Giấu phong cảnh trong hồi ức

Chương 18 : Giấu phong cảnh trong hồi ức

TRANS: YUN. Từ sau đêm đó, chỉ cần Tạ Bình Xuyên có thời gian rảnh anh đều đưa Từ Bạch về nhà. Nhưng anh không lên lầu thêm lần nào nữa, tuân thủ nghiêm ngặt kiên nhẫn tiến hành từng bước một. Dọc đường Từ Bạch sẽ trò chuyện với anh. Trước giờ cô không thích gặp lúc tắt đường, nay lại mong thời gian kẹt xe có thể dài thêm một chút. Trong lúc ở bên cạnh Tạ Bình Xuyên, cô thích nói một vài chuyện vụn vặt giống như lúc nhỏ vậy. Cô thành thật: “Em đang dịch một quyển tiểu thuyết tiếng Pháp, tác giả là người Anh thuộc thế kỷ mười chín nhưng ông sống ở Pháp, vợ ông cũng là người Paris.” Tạ Bình Xuyên nắm vô lăng nghe Từ Bạch giới thiệu vắn tắt: “Quyển sách đó dùng từ rất thú vị, có điều về mặt tình tiết…… hình như đang châm biếm Henry VIII (1).” Nói xong cô nhìn sang Tạ Bình Xuyên đánh giá một bên mặt của anh. Không thể không thừa nhận, trong mười năm qua anh được năm tháng đối xử rất tốt. Từ Bạch nghiêng đầu nhìn anh thì nghe anh hỏi một câu: “Em đang nhìn gì?” Từ Bạch chớp mắt, đáp đúng sự thật: “Đang nhìn anh nà.” Song sự chú ý của anh không nằm ở trên người mình. Anh chẳng quên câu nói trước đó của Từ Bạch, tiếp tục vấn đề liên quan tới quyển sách đó: “Henry VIII em vừa nhắc tới là quốc vương Anh chủ chương tách Giáo hội Anh khỏi Giáo hội Công giáo Rooma sao?” Một trong những nguyên nhân Từ Bạch hồi nhỏ sở dĩ thích trò chuyện với Tạ Bình Xuyên là ở, bất kể cô khơi lên đề tài gì anh đa số đều hiểu hơn phân nửa. Lúc này cũng thế. Từ Bạch nói tiếp: “Đúng vậy, Henry VIII cải cách tôn giáo là vì để cưới được người vợ thứ hai, ông luôn muốn có một đứa con trai.” Cô liên tưởng đến điều gì đó, bỗng hạ thấp giọng nói của mình. Sáu giờ chiều chính là cao điểm của giờ tan tầm, dòng xe kẹt nối thành một hàng dài. Tạ Bình Xuyên vừa xoay mặt qua lập tức chạm phải tầm mắt của Từ Bạch. Từ Bạch mở cửa sổ xe, nhưng chỉ mở một khe hở. Tóc cô bị gió thổi tung, có mấy sợi dính lên bên má, Tạ Bình Xuyên muốn chạm vào tóc cô nhưng viafw giơ tay lên lại hạ xuống. Từ Bạch căn bản chẳng chú ý tới. Cô kể lại chuyện công việc gần đây: “Em đã dịch được hai mươi ngàn chữ rồi, viết tới năm tháng tuổi già của nhân vật chính…… Tuy nó là một quyển tiểu thuyết ít được chú ý, nhưng em không biết tại sao bản thân muốn dịch.” Tạ Bình Xuyên tìm một lý do cho cô: “Có thể là em muốn truyền đạt tình cảm trải nghiệm được cho người khác, khiến người ta cảm động vì nó đồng thời cũng trải nghiệm được những tình cảm này.” Hai mắt Từ Bạch chợt sáng: “Đúng vậy, em là có ý này.” Cô bất giác dựa sát anh: “Anh nói cực kỳ đúng.” Tạ Bình Xuyên lại đáp: “Câu này bắt nguồn từ «Nghệ Thuật Là Gì», là câu nói của Leo Tolstoy (2).” Nhân lúc Từ Bạch dựa tới gần, Tạ Bình Xuyên duỗi ra một cánh tay vén sợi tóc lộn xộn của cô ra sau tai cô. Lúc rút tay về, đầu ngón tay lướt qua mặt cô, xúc cảm khiến người ta lưu luyến. Từ Bạch nhấp nhổm không yên, cô buột miệng gọi anh một tiếng: “Đúng rồi anh trai, em còn muốn dịch……” Lời còn chưa nói hết thì Từ Bạch đã dừng lại. Người ta thường nói thói quen là thứ rất khó thay đổi, cho dù thay đổi rồi tương lai cũng sẽ có khả năng lặp lại. Căn cứ vào kinh nghiệm cá nhân của cô, cô đồng ý sâu sắc đối với câu nói này. Từ Bạch thôi nói tiếp, cô ngồi rất im lặng, bên tai vang lên tiếng còi xe hơi, dòng xe kẹt cứng dần dần lưu thông. Tạ Bình Xuyên cong môi mỉm cười. Anh vừa lái xe vừa hỏi: “Em chưa nói xong đâu, còn muốn dịch quyển sách nào nữa?” Từ Bạch đáp: “«Thoát Đến Phương Tây» sách mới của Mohsin Hamid (3).” Tạ Bình Xuyên lại hỏi: “Em vừa gọi anh là gì?” Từ Bạch khẽ đáp: “Anh trai.” Con đường lái xe được lưu thông không trở ngại, bọn họ nhanh chóng tới nói, Tạ Bình Xuyên thuận đường rẽ ngang lái vào tiểu khu Từ Bạch ở. Anh nói với Cô: “Nếu em đã nhớ ra rồi thì đừng gọi anh là tổng giám nữa.” Sau đó lại nhắc nhở: “Cũng không được gọi là Tạ tiên sinh.” Từ Bạch nghe xong câu này nhìn chằm chằm anh hồi lâu, nhưng cô không phản bác hình như là đồng ý rồi. Tạ Bình Xuyên cảm thấy quan hệ của họ đang dần hòa hoãn lại. Khoảng cách Từ Bạch đứng từ xa nhìn anh rồi sẽ có ngày được rút ngắn lại, mà ngày đó chẳng còn xa nữa. Sang ngày hôm sau anh bị công việc quấn thân chẳng thể nào tan tần trước sáu giờ được. Thân làm một công ty mạng internet mới trỗi dậy, tập đoàn Hằng Hạ chỉ tốn ba năm ngắn ngủi đã phát triển mạnh mẽ, nhận được sự ủng hộ to lớn của những nhân vật tầm cỡ trong giới, thị phần cũng từ từ tăng cao. Công ty bọn họ chủ yếu cung cấp các dịch vụ đám mây và định hướng xử lý của bên thứ ba, đồng thời để mắt tới thị trường giáo dục và đang thúc đẩy các APP học tập. Với lượng công việc cực lớn như vậy không thể đều do nhân viên công ty hoàn thành được. Cho nên một bộ phận nghiệp vụ phi chủ chốt được thuê ngoài cho công ty phần mềm thành thạo làm. Trong đó có một công ty gần đây yêu cầu tiếp xúc, bởi vì hạng mục của họ sắp hoàn thành rồi, Tạ Bình Xuyên bèn dẫn theo vài người nghiệm thu, Quý Hoang là một trong những quản lý cấp cao đi theo bất cứ lúc nào. Giống như những gì Từ Bạch nghe được ở nhà ăn hôm đó, Quý Hoành đúng là nhân viên của tập đoàn Hằng Hạ. Năm đó anh ấy ở thung lũng điện tử tính ra cũng có thành tựu, nhưng đời sống tình cảm luôn không được như ý, đúng lúc Tạ Bình Xuyên xây dựng sự nghiệp ở trong nước, anh gọi một cuộc điện thoại qua đã đào Quý Hoành trở về ngay. Gần đây Quý Hoành thường xuyên đi công tác ở vùng ngoài, về công ty chưa được một tuần lễ. Hôm nay lại đi đàm phán với Tạ Bình Xuyên, bàn cả buổi chiều đến khi cuộc họp kết thúc thì sắc trời đã tối rồi. Lúc này gần bảy giờ tối, Tạ Bình Xuyên và Quý Hoành ngồi cùng một chiếc xe trở về. Quý Hoành biết chuyện của Từ Bạch, tiếc là chưa có cơ hội hỏi, hôm nay cuối cùng cũng được rảnh rỗi một chút bèn tóm Tạ Bình Xuyên: “Tạ tổng, cậu thật có bản lĩnh, mình rất kính phục cậu.” Không gian bên trong xe thương vụ rộng rãi, hàng trước có đồng nghiệp đang nhỏ giọng trò chuyện. Quý Hoành giống như đang thi đấu vậy, giọng nói được hạ càng nhỏ hơn: “Mình nói thật đấy, Tạ Bình Xuyên, khi nào mới tổ chức tiệc rượu nhớ thông báo cho mình trước một tiếng, gần đây mình tiêu tiền như nước, nhưng cậu là bạn mười mấy năm của mình…….” Trong lời nói của Quý Hoành mang theo ý cười: “Phần tiền mừng của cậu, mình nhất định sẽ ra.” Trong mắt của Quý Hoành việc Từ Bạch tới công ty làm việc chẳng khác gì dê vào miệng cọp. Anh ra tin chẳng bao lâu nữa sẽ được uống rượu mừng của Tạ Bình Xuyên thôi.” Tạ Bình Xuyên lại có ý dời trọng điểm: “Gần đây cậu không đủ tiền tiêu à? Tôi có thể cho cậu mượn, ấn theo lãi suất của ngân hàng.” Quả nhiên Quý Hoành bị dắt mũi đi: “Nếu cậu hết tiền rồi, mình cho cậu mượn cũng không thu lãi cậu.” Tạ Bình Xuyên đáp: “Ý của tôi là, trợ cấp cho cậu theo lãi suất ngân hàng.” Quý Hoành chẳng thoát khỏi cái hố này, tự giác nhận ra vừa rồi hiểu lầm Tạ Bình Xuyên rồi. Trong lòng anh ta đột nhiên dâng lên cảm giác áy náy, duỗi tay khoác vai Tạ Bình Xuyên: “Chúng ta còn chưa ăn tối nhỉ, tới công ty cũng hơn bảy giờ rồi.” Đúng như lời Quý Hoành nói, lúc chiếc xe thương vụ này tới công ty thì đồng hồ chỉ bảy giờ rưỡi. Mà giờ này nhà ăn công ty đã đóng cửa rồi, nếu muốn kiếm chút gì đó ăn chỉ có thể tới quán cơm gần đây, hoặc là dựa vào đồ ăn nhanh. Quý Hoành không muốn tới quán cơm cũng chẳng có tâm tư gọi đồ ăn nhanh. Sau khi xuống xe, anh đi về phía con đường đối diện công ty ngừng trước cửa một tiệm bánh bao và nói với bà chủ quán đó: “Bà chủ Giản, mười cái bánh bao, cám ơn.” Cửa tiệm bánh bao rất hẹp, nhiều lắm chỉ chứa được hai người đứng. Bên trong được trang trí đơn giản, bên trái là một hàng lồng hấp, bên phải là một cái ghế, mà đứng trước ghế là ‘bà chủ Giản’ trong miệng Quý Hoành. Hoặc nên nói, cô ấy là Giản Vân bạn học thời sơ trung của Từ Bạch. Nói ra cũng lạ, mười năm trước, lần đầu tiên Quý Hoành gặp Giản Vân là lúc cô và mẹ cô bán bánh bao trong công viên. Nhiều năm về sau, Quý Hoành gặp lặp Giản Vân lần nữa thì cô đổi chỗ bán bánh bao trước cửa công ty bọn họ. Bánh bao cô bán da mỏng nhân nhiều, có thể nói là mùi vị cực ngon. Có điều trọng tiệm chỉ có một mình Giản Vân, cô dậy sớm thức khuya kiếm từng đồng tiền mồ hôi nước mắt. Giản Vân bây giờ vẫn giống với Giản Vân xưa kia, cô quấn tóc mình lên, giữa eo buộc một chiếc tạp dề, nghe thầy lời vừa rồi của Quý Hoành hãy có phần xấu hổ: “Tôi không phải là bà chủ Giản gì đâu.” Cô vừa nói vừa lấy bánh bao. Quý Hoành cười bảo: “Ba trăm sáu mươi ngành, ngành nào cũng có nhân tài kiệt xuất, theo tôi thấy nha, tiệm này của cô phải nói là tiệm ngon nhất quanh đây.” Nói xong, anh còn nói với Giản Vân: “Đúng rồi, Từ Bạch về rồi, chẳng phải cô luôn hỏi thăm cô ấy sao? Tôi chỉ biết cô ấy ở Anh nhưng giờ thì tốt rồi, Từ Bạch tốt nghiệp xong về nước cũng đi làm trong công ty bọn tôi.” Giản Vân đặt bánh bao vào túi giấy, cần thận gấp kín miệng lại. Cô cụp mắt nhìn túi giấy, giống như nhớ ra gì đó: “Cậu ấy làm phiên dịch trong công ty các anh à? Tiểu Bạch từng nói với tôi, lớn lên muốn làm phiên dịch.” Quý Hoành nhận túi giấy nặng trịch, hai tay được vây trong hơi ấm. Đương giữa hạ nóng bức, gió đêm xen lẫn hơi nóng chưa tan, bánh bao nóng hổi vừa mới ra lò này có thể không được hoan nghênh lắm. Quý Hoành nói với Giản Vân: “Đúng vậy, Từ Bạch rất có nghị lực, cô ấy thực hiện được mục tiêu rồi.” Giản Vân cười thật tâm: “Vậy thì tốt.” Hôm nay Quý Hoành nói chuyện với Giản Vân nhiều hơn thường ngày một chút. Chung quy là nhờ chiếm hời của Từ Bạch kiến Quý Hoành có hơi không phục. Anh đút tay vào túi áo định móc tiền thanh toán, nhưng khi vừa duỗi tay vào, cả người Quý Hoành cứng đờ tại chỗ. Anh quên mang tiền rồi. Đường phố hơn bảy giờ cực kỳ nhộn nhịp, đoạn đường này giao thông phát triển, đầy đủ tiện nghi, gần đây còn có khu vực văn phòng, dòng người chẳng khi nào ít. Quý Hoành có lẽ là người lúng túng nhất trong đám người ở đó. Anh vội vàng ngoảnh đầu tìm kiếm bóng dáng Tạ Bình Xuyên. Nhưng đừng nói là Tạ Bình Xuyên, ngay cả xe thương vụ cùng với một số đồng nghiệp trên xe cũng không thấy bóng dáng đâu. Lúc này Quý Hoành mới nhớ tới, theo thói quen của Tạ Bình Xuyên, tối nay sau khi anh về công ty nhất định sẽ đi văn phòng trước, kiểm tra email chiều nay chưa đọc. Mặt Quý Hoành đỏ bừng, lắp bắp nói: “À, bà chủ Giản, tôi có thể mua chịu được không, lát nữa tôi về công ty…….” Quý Hoành luôn là người da dày thịt béo, huống chi năm nay anh đã tròn ba mươi nhìn thấy không ít sóng to gió lớn, anh không nên biểu hiện mất tự nhiên như vậy. Trong tiện bánh bao hơi nóng tăng cao, trán Giản Vân lấm tấm mồ hôi, cô dùng khăn lông lau mặt rồi nói với Quý Hoành: “Không cần trả tiền cho tôi đâu, bánh bao hôm nay coi như tôi mời anh.” Quý Hoành vừa định lên tiếng thì bên cạnh có khách hàng khác tới. Cổ họng Quý Hoành khô khốc, mím môi bất lực, thầm nghĩ đợi khi anh về công ty rồi nhất định sẽ hơi mượn tiền Tạ Bình Xuyên. Anh định mượn trên một ngàn tệ, mấy ngày tiếp theo đều mua bánh bao trở về mời đồng nghiệp tăng ca trong công ty ăn một bữa. Đương nhiên Giản Vân không biết suy nghĩ của anh, có điều nhìn thấy Quý Hoành hình như đang khát, cô lại lấy cho anh một ly đậu nành lạnh. Quý Hoành không thể không nhận, anh vội vàng cám ơn. Đợi khi anh chạy về công ty, quả nhiên Tạ Bình Xuyên đang trong văn phòng. Quý Hoành chỉnh lý xong văn kiện hôm nay, chủ động đưa tới trước mặt Tạ Bình Xuyên định nhân cơ hội này mở miệng mượn tiền tổng giám. Trong văn phòng toonge giám, ánh đèn treo sáng như bang ngày, Tạ Bình Xuyên đang cúi đầu làm việc, nhưng anh không chỉ làm việc thôi mà còn tranh thủ nhắn tin cho Từ Bạch. Quý Hoành liếc màn hình một cái, nhìn thấy gói biểu cảm Từ Bạch gửi tới, là một con mèo trắng đang cọ người…… chậc, thật biết làm nũng. Anh ta nhịn không được trêu chọc: “Từ Bạch vào công ty được mấy tuần rồi, cô ấy thành bạn gái của cậu rồi à?” Tạ Bình Xuyên nhận lấy văn kiện từ tay anh ta, không chỉ không đáp lại mà còn mượn cớ, như đang vô ý nội hàm Quý Hoành. Tạ Bình Xuyên nói: “Tôi không nói chuyện với người không có bạn gái.” Quý Hoành đương nhiên phải phản bác: “Tổng giám Tạ, bản thân cậu cũng không có bạn gái mà nhỉ, mình ít nhiều còn từng có bạn gái qua, còn cậu? Cậu trừ công việc thì chẳng có gì hết.” Tậ Bình Xuyên gật đầu nói: “Cho nên tôi không bao giờ lẩm bẩm tự nói một mình.” Quý Hoành bị anh làm nghẹn tới không còn gì để nói.           = = = = = Chú thích: (1) Henry VIII: (28 tháng 6 năm 1491 – 28 tháng 1 năm 1547) là Quốc vương của nước Anh từ ngày 21 tháng 4 năm 1509 cho đến khi băng hà. Ông là Lãnh chúa, về sau là Vua của Ireland. Giống các vua Anh khác, ông tự nhận danh hiệu Quốc vương Pháp. Henry là vua thứ hai thuộc Nhà Tudor, kế vị phụ vương Henry VII. (2) Bá tước Lev Nikolayevich Tolstoy (tiếng Nga: Лев Николаевич Толстой; phiên âm: Lép Ni-cô-lai-ê-vích Tôn-xtôi, 28 tháng 8 năm 1828 – 20 tháng 11 năm 1910), là một tiểu thuyết gia người Nga, nhà triết học, người theo chủ nghĩa hoà bình, nhà cải cách giáo dục, người ăn chay, người theo chủ nghĩa vô chính phủ, tín hữu Cơ Đốc giáo, nhà tư tưởng đạo đức và là một thành viên có ảnh hưởng của gia đình Tolstoy. (3) Mohsin Hamid là nhà văn người Pakistan, sinh trưởng ở Lahore, từng theo học tại Princeton và Harvard. Ông bắt đầu sự nghiệp văn chương của mình vào đầu thế kỷ XXI. Hamid viết chính trị, nghệ thuật, văn học, du lịch… Cuốn tiểu thuyết "Thoát đến phương Tây" tập trung phân tích tình trạng nội chiến ở Pakistan thông qua câu chuyện tình yêu của một cặp vợ chồng trẻ, Saeed và Nadia, sống ở thành phố vô danh phải thường trực sống trong không khí chiến tranh, cuối cùng buộc phải chạy trốn.