Giấu phong cảnh trong hồi ức

Chương 2 : Giấu phong cảnh trong hồi ức

TRANS: YUN   Nghỉ hè là khoảng thời gian tươi đẹp nhất, nhưng mới đó nó đã qua mất rồi.     Sau hai tuần lễ là kì nghỉ kết thúc, Từ Bạch không thể cứ nằm ì trên giường đến trưa được nữa, ngày nào cũng phải thức dậy đúng giờ.   Bởi vì khai giảng xong đã là sơ tam, mẹ Từ lo lắng việc học của cô nên đã báo cho cô ba lớp bổ túc ------ tin tức này giống như sét đánh giữa trời quang, Từ Bạch nghe xong tin này mặt càng ủ dột hơn.   Không dễ gì chịu đựng đến cuối tuần, Tạ Bình Xuyên đồng ý đưa cô ra ngoài chơi.   Thế là Từ Bạch nai nịt gọn gàng chờ xuất phát, hào hứng tới hỏi anh: “Hôm nay anh định đi đâu chơi?”.   Tạ Bình Xuyên đẩy xe đạp vào trong sân, ngồi xổm xuống bóp lốp xe.   Tay trái anh cầm bản đồ thành phố Bắc Kinh, mở miệng đáp vài cái tên, đều là những nơi cách nhà không xa, giọng nói rớt lại phía sau không hề nhận được sự tán thành của Từ Bạch.   Tạ Bình Xuyên đứng dậy, lựa lời giải thích: “Gần đây có nhà mới mở quán nướng, anh nghe bạn học nói khá ngon.”   Quả nhiên Từ Bạch mừng rỡ đồng ý ngay: “Thật sao? Em không có để ý.”     Cô xách một balo trái cây chạy về phía Tạ Bình Xuyên, quả cam lọt từ bên trong lăn ra ngoài, vừa vặn rơi bên dưới gốc cây.   Tạ Bình Xuyên thấy vậy nhịn không được cười hỏi: “Trong túi của em đựng đều là đồ ăn vặt à?”.   Từ Bạch gật đầu thừa nhận: “Đúng vậy, em có mang cho anh một phần nữa.”   Tạ Bình Xuyên đi tới bên cô, xách chiếc balo màu đen của cô: “Căng phồng như vậy, nhét bao nhiêu thứ thế.” Anh nói câu này rất tự nhiên, động tác giúp cô xách túi cũng thành thục.   Từ Bạch vẫn chưa phản ứng lại, chỉ cảm thấy trên tay chợt nhẹ hẫng.   Cô ngẩng đầu theo phản xạ, thấy Tạ Bình Xuyên lại khom lưng nhặt quả cam dưới đất lên giúp cô ----- trong thời gian cô ngẩn người, Tạ Bình Xuyên đã nhanh chóng leo lên xe đạp xuất phát, Từ Bạch vội vàng đẩy xe đuổi theo anh.   Bầu trời tháng chín trong xanh thoáng đãng, gió buổi sáng se se lạnh .   Bọn họ chạy dọc con đường phía trước, đi qua phong cảnh nội thành của vùng phụ cận. Ngoài phố là nhà cao cửa rộng, phóng tầm mắt ra xa là những tòa cao ốc nối đuôi nhau mọc lên, trong cửa sổ kính trong suốt phản chiếu trời xanh mây trắng.   Từ Bạch buông lời cảm thán: “Thời tiết hôm nay tốt thật”. Cô xoay nửa bên mặt qua nhìn sang Tạ Bình Xuyên: “Chủ nhật tuần sau anh có rảnh không?”.   “Chủ nhật tuần sau phải bận thi đấu,” Tạ Bình Xuyên thả chậm tốc độ vừa vặn chạy song song với Từ Bạch, “Bận tù tì đến cuối tháng mười.”   Anh mặc áo sơ-mi rộng rãi, mở ra một chiếc cúc ở cổ để lộ xương quai lúc ẩn lúc hiện.   Có lẽ do kiên trì tập luyện nên chẳng tìm ra khuyết điểm nào về cơ thể của anh, thế là Từ Bạch hết ngắm nhìn sườn mặt của anh lại liếc cổ áo của anh một cái, Tạ Bình Xuyên cảm giác được hết: “Em nhìn gì?”.   “Đương nhiên là nhìn anh rồi,” Từ Bạch chẳng thấy xấu hổ: “Anh càng lớn càng đẹp trai.”   Đánh giá xong Tạ Bình Xuyên, Từ Bạch nói như có điều suy nghĩ: “Đều nói con gái lớn mười tám biến, càng lớn càng xinh đẹp, em phát hiện con trai bọn anh cũng vậy. Em nhớ lúc sơ nhất, nam sinh ở lớp bọn em đều không nổi bật lắm, đến sơ tam bọn họ giống như măng tre vậy, mới đó mà đã trưởng thành rồi.”   Lời Từ Bạch nói đều là sự thật.   Tạ Bình Xuyên lại phản bác: “Phải không? Nhưng mà vẻ bề ngoài không quan trọng, chủ yếu là nội hàm.”   Từ Bạch bị lời của anh chọc cười: “Tại sao nội hàm quan trọng nhất? Đánh giá con người qua vẻ bề ngoài có lý hơn chứ.”   Ngọn đèn đỏ phía trước bật lên, Tạ Bình Xuyên đạp thắng xe dừng ở bên đường thảo luận tiếp: “Em kết bạn với người khác, nhân tố quyết định qua lại trong thời gian dài hay ngắn là phụ thuộc vào tính cách, kinh nghiệm và sự  từng trải…”   Ý của anh là muốn Từ Bạch đừng quan tâm đến các bạn nam cùng lớp, nhưng mà lúc này vì để tự bào chữa cho mình, anh đành phải nói lí với cô.   Từ Bạch rất dễ lừa.   Năm tám tuổi Tạ Bình Xuyên đã phát hiện ra điều này.   Lúc đó Từ Bạch mới bốn tuổi, mới chuyển đến Bắc Kinh với ba mẹ. Cô sợ người lạ, thích khóc, nhát gan, không dám nói chuyện với người khác nhưng lại rất tin tưởng Tạ Bình Xuyên thậm chí còn bằng lòng tặng búp bê cho anh.   Thế là sau buổi chiều gió mát lướt qua, Từ Bạch giơ một con búp bê lên giống như muốn tận tay đưa cho anh.   Tạ Bình Xuyên không nhận, Từ Bạch cứ tiếp tục giơ lên.   Ba của Tạ Bình Xuyên nhìn thấy, sờ đầu con trai cười nói: “Em gái hàng xóm muốn chơi với con đó, con cư xử đàng hoàng không được bắt nạt em.”. Sau khi ba Tạ Bình Xuyên nói xong câu này, Từ Bạch lập tức ngẩng đầu lên trước là tặng quà sau đó giơ bàn tay non nớt ra.   Tạ Bình Xuyên bừng tỉnh phản ứng lại, Từ Bạch đang hát một bài hát thiếu nhi ------- tìm nào tìm nào tìm bạn bè, tìm thấy một người bạn tốt, tặng một món quà bắt tay một cái, bạn thành bạn tốt của tôi.   Anh hiểu ý Từ Bạch nhưng không đồng ý với cô ngay. Chẳng những không đồng ý anh còn giấu hai tay ra sau lưng. Ngày hôm đó anh mới vừa đánh nhau với bạn học xong, ngón tay dính đầy đất, chẳng biết xuất phát từ tâm lí gì  anh không muốn mất mặt ở trước mặt cô.   Anh cũng không làm theo câu nói “không được bắt nạt em” của ba. Khi ấy ở trường mới học xong tiết tự nhiên, học sinh cả khối đều nuôi tằm, Tạ Bình Xuyên bắt được hai con ở trong nhà bèn thả lên bụng của búp bê, sau đó anh cứ thế nối dối Từ Bạch: “Em xem, con búp bê này có sâu kìa.”   Từ Bạch rất tin anh, cô lập tức òa khóc ngay tại chỗ.   Tạ Bình Xuyên giật nảy mình..   Anh cuống cuồng xin lỗi nhưng vô ích, anh đành phải cất hai con tằm vào túi áo, trái lương tâm lừa Từ Bạch tiếp: “Em đừng khóc, anh sẽ chữa khỏi nó cho em. Nếu em khóc nữa, bệnh của nó sẽ tái phát đấy..”   Từ Bạch vẫn cứ nước mắt ròng ròng, cô không thể lý giải ý nghĩa trong lời của anh vì vậy từ lúc bọn họ gặp nhau tới giờ cô luôn lúng ta lúng túng, cô mở miệng nói câu đầu tiên: “Cám, cám ơn anh.”   Giọng nói non nớt, xen lẫn chút nghẹn ngào.   Từ Bạch có một cái tật một khi đã quen là rất khó thay đổi, tiếng “anh trai” này được cô gọi đã ngót nghét mười năm rồi.   Giờ này phút này, cô cũng gọi tự nhiên như vậy: “Anh trai, anh thích mẫu người con gái thế nào?”.   Anh thích mẫu người con gái thế nào?.   Cô bỗng hỏi một câu như vậy.   Đèn đỏ ở ngã tư đường nhảy chậm cực, ngẩng đầu có thể nhìn thấy trời trong mây trắng bay bay. Từ Bạch nắm chặt tay cầm của xe leo núi, giọng điệu giống như đang trò chuyện bâng quơ: “Anh nói đi, có phải kiểu tính cách rất tốt không…”   Từ Bạch còn chưa nói xong, Tạ Bình Xuyên lập tức ngắt lời: “Người phía trước đó là bạn của anh.”   Anh có ý tránh né vấn đề của cô, lần đầu tiên vẫy tay chào với bạn học ---- người bạn học đó đứng cách đấy không xa, trước là sững sờ một chút ngay sau đó chạy thẳng tới..   “Tạ Bình Xuyên!” Người đó gọi.   Anh ta không giống với Tạ Bình Xuyên, hôm nay cũng mặc đồng phục trường, bởi vì vóc dáng cao gầy cho nên lúc anh ta chạy qua đây giống hệt một chiếc cọc tiêu di động.   Tạ Bình Xuyên thấy vậy bèn dừng xe bên đường. Sau khi anh đứng trên hành lang cho người đi bộ mới vỗ một cái lên bả vai của bạn học: “Khéo gặp được cậu, Quý Hoành, sao cậu lại ở đây?”   Quý Hoành không chỉ mặc đồng phục còn đeo một chiếc túi chéo ở bên vai, đai túi xách đè lên huy hiệu trường cùng với huy hiệu kỉ niệm của đội khoa học máy tính.   Anh ta không chỉ là bạn học cùng lớp của Tạ Bình Xuyên mà còn là đồng đội trong đội học máy tính của trường. Hai người hợp tác đã hơn năm năm và tham gia vô số cuộc thi đấu, trong đó có thành công cũng có thất bại, lập nên tình cảm giống như chiến hữu.   Hai người họ phối hợp rất ăn ý nhưng sở thích cá nhân lại không giống nhau. Quý Hoành không để ý gì ngoại trừ việc thi đấu, cư xử tùy hứng phóng khoáng, chủ nhiệm lớp cũng khoanh tay bó gối, dần dà cậu trở thành học sinh cá biệt trong lớp.   Quý Hoành câu vai Tạ Bình Xuyên: “Hôm nay chủ nhật, tớ đi công viên học đánh bóng rổ với bạn. Đúng lúc gặp một nhóm học sinh sơ trung nên nhường chỗ này cho họ rồi.”   Tạ Bình Xuyên thuận miệng hỏi: “Cậu định về nhà ngay à?” Anh cúi đầu liếc nhìn đồng hồ: “Mười giờ rồi, cậu về nhà còn kịp ăn trưa.”   Cơm trưa không có đánh động được Quý Hoành, anh ta nghiêng đầu qua nhìn sang Từ Bạch: “Ơ, đây là…” Quý Hoành khựng lại, vỗ trán nói: “Em gái của cậu đúng không, cậu nói qua với tớ rồi.”   Bóng cây che mát phần đường dành cho người đi bộ, Từ Bạch cầm một bình nước trái cây yên lặng hút một hơi.   Tiết trời cuối hạ, nhiệt độ vẫn còn nóng bức. Cô mặc chiếc quần jean dài tới gối, hai chiếc chân thẳng tắp hệt như đôi đũa, đứng ở bên đường nhận không ít sự chú ý của người khác. Ánh dương trên trời vô cùng rực rỡ, gương mặt trắng như tuyết bị phơi đến đỏ ửng, cô giơ tay lau mồ hôi, tầm mắt giao với Tạ Bình Xuyên đang mỉm cười với mình.   Tạ Bình Xuyên nhìn cô trong chốc lát, giữa Từ Bạch với Quý Hoành đương nhiên anh ưu tiên chọn người trước.   Anh dắt tay của Từ Bạch, động tác thành thạo. Năm đó tám tuổi anh nắm tay cô thế nào thì năm mười tám tuổi cũng dùng phương pháp giống như vậy, ngón tay nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay cô, nắm một cách thành thực và an phận không chứa bất kỳ suy nghĩ mờ ám nào khác.   Tạ Bình Xuyên giơ tay kia vỗ lưng Quý Hoành, sờ đến chiếc áo Quý Hoành cảm nhận được có chút ẩm ướt. Anh không nghĩ nhiều, cho rằng đánh bóng rổ ra mồ hôi mà thôi ------ quần áo ẩm ướt phải nhanh chóng thay ra vì vậy anh nhanh chóng tạm biệt Quý Hoành: “Không có chuyện gì bọn mình đi trước đây, mình đã hứa hôm nay dẫn em ấy đi chơi, lên sơ tam rồi muốn có thời gian rảnh rỗi cũng khó..”   Từ Bạch cũng chào tạm biệt: “Học trưởng, tạm biệt!”   Tay của cô bị Tạ Bình Xuyên nắm, cô vô ý đong đưa qua lại,  từ góc độ của Quý Hoành nhìn thấy bỗng có phần cảm khái.   Từ Bạch học cùng một trường với Tạ Bình Xuyên, có điều Tạ Bình Xuyên học cao trung còn Từ Bạch năm nay mới lên sơ tam. Giáo viên trường họ rất tốt, trước giờ không lo tỉ suất lên lớp, tính cách có phần cởi mở, theo lý mà nói Tạ Bình Xuyên nên hưởng thụ những khoảnh khắc tốt đẹp nhất trong thời thanh xuân của anh nhưng mà anh không có.   Anh rất bận, trân quý thời gian rất là kỷ luật.   Cũng là một người anh tốt.   Quý Hoành thầm tán thưởng anh, ngoài mặt chỉ huơ tay: “Được rồi, tớ cũng phải về nhà đây, hai người đi chơi vui vẻ nhé.”   Bây giờ là mười giờ rưỡi sáng, người đi đường càng lúc càng nhiều, mặt trời đã lên cao và gió cũng từ từ dừng lại. Quý Hoành thuận tay cởi xuống áo khoác xuống khoác lên vai của mình, khắp người dính đầy mùi đậu nành thu hút sự chú ý của Từ Bạch.   Tạ Bình Xuyên đã đi đẩy xe rồi, Từ Bạch hỏi nhiều thêm một câu: “Trên quần áo của anh đều là đậu nành à?” Cô chỉ lên cổ áo của mình: “Ở đó thấm ướt hết rồi.”   Quý Hoành “ừ” một tiếng, giơ tay gãi gãi đầu.   Ánh nắng màu vàng từ kẽ lá cây rọi xuống chiếu những quầng sáng tối không đồng nhất lên mặt anh ta, anh ta hắt hơi không chút để ý, trả lời một cách qua loa: “Không sao, phơi khô là được.”   Từ Bạch không tìm hiểu đến cùng. Tạ Bình Xuyên đứng ở phía sau gọi cô, cô định đưa Quý Hoành một bịch khăn giấy nhưng quay lại không thấy người đâu nữa.   Thừa dịp nắng ráo trời trong, cô cùng với Tạ Bình Xuyên dạo chơi rất nhiều địa điểm đến lúc chạng vạng mới về nhà. Lúc gần đến cửa viện, mặt trời sắp lặn xuống, bầu trời chiều được nhuộm lên màu ảm đạm, thấp thoáng nơi xa có thể nhìn thấy đường nét của trăng non.    Con mèo của nhà Từ Bạch đang nằm ở trong sân, dùng chân khảy gốc Thiên Trúc Quy.   Thiên Trúc Quy là loại cây mà mẹ Từ Bạch yêu thích nhất. Mèo nhà họ cũng rất khôn, trước giờ không xé qua lá cây mà nhiều lắm chỉ dùng chân khảy hai cái ---- giống như lúc này vậy.   Có lẽ là bởi vì nó rất hiểu chuyện, Từ Bạch cảm thấy rất kiêu ngạo. Cô nổi dậy hứng thú,  ngồi xổm xuống gọi: “Thang Viên, lại đây.”   Mèo nghe tên Thang Viên thì dựng đứng lỗ tai, giật giật người chạy qua, cái đuôi ở phía sau vểnh lên cao cao, cái đầu dụi vào lòng Từ Bạch.   Từ Bạch ôm lấy con mèo vào lòng, giọng nói của Tạ Bình Xuyên vang vọng trên đỉnh đầu: “Con mèo này bị em nuôi riết giống hệt con chó con vậy.”   “Đó là bởi vì nó thích em,” Từ Bạch phản bác nói: “Anh gọi em thử xem, em cũng sẽ lại như vậy mà.”   Từ Bạch nói một cách vô tâm, Tạ Bình Xuyên nghe vào thành có ý.   Ánh chiều tà che phủ mái nhà, cơn gió đêm cuối hạ vẫn nóng bức như cũ.   Thẳng đến khi Từ Bạch đã đi vào cửa nhà rồi mà Tạ Bình Xuyên vẫn cứ ngồi ở trong sân, trong sân có đặt hai chiếc ghế, đối diện anh là một chỗ ngồi trống, bên cạnh ngoại trừ hoa cỏ cây ra chẳng có lấy một bóng người.   Anh không nên lãng phí thời gian như vậy, anh còn có rất nhiều việc phải làm. Anh không biết bản thân đang nghĩ cái gì, bên tai cứ lặp đi lặp lại câu nói đó của Từ Bạch: “Đó là bởi vì em thích anh.”