Giấu phong cảnh trong hồi ức

Chương 16 : Giấu phong cảnh trong hồi ức

TRANS: YUN. Khoảng một giờ chiều ngày hôm đó, Từ Bạch và Tạ Bình Xuyên tách ra ở cửa thang máy. Từ Bạch ôm kẹo dâu tây đầy một túi áo đưa mắt tiễn Tạ Bình Xuyên vào thang máy, có điều trước khi anh rời khỏi còn giơ tay xoa mặt Từ Bạch một cái. Quả như Tạ Bình Xuyên tưởng tượng, bụng ngón tay truyền tới xúc cảm mềm mại mà trơn nhẵn. Anh muốn làm vậy từ lâu rồi, thế là sau khi thực hiện được tâm tình lại tốt lên không ít. Anh tha thứ cho Từ Bạch việc sau lời tỏ tình năm mười tám tuổi đó thì đối xử lạnh nhạt với anh, không nghe điện thoại của anh cũng không hồi âm mail của anh. Từ Bạch lúc này có thể nói là rất phối hợp, cô cứ thế đứng ở trước thang máy để mặc Tạ Bình Xuyên vuốt ve mặt hai cái, sau đó nghe anh mở miệng hỏi cô: “Tuần trước em vừa về nước, giờ đang ở đâu?” “Em thuê một căn nhà ở gần công ty,” Từ Bạch thành thật đáp, “Em có tới IKEA một chuyến, mua đồ gia dụng mới……” Nói tới đây, cô bỗng nhớ ra gì đó còn đặc biệt đề cập tới: “Em nuôi thêm một con mèo, nó chưa tới ba tháng, rất ngoan rất đáng yêu.” Nói xong, cô chắp hai tay ra sau lưng, nói bằng giọng hơi kiêu ngạo: “Bởi vì nó là con mèo màu vàng nghệ nên em đặt tên cho nó là Sủi Cảo Tôm.” Lúc Từ Bạch nhắc tới mèo thì giọng điệu cũng trở nên khác hẳn, có thể thấy cô thật sự rất thích. Tạ Bình Xuyên suy nghĩ chốc lát rồi hỏi: “Con mèo em nuôi lúc nhỏ tên là Thang Viên phải không? Anh nhớ em từng nó con mèo đó là mèo hoa đen trắng nên gọi nó là Thang Viên.” Anh nghiêng mắt nhìn Từ Bạch: “Không phải Thang Viên thì là Sủi Cảo Tôm, năng lực đặt tên hiện tại của em chẳng khác gì lúc nhỏ.” Từ Bạch đang định phản bác thì cửa thang máy mở ra rồi. Tạ Bình Xuyên đi thẳng vào bên trong, không quên nhắc nhở cô một câu: “Chiều tan tầm gọi điện cho anh, anh tới đón em.” Anh nói câu này rất tự nhiên chẳng có bất cứ sự ngại ngùng gì. Hơn nữa giọng điệu không cho phép từ chối đó giống như đang giao việc cho trợ lý của anh. Từ Bạch nghe xong lời dặn của Tạ Bình Xuyên mà hãy còn đứng ngây người trước cửa thang máy một lúc, cho tới khi thang máy lên tới tầng hai mươi bảy rồi cô mới trở về phòng làm việc tầng năm. Lúc này vẫn còn đang trong thời gian nghỉ trưa, trong phòng làm việc chỉ có vài đồng nghiệp, họ hạ giọng trò chuyện, thi thoảng còn phát ra một trận cười. Triệu An Kiệt cũng tham gia vào cuộc nói chuyện, hắn vừa gặm táo vừa nói với các đồng nghiệp: “Lúc tôi lên sơ trung là lớp trưởng của lớp chúng tôi, lúc đó Từ Bạch cùng tổ với tôi, ngày nào tôi cũng đi thu bài tập của cô ấy.” Một nam đồng nghiệp trẻ tuổi bưng tách trà, ghé tới cảm thán một câu: “Triệu An Kiệt, cậu được nha, sơ trung đã quen biết Từ Bạch rồi.” Anh ta vỗ vai Triệu An Kiệt, sau đó chêm thêm một câu: “Năm tháng sơ trung, hai trẻ vô tư khiến người ta hâm mộ biết chừng nào.” Triệu An Kiệt cũng cười nói: “Thật ra mới đầu tôi và Từ Bạch không quen thân lắm, sau này chúng tôi tham gia lễ kỷ niệm thành lập trường, tôi kéo violon, Từ Bạch đàn dương cầm, lúc đó bọn tôi nói chuyện nhiều hơn.” Đồng nghiệp bên cạnh lập tức nói: “Cả hai đều có tế bào nghệ thuật chắc có nhiều đề tài chung để nói nhỉ.” Thời gian nghỉ trưa, họ tụ tập nhàn rỗi trò chuyện khó tránh việc tìm hiểu đồng nghiệp mới. Còn Triệu An Kiệt làm người đơn thuần, hành sự ‘trung hậu’, gần như là biết gì nói nấy chẳng giữ trong lòng, người ta hỏi hắn cái gì hắn sẽ đáp cái đó. Giọng đồng nghiệp vừa dứt, Triệu An Kiệt lập tức lắc đầu nói: “Nào có chứ, chủ đề chung của tôi với Từ Bạch rất ít, bọn tôi đã mất liên lạc cả chục năm nay rồi.” Nói xong hắn hơi quay đầu, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa. Hắn nhìn thấy Từ Bạch. Từ Bạch chẳng nghe rõ cuộc trò chuyện của họ, có điều vì nhìn thấy Triệu An Kiệt mà cô cười lễ độ một cái rồi sau đó trở về chỗ của mình, đặt tất cả kẹo dâu tây lên bàn. Túi áo của Từ Bạch rất cạn, cô không muốn để kẹo rớt ra ngoài. Đa số con gái đều thích đồ ngọt, một nữ đồng nghiệp nào đó nhìn thấy bỗng đi tới bên cạnh Từ Bạch: “A, Tiểu Từ, em cũng thích ăn loại kẹo này nữa hả?” Trên bàn rải rác một xấp văn kiện, Từ Bạch dọn văn kiện gọn gàng rồi chọn một viên kẹo đưa cho nữ đồng nghiệp đó: “Đúng vậy, từ nhỏ em đã thích ăn kẹo rồi.”Đồng nghiệp nữ nhận lấy viên kẹo trong tay Từ Bạch, cười rạng rỡ nói: “Thế thì tốt quá, để hôm nào chị lấy một vài món đồ ăn vặt cho em.” Từ Bạch gật đầu nói được, nói phải có qua có lại. Sau khi nữ đồng nghiệp đó xoay người đi, Từ Bạch lập tức bưng kẹo lên đặt vào hộc tủ, còn khóa lại — — giống như đang cất bảo vật vậy, không muốn để người khác cướp với cô. Khóa xong, Từ Bạch cực kỳ bình tĩnh. Giọng Triệu An Kiệt từ bên kia vọng tới: “Tuy tôi là người Bắc Kinh nhưng không có hưởng thụ đãi ngộ gì, thi đại học cũng bị tôi làm cho lộn xộn, bọn tôi phải điền nguyện vọng trước rồi mới biết điểm, tôi điền bừa một khoa nào đó.” Hắn tiếp tục bộc bạch: “Sau đó tôi cố gắng học tập thi lên nghiên cứu sinh của đại học ngôn ngữ Bắc Kinh.” Nữ đồng nghiệp đó cầm kẹo dâu tây rồi, nghe vậy không khỏi cất tiếng tâng bốc: “Oa, lớp sơ trung đó của các cậu toàn là học bá không nha, có cậu còn có Từ Bạch nữa.” “Nào có chứ, lớp chúng tôi cũng có người bình thường,” Triệu An Kiệt ăn xong quả táo ngồi lên ghế của mình, vắt chéo chân nói, “Lớp chúng tôi có một nữ sinh tên Giản Vân, giờ đang bán bánh bao ở gần công ty.” Hắn nói: “Bữa sáng hôm nay của tôi là bánh bao của quán cô ấy đấy.” Lời này lọt vào tai Từ Bạch. Ngón tay gõ bàn phím của cô khựng lại, nghĩ tới chuyện của rất nhiều năm về trước — — khi đó Giản Vân hãy còn là bạn học của cô, bọn cô có một thời gian thường ăn cơm trưa cùng nhau, cùng chơi xích đu trong giờ ra chơi. Nói ra cũng lạ, những người từng có quan hệ tốt với bạn hình như đều đột nhiên mất đi liên lạc. Thậm chí bạn chẳng có cơ hội biết lần gặp gỡ nào của hai người là lần gặp gỡ cuối cùng. Có điều Từ Bạch chẳng có thời gian suy nghĩ lung tung, cô bận xử lý công việc của ngày hôm nay. Thời gian buổi chiều trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã tới năm giờ rưỡi rồi. Đồng nghiệp lục tục tan tầm, thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà. Từ Bạch cũng đứng dậy cầm túi xách của mình lên…… Khoảnh khắc sờ phải điện thoại, cô nhớ tới lời dặn của Tạ Bình Xuyên. Cô xoa màn hình, sau khi do dự hai giây cuối cùng nghe theo lời dặn gọi điện cho anh. Bắt đầu từ bốn giờ chiều, Tạ Bình Xuyên đã đặt điện thoại lên bàn, cứ một lúc anh lại kiểm tra màn hình hiển thị một lần. Trợ lý Châu cực kỳ không hiểu: “Tổng giám, anh đang đợi điện thoại của ai ạ?” Anh ta cho rằng bản thân làm việc sơ sót bèn vội vàng kiểm tra lịch trình gần đây: “Là điện thoại của chủ tịch Vệ đúng không ahj, hay là điện thoại của Tưởng tổng…… Không đúng, Tưởng tổng sẽ gửi mail cho anh mà.” “Tôi không có đợi điện thoại của ai hết,” Tạ Bình Xuyên ngồi trên ghế, mặt nhìn về phía ba màn hình hiển thị, “Tôi chỉ đơn giản là nhìn điện thoại một cái thôi.” Trợ lý Châu là người có năng lực phán đoán, cho nên anh ta chẳng tin chữ nào. Nhưng anh ta không phản bác lại cấp trên mà đáp rất khéo léo: “Vâng ạ, vậy tôi không làm phiền tổng giám nữa, đây là ghi chép hội nghị gần đây, tôi đặt nó lên bàn nhé.” Tạ Bình Xuyên xoay ghế qua cầm bản ghi chép lên: “Mấy hôm kiểm tra trực tuyến phải thúc đẩy hạng mục mới, mấy ngày nay bàn với tổ kỹ thuật rồi, phiên bản mới cũng phải được công bố sớm.” Anh và trợ lý nói tới kế hoạch của tuần sau, tiếp theo đó lại bắt đầu giám sát hạng mục, xử lý văn kiện, thân làm trụ cột của công ty, buổi chiều của Tạ Bình Xuyên luôn rất bận rộn. Nhưng anh bận tới năm giờ rưỡi mà điện thoại vẫn chưa reo. Tạ Bình Xuyên cầm điện thoại lên định xuống lầu năm một chuyến, nhưng khi anh vừa đứng dậy thì màn hình điện thoại sáng lên. Giọng Từ Bạch truyền tới đúng như mong muốn của anh: “Em tan tầm rồi…… anh còn bận ạ?” Thói quen của Tạ Bình Xuyên là công việc ngày nào hoàn thành vào ngày đó nhưng anh ít khi tăng ca, anh thích về chung cư của mình tiếp tục làm việc trong thư phòng. Cho nên bình thường trước sáu giờ chiều anh đều phải về nhà. Anh nói với Từ Bạch: “Đúng lúc anh cũng đang chuẩn bị về đây.” Anh cầm cặp văn kiện của mình lên, khóa kỹ cửa phòng rồi tiếp tục hỏi Từ Bạch: “Buổi tối muốn ăn gì?” Từ Bạch ý thức được Tạ Bình Xuyên muốn mời cô ăn cơm. Nhưng con mèo trong nhà cô còn chưa đầy ba tháng, nếu Từ Bạch về nhà muộn sợ là sẽ rất lo lắng cho nó. Thế là Từ Bạch đáp thành thật: “Em muốn về nhà ăn cơm.” Tạ Bình Xuyên khựng lại chốc lát, dường như nhìn thấy suy nghĩ của cô: “Em muốn về nhà chăm mèo à?” Anh chẳng đợi Từ Bạch đáp mà thuận theo nói: “Thế thì về nhà em đi.” Từ Bạch cũng tuyệt đối không ngờ tới, buổi tối của ngày đầu tiên đi làm của cô đã đưa Tạ Bình Xuyên về nhà mình rồi. Căn nhà Từ Bạch nói thuê gần công ty đó thực ra phải ngồi khoảng hai mươi phút tàu điện ngầm, Tạ Bình Xuyên từ chối ngồi tàu điện ngầm, anh lái xe đưa cô về nhà. Hơn sáu giờ tối, chiếc xe màu đen của anh dừng dưới lầu đúng giờ, anh theo Từ Bạch đi lên cầu thang của chung cư, nhìn dáng người yểu điệu thướt tha đó của cô lại lơ đãng nhớ tới chuyện lúc nhỏ. Khi ấy anh thường xuyên suy nghĩ, nếu Từ Bạch bằng tuổi với anh thì tốt rồi. Anh không cần để ý việc cô còn quá nhỏ mà bỏ lỡ cơ hội. Bước chân Từ Bạch dừng lại ở lầu ba, cô móc chìa khóa mở cửa phòng ra — — có điều mới mở được một khe hở nhỏ thì bên trong có một cái đầu mèo chui ra. “Meo……” Con mèo con màu vàng nghệ đó cất tiếng kêu. Tạ Bình Xuyên thầm nghĩ, đây nhất định là con mèo tên Sủi Cảo Tôm đó rồi. Từ Bạch khom lưng xuống ôm Sủi Cảo Tôm vào lòng. Sủi Cảo Tôm cọ đầu lên mặt Từ Bạch, đôi tai mèo bị nó cọ tới gãy cụp xuống, lúc dời đầu ra lại dựng đứng lên, nó chui vào lòng Từ Bạch, muốn ngoan bao nhiêu thì ngoan bấy nhiêu. “Anh thấy Sủi Cảo Tôm rất đáng yêu đúng không.” Từ Bạch mở rộng cửa nhà, tìm một đôi dép lê cho Tạ Bình Xuyên, “Em cảm thấy nó có hơi giống Thang Viên, nhưng vẻ ngoài thì khác.” Tạ Bình Xuyên đi vào nhà Từ Bạch — — anh nhanh chóng chú ý tới, Từ Bạch đúng là vừa mới dọn tới ở nên còn chưa kịp bày trí xong. Căn nhà cô thuê gồm một phòng ngủ một phòng khách. Phòng khách chỉ có mỗi bộ sô pha, trong phòng ngủ cũng chỉ đặt một chiếc giường, bên trên trải một tấm ga màu hồng, bày hai con gấu bông giống như lúc nhỏ cô thích. “Anh cho là em lớn rồi,” Tạ Bình Xuyên nhìn về phía phòng ngủ, nói một cách hàm súc, “Thật ra chẳng thay đổi gì mấy.” Từ Bạch nghĩ ngợi rồi đáp: “Anh ở chung với em một đoạn thời gian thì sẽ phát hiện ra chỗ không giống thôi.” Cô vào bếp lấy tạp dề buộc lên eo mình, thuận tay mở tủ lạnh ra: “Em không biết nấu ăn lắm, em ở Anh tám năm bình thường đều là ăn bừa qua bữa, anh muốn ăn gì em sẽ tận sức làm.” Tạ Bình Xuyên đứng sau lưng cô, đưa mắt kiểm tra tủ lạnh với cô. Anh vì muốn nhìn cho kỹ mà đứng cách tủ lạnh rất gần, trùng hợp Từ Bạch đúng lúc xoay người lại vì không biết anh đứng phía sau thế là phút chốc khoảng cách của bọn họ gần một cách quá đáng. Cửa tủ lạnh đã đóng lại rồi, Từ Bạch xách túi khoai tây ngẩng đầu nhìn Tạ Bình Xuyên: “Em sẽ làm bánh khoai tây.” Tạ Bình Xuyên giơ hai tay ấn lên cửa tủ lạnh, cứ như vậy Từ Bạch bị anh vây lấy. Cuộc đời Từ Bạch lần đầu tiên bị bích đông — — có lẽ nên nói là đông tủ lạnh, nhưng cô chỉ nghĩ tới bánh khoai tây, cô chằng hề phát hiện ra bầu không khí khác thường. Cho đến khi Tạ Bình Xuyên khom người dựa tới gần. Anh chẳng định làm chuyện gì khác mà chỉ hôn lên trán cô một cái, hôn xong anh vùi đầu vào giữa tóc cô ngửi mùi hương trên người cô sau đó chậm rãi ôm lấy cô. ‘Phịch’ một tiếng, khoai tây trên tay Từ Bạch rơi xuống đất. Cô nghe thấy Tạ Bình Xuyên nói với cô: “Em làm cái gì anh ăn cái đó. Anh gọt vỏ khoai tây giúp em.”