lại nghĩ như thế?”   Tạ Bình Xuyên thẳng thắn nói: “Địa vị của anh có thể còn chẳng bằng sủi cảo. Sủi cảo còn có đồ chơi mèo.”   Từ Bạch liên tục lắc đầu.   Tạ Bình Xuyên lại vô cớ gây chuyện: “Em không cần giải thích, tạm thời anh không muốn nghe.”   Anh đoán rằng trong những năm xa cách kia, những chuyện ngoài dự đoán e rằng không chỉ có mỗi chuyện này, Từ Bạch biết nhưng anh lại không hề hay biết.   Tạ Bình Xuyên thầm nghĩ, lần này anh phải nghiêm khắc dạy dỗ Từ Bạch mới được.   Từ Bạch cho rằng anh vẫn đang giận. Cô không biết nói gì nên sau khi nghĩ đi nghĩ lại, cô chợt ghé sát bên anh, hôn lên mặt anh.   Cô không có kinh nghiệm, chỉ biết dùng sức, cuối cùng hôn đến phát ra một tiếng ‘chụt’.   Sau khi hôn xong, Từ Bạch quan sát sắc mặt dần biến đổi của Tạ Bình Xuyên, cuối cùng cũng hiểu được câu nói của tiểu thuyết gia người Pháp - Zola: “Hôn chính là cách thì thầm bí mật bên tai.”