Giấu phong cảnh trong hồi ức
Chương 17 : Giấu phong cảnh trong hồi ức
TRANS: YUN.
Đêm mùa hạ tới rất muộn, hơn sáu giờ tối mà mặt trời hãy còn chưa tàn, bầu trời vẫn còn tia sáng yếu ớt nhưng trong phòng chỉ có tia sáng mờ tối, trong nhà chẳng có ai đi mở đèn.
Từ Bạch dựa lưng vào tủ lạnh, đầu óc loạn như ma, cô hít sâu một hơi rồi nói lý với Tạ Bình Xuyên: “Lần đầu tiên anh tới nhà người khác làm khách cũng sẽ ấn chủ nhà lên tủ lạnh, hôn trộm lên trán cô ấy, ôm cô ấy không buông tay sao?”
Tạ Bình Xuyên không đáp, Từ Bạch cố làm ra vẻ đại lượng: “Giờ anh buông em ra, em sẽ không truy cứu nữa.”
Cô giống như Tần La Phu trong Mạch Thượng Tang (1), lời nói thông tình đạt lý bao nhiêu ngược lại không có động lòng bấy nhiêu. Lại giống như thần nữ trong ‘thành hĩ đệ hĩ, nan trắc cứu hĩ’ (2), không hề thương tiếc cho Tương Vương có ý với cô.
Tạ Bình Xuyên bắt đầu suy nghĩ, Từ Bạch dẫn anh về nhà có lẽ chỉ có ý đơn giản là ‘dẫn về nhà làm khách’ thôi, chứ chẳng hề mềm lòng, muốn nói lại thôi ám thị với anh điều gì.
Nhưng nếu bạn không thích ai đó thì sao có thể chịu nhận nắm kẹo anh ta đưa cho chứ, sao có thể cùng anh ta về nhà trong ngày đi làm đầu tiên, càng đừng nói là đích thân làm bánh khoai tây gì đó.
Với tư duy ‘trai thẳng’ của Tạ Bình Xuyên thì chẳng cách nào lý giải được mạch suy nghĩ của Từ Bạch.
Anh nói: “Anh không phải lần đầu tới nhà em làm khách, số lần anh tới thăm nhà em chắc không ít hơn một ngàn lần đâu.”
Nói xong, Tạ Bình Xuyên buông tay thả cô ra rồi khom người nhặt khoai tây trên đất.
Anh luôn là người chú ý hình tượng, thuở thiếu thời cũng thế, nhiều năm về sau cũng không ngoại lệ. Nhưng trước mắt, anh ngồi bên thùng rác im lặng gọt khoai tây.
Tạ Bình Xuyên không thích ăn khoai tây cũng đã lâu chưa từng gọt vỏ rồi, anh giống như địa chủ trong xã hội cũ làm không quen công việc nhà nông trong thời gian dài.
Nhưng anh vẫn là người mang hình tượng học bá, anh không muốn để Từ Bạch cảm thấy anh yếu kém.
Tạ Bình Xuyên thử dùng tốc độ nhanh nhất để gọt vỏ, đúng lúc này con mèo của từ Bạch bò vào phòng bếp — — diện tích phòng bếp vốn đã hơi nhỏ, Tạ Bình Xuyên vừa vặn ngồi ở cửa, Sủi Cảo Tôm với không tới Từ Bạch lại chẳng vượt qua được Tạ Bình Xuyên, nó dứt khoát vò đã mẻ lại sứt quyết định bò bám lên giày Tạ Bình Xuyên.
Suy nghĩ của anh dừng lại, không khống chế sức lực trên tay tốt, gọt vỡ đầu ngón tay mình.
Anh không có giả đuôi giả điếc ép bụng cầu toàn, anh nói với Từ Bạch: “Anh chảy máu rồi.”
Đúng lúc Từ Bạch đang ở đối diện, cô vừa xoay đầu qua lập tức nhìn thấy Tạ Bình Xuyên. Cô thấy giọt máu nhỏ xuống rơi lên gạch men trắng tuyết.
Cô vội vàng buông cục bột trong tay xuống.
Cô nói với anh: “Anh đợi em một chút, em đi lấy băng dán cho anh.”
Từ Bạch vừa ra khỏi phòng bếp, Sủi Cảo Tôm lập tức bò dậy ngay, bước chân vui vẻ đuổi theo cô. Còn Tạ Bình Xuyên vẫn ngồi yên một chỗ, anh chẳng quan tâm tới vết thương nhỏ trên tay, ánh mắt dõi theo Từ Bạch đi vào phòng ngủ.
Hôm nay cô mặc một chiếc váy ngắn, lúc quỳ trên đất tìm đồ, vòng eo, bờ mông cùng với đôi chân dài…… đều cực kỳ hấp dẫn sự chú ý của người ta. Nhất là đôi chân đó của cô, vừa trắng vừa dài, nếu có thể nắm trong tay nhất định là rất thoải mái.
Tạ Bình Xuyên quan sát mấy giây rồi dời mắt đi, cúi đầu nắm chặt củ khoai tây.
Chẳng bao lâu sau, Từ Bạch mang theo băng dán trở lại.
Ánh chiều tà sắp tắt hẳn, ánh sáng trong phòng khách mờ dần, Từ Bạch mở đèn điện lên rồi xé một miếng băng dán ra, đứng bên cạnh Tạ Bình Xuyên.
Cô cầm tay trái của anh lên, vừa băng kỹ ngón trỏ bị thương vừa hỏi anh: “Chảy khá nhiều máu, ngón tay anh đau không?”
“Nếu anh nói không đau, em tin không?” Tạ Bình Xuyên ngẩng đầu lên nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, “Bởi vì mười ngón liền tim mà.”
Anh nhớ tới năm mười tám tuổi đó, có lần dầm mưa bị sốt, Từ Bạch nấu một nồi cháo đích thân bưng tới nhà anh. Nay Tạ Bình Xuyên gần ba mươi tuổi mà quan hệ của anh và cô ngược lại chẳng bằng mười năm trước.
Anh lấy thái độ kiểm tra BUG suy nghĩ kỹ lại mối quan hệ cắt không đứt, càng tháo càng rối này.
Từ Bạch vẫn nắm tay anh chẳng có ý buông ra.
Tạ Bình Xuyên nói: “Buông tay đi, anh lừa em đấy, không đau chút nào.” Anh dịch ghế ngồi gần thùng rác: “Anh gọt khoai tây tiếp đây.”
Từ Bạch ngồi xổm trước mặt anh: “Anh lên sô pha ngồi nghỉ đi, để em làm cơm. Hơn nữa anh là khách mà, em để anh gọt khoai tây hình như không lịch sự lắm.”
Trong phòng thoáng im lặng, bọn họ nhìn nhau chốc lát, có thể nhìn thấy bóng ngược của nhau trong mắt đối phương.
Từ Bạch ngước mắt nhìn anh, hơi nghiêng đầu qua.
Tạ Bình Xuyên nghĩ tới hàng chữ, nghiêng đầu bán manh.
Anh rất muốn duỗi tay chạm vào cô nhưng khống chế được. Giống như hòa thượng ngồi thiền, lại giống như Liễu Hạ Duệ bình tĩnh, anh không thấy mỹ sắc, chỉ nghe thiền tâm, trong lòng chỉ còn lại khoai tây cùng với cây dao gọt vỏ.
Anh tiếp tục công việc, đồng thời dời đề tài khác: “Em tập trung nhào bột đi, bảy giờ là có thể ăn cơm rồi.”
Từ Bạch và anh quen biết nhau mười năm, có lẽ hiểu tính anh. Cô không nói chuyện nữa mà đứng dậy tiếp tục đi nhào bột.
Bọn họ phối hợp khác là ăn ý nhanh chóng kết thúc toàn bộ nhiệm vụ, Từ Bạch nấu cháo trước rồi đợi nướng bánh khoai tây — — đây là lần duy nhất cô làm món Anh, bữa sáng kiểu Anh thường thấy trong quán cơm bình thường.
Từ Bạch đứng đợi trước lò nướng, trên tay cầm hai cái đĩa. Tạ Bình Xuyên đứng bên cạnh rửa tay, dùng xà phòng rửa ba lần, đợi khi anh xác định bản thân sạch sẽ rồi mới quay sang định nói chuyện với Từ Bạch thì chuông điện thoại của cô reo lên.
“Tại sao có người gọi điện cho em nhỉ,” Từ Bạch ra khỏi phòng bếp, “Người em quen biết rất ít mà.”
Tạ Bình Xuyên đáp chẳng hề nghĩ ngợi: “Có lẽ ba mẹ em muốn biết tình huống hiện tại của em.”
Từ Bạch đang tìm điện thoại, nghe vậy động tác khựng lại.
Cô giơ tay vén tóc, mái tóc dài xuyên qua kẽ hở bàn tay, cô hình như tỉnh táo được được một chút, giọng nói có phần mơ hồ lại giống như đang lẩm bẩm tự nói một mình: “Ba em không bao giờ tìm hiểu tình hình của em đâu, mẹ em……”
Từ Bạch không nói tiếp nữa.
Đúng lúc lò nướng tới giờ phát ra âm báo ‘ting’ một tiếng, Tạ Bình Xuyên chẳng nghe rõ lời cô nói, anh vội cho bánh khoai tây ra lò. Đợi khi anh nhớ tới cuộc điện thoại của Từ Bạch, khoảnh khắc xoay đầu qua thì chỉ nghe thấy cô nói: “À, chào buổi tối, cậu có chuyện gì không?”
Từ Bạch đi tới sô pha phòng khách, không ngờ Triệu An Kiệt lại gọi điện cho cô.
Phòng khách bật một ngọn đèn tiết kiệm điện, màu sắc ánh đèn thiên về màu lạnh chiếu xuyên qua bàn trà, Từ Bạch mang đôi dép lê con thỏ nằm sấp trên sô pha nghe Triệu An Kiệt nói: “Đám bạn học sơ trung của chúng ta nói là muốn tổ chức cuộc họp lớp mười năm, có rất nhiều người hỏi tới cậu…….”
Từ Bạch cởi bỏ dép lê kê hai chân lên sô pha.
Có điều khi cô vừa duỗi thẳng chân chợt nhớ ra Tạ Bình Xuyên còn ở đây, cô lập tức mang dép lê vào duy trì tư thế nghiêm chỉnh.
“Cám ơn cậu thông báo cho mình biết, nhưng mình không muốn đi,” Từ Bạch đùn bỏ, “Đã lâu mình không có liên lạc với bạn học rồi, cũng là hôm nay mới gặp được cậu.”
Cô nói vào điện thoại: “Bạn học mình có ấn tượng cũng không nhiều, người có thể nhớ tên cộng lại chưa tới mười người.”
Triệu An Kiệt đầu tiên là ngẩn người, sau đó là trêu chọc: “Cậu còn nhớ mình là ai không?”
Từ Bạch chê hắn vô vị nhưng vẫn đáp: “Triệu An Kiệt.”
Ba chữ Triệu An Kiệt vừa bật ra, Tạ Bình Xuyên mở cửa phòng bếp đi ra.
Anh ý thức được, Triệu An Kiệt mới đi làm ngày đầu tiên thì đã phát hiện thành liên lạc qua điện thoại với Từ Bạch rồi.
Anh cảm thấy thế này rất không thích hợp.
Tạ Bình Xuyên là người có tiêu chuẩn kép, anh chẳng hề kiểm điểm bản thân, ngày đầu tiên Từ Bạch đi làm thì đã theo cô về nhà, còn ấn cô lên cửa tủ lạnh làm một vài chuyện không nên làm.
May là Từ Bạch nhanh chóng cúp điện thoại, không nói dong dài với Triệu An Liệt.
Tối đó họ cùng ăn xong cơm tối thì đã là hơn tám giờ tối rồi, Tạ Bình Xuyên chủ động yêu cầu rửa bát, Từ Bạch đi lau bàn trong phòng khách, cô lau được một nửa, cuối cùng kiềm lòng không được hỏi: “Tối nay cơm có ngon không?”
Cô ngoảnh đầu nhìn anh: “Em còn biết làm sườn xào chua ngọt, nhưng món đó rất tốn thời gian.”
Tạ Bình Xuyên đáp: “Em biết làm mấy món này đủ để tự lực cánh sinh rồi.”
Từ Bạch cầm giẻ lau đi vào phòng bếp, bắt đầu tự mình khen mình: “Em còn từng làm cải rổ xào dầu hào, rau trộn dưa chuột, bắp luộc, cà chua xào trứng.”
Tạ Bình Xuyên đóng vòi nước rồi lau khô bát đũa đặt vào tủ khử trùng bên cạnh. Anh làm xong những việc này xong, không chỉ chẳng khen ngợi Từ Bạch mà còn suy một ra ba: “Ấn theo ý của em là, nấu nước sôi cũng tính là một món rồi.”
Từ Bạch lập tức cảm thấy bất mãn, cô đi tới đứng bên cạnh anh.
Bồn rửa chén đối diện với cửa sổ, bên ngoài chính là cảnh đêm của thành phố, dưới bầu trời đêm tối mịt, đèn đường giống như sao dày đặc khảm trong đoạn đường quanh co uốn lượn.
Từ Bạch nhìn về phương xa — — trong ký ức của cô, Bắc Kinh của quá khứ chẳng phồn hoa giống như bây giờ. Cô nhớ tứ hợp viện trong con hẻm nhỏ, mùa xuân diều gió bay cao cao, mùa đông mặt hồ đóng băng như gương, bánh đường chiên đi khắp hang cùng ngõ hẻm, mùi bánh bơ rán nóng hổi.
Nhưng cô không nhớ những tòa nhà cao ốc đứng đâu cũng có thể nhìn thấy, cũng không nhớ Tạ Bình Xuyên trong bộ tây trang giày da.
Xưng hô này của Từ Bạch gây cảm giác xa cách.”
“Chín giờ rồi,” Tạ Bình Xuyên nói, “Anh nên về đây.”
Từ Bạch bỗng tỉnh táo lại, buột miệng nói ra: “Em tiễn anh xuống lầu nha.”
Tạ Bình Xuyên từ chối một cách lễ độ: “Không cần đâu, chỉ có mấy bước thôi, em nghỉ ngơi sớm chút đi.”
Anh cầm đồ của mình lên rồi tạm biệt với Từ Bạch, còn nói thêm một tiếng ngày mai gặp. Từ Bạch đứng bên cửa nhìn anh đi xuống cầu thang, cho tới khi bóng anh biến mất hẳn cô mới chậm chạp đóng cửa nhà lại.
Sủi Cảo Tôm theo sau Từ Bạch kêu ‘meo meo’ hai tiếng, còn duỗi thẳng đôi vuốt mèo thử gây sự chú ý của cô.
Nếu là bình thường Từ Bạch nhất định sẽ ôm nó lên, nhưng đổi lại là hôm nay, suy nghĩ của Từ Bạch không đặt lên người Sủi Cảo Tôm nữa.
Cô đi vào ban công phòng khách mở cánh cửa sổ thủy tinh ra, chồm bên song cửa sổ nhìn xuống phía dưới. Gió mùa hạ đêm khuya cực kỳ ấm áp, men theo gò má cô từ từ thổi qua, trong gió như có lời thì thầm, nhưng nếu nghiêng tai lắng nghe còn có thể phát hiện đó là tiếng xào xạc của lá cây.
Từ Bạch chớp đôi mắt, cô nhìn thấy Tạ Bình Xuyên lên xe cũng nhìn thấy đèn xe sáng lên, đầu xe rẽ qua, sau đó chiếc Porsche màu đen tiến vào màn đêm chạy về nơi cô nhìn không thấy.
Hai tay cô chống cằm hồi tưởng lại chuyện của cả ngày hôm nay, cảm thấy vẫn có chút niềm vui nho nhỏ.
= = = = = =
Chú thích:
Bài ca này miêu tả một cô gái hái dâu đã cơ trí cự tuyệt yêu cầu vô lý của viên thái thú. Dung mạo của cô gái hái dâu được miêu tả hoàn toàn gián tiếp thông qua những hình ảnh ẩn dụ hoặc qua cử chỉ và thái độ của những người khác, không có từ nào tả trực tiếp. Đòi hỏi vô lý của viên thái thú phản ánh thực tế hoang dâm vô lối của giới quan lại thời đó. Trước tình cảnh đó, nàng đã cơ trí đáp lại bằng cách khắc hoạ ra hình ảnh một người chồng với phẩm chất lý tưởng, đối lập với hình ảnh của viên thái thú.
Truyện khác cùng thể loại
16 chương
17 chương
30 chương
17 chương
33 chương
1 chương