Giấu phong cảnh trong hồi ức
Chương 15 : Giấu phong cảnh trong hồi ức
TRANS: YUN.
Trong thang máy không có người khác, chỉ có Từ Bạch và Tạ Bình Xuyên.
Từ Bạch đi thẳng vào thang mới phát hiện bọn họ đang đi lên tới tầng trên cùng, chứ không phải đi xuống tới tầng một.
Từ tầng ba tới tầng hai mươi bảy, trong đoạn thời gian khá dài này cho họ cơ hội trò chuyện.
Từ Bạch phá vỡ sự im lặng trước, cô nói một cách bình tĩnh: “Tổng giám Tạ buổi chiều tốt lành.”
Lúc mười mấy tuổi, trùng phùng sẽ khiến người ta đau đớn khóc nức nở, lúc hai hai mươi tuổi thì học được cách giả vờ bình tĩnh.
Bọn họ đều không biết đối phương đang nghĩ gì, có điều trông biểu cảm đều duy trì sự cẩn trọng nên có trong công ty — — nhất là Từ Bạch, cô khách sáo hỏi: “Tổng giám Tạ, mấy năm nay anh trải qua thế nào?”
“Tôi vẫn ổn,” Tạ Bình Xuyên hỏi ngược lại, “Từ tiểu thư thì sao?”
Từ tiểu thư đáp: “Tôi cũng rất ổn.”
Cô chẳng đợi Tạ Bình Xuyên tiếp lời mà nói thêm một câu: “Vừa rồi tôi mới dự phỏng vấn xong, mấy ngày này có thể đợi được kết quả.”
Nói xong, Từ Bạch dùng hai tay xách túi, bởi vì lòng bàn tay cô đầy mồ hôi nên cầm quai da có phần hơi trơn trượt.
Trong lòng cô thầm tự lừa mình dối người, Bắc Kinh vào tháng bảy đúng là nóng chết người.
Tạ Bình Xuyên suy nghĩ mấy giây rồi sau đó tiếp lời: “Vị trí phiên dịch của tổ hạng mục hình như còn thiếu hai chỗ trống.”
Anh vốn cầm văn kiện bằng tay trái, hiện tại đổi sang tay phải, vì anh cao hơn Từ Bạch không ít, Từ Bạch mang giày cao gót cũng nhìn không rõ biểu cảm lúc này của anh.
Thái độ của Tạ Bình Xuyên đối với Từ Bạch giống như đối với một nữ nhân viên bình thường.
Anh không phải bé trai nghịch ngợm bảy tám tuổi đó cũng chẳng phải chàng trai mười tám tuổi tươi trẻ năng nổ, nhờ sự mài giũa của năm tháng mà trông anh thành thục chững chạc hơn, đẹp trai phóng khoáng và phong độ nhanh nhẹn.
Từ Bạch hơi ngẩng đầu lên, ánh mắt rơi ở bên tai anh: “Đúng vậy, tổng giám Tạ anh đoán không sai, vị trí tôi phỏng vấn là phiên dịch……”
Lời của Từ Bạch còn chưa nói xong, đúng lúc này cửa thang máy lại mở ra.
Tới tầng hai mươi bảy rồi.
Cửa thang máy có một người đàn ông trẻ tuổi đang đứng, anh ta mặc một chiếc áo sơ mi sọc, trên tay cầm một xấp tư liệu, cửa thang máy vừa mở ra thì anh ta lập tức nói ngay: “Tổng giám Tạ, Tưởng tổng và Vương tổng đều đang đợi anh trong văn phòng. Bảng biểu quy nạp của tháng trước cũng được bộ kỹ thuật nộp lên trước rồi.”
Người đó là trợ lý của Tạ Bình Xuyên, tên là Châu Cần, anh ta gia nhập trong thời kỳ công ty mới phát triển, có thể nói là cánh tay đắc lực của tổng giám Tạ, hơn nữa người cũng như tên hành sự cực kỳ cẩn trọng.
Trợ lý Châu ban đầu chưa nhìn thấy Từ Bạch, khi anh ta nhìn kỹ lại thì thấy một người đẹp chưa từng gặp qua, vẻ mặt anh ta lập tức nổi lên tia kinh ngạc.
Khoảng cách đứng giữa Tạ Bình Xuyên và Từ Bạch rất gần, từ góc nhìn của trợ lý Châu nhìn tới giống như Từ Bạch đang dựa lên người anh, còn Tạ Bình Xuyên chẳng hề di chuyển.
Trợ lý Châu theo Tạ Bình Xuyên hơn hai năm rồi, chẳng thường thấy anh thân thiết với người khác như vậy.
Có điều đoạn đối thoại giữa Từ Bạch và Tạ Bình Xuyên phá vỡ suy nghĩ to gan của trợ lý Châu.
Tạ Bình Xuyên nhìn sang Từ Bạch, giọng điệu giống như đang nói chuyện với bạn bè bình thường: “Từ tiểu thư vừa về nước đã tới công ty dự phỏng vấn rồi, tôi thay mặt tổ hạng mục cảm ơn cô, chúc cô phỏng vấn thành công.”
Tay phải anh cầm một xấp văn kiện, tay trái móc một tấm danh thiếp trong túi áo ra đưa tờ danh thiếp đó vào tay Từ Bạch: “Từ tiểu thư vừa về nước, nếu gặp phải vấn đề gì thì có thể liên lạc với tôi.
Từ Bạch giơ hai tay nhận lấy danh thiếp, giống như làm quen với anh lại lần nữa. Hoặc có lẽ bởi vì có mặt trợ lý Châu ở đây, cô cũng đáp lại một cách khách sáo giống như vậy: “Cám ơn tổng giám, vậy tôi xin phép đi xuống đây.”
Khoảnh khắc tiếng ‘cám ơn tổng giám’ đó nói ra, bước chân Tạ Bình Xuyên dùng ngay ngưỡng cửa thang máy, cửa thang máy đang định khép lại vì sự tồn tại của anh mà mở ra lần nữa.
Đã bao lâu không gặp rồi, anh cũng không nhớ nữa.
Lâu tới mức đến cả việc nhớ lại cũng phí công, tham vọng ngông cuồng cũng kiệt sức, nỗi nhớ nhung vụn vặt cũng hao mòn dần qua ngày tháng, guồng quay cuộc sống cũng có xu hướng trở lại nhịp sống bình thường. Cho dù đã từng mỏi mắt mong chờ cách mấy cuối cùng vẫn là mò sông đáy bể.
Lúc anh ngoài hai mươi tuổi từng cho rằng bản thân không gì là không thể, cho rằng trời cao không phụ lòng người, cho rằng phàm bất cứ việc gì chỉ cần cố gắng là có kết quả, nhưng năm nay anh gần ba mươi, suy nghĩ của anh chẳng còn như xưa ngược lại càng đến gần với thực tại hơn.
Tạ Bình Xuyên thấp giọng đáp: “Không cần khách sáo.”
Trong thớ ký ức mơ hồ xa xôi, từng có một đoạn đối thoại thế này xuất hiện — — Từ Bạch nói một tiếng cám ơn anh trai, Tạ Bình Xuyên sẽ đáp lại một câu không cần khách sáo.
Loại ký ức bình thường chẳng có sống gió gì này không nên khiến anh ghi nhớ sâu sắc như vậy mới đúng.
Anh đứng trước cửa thang máy, xoay lưng lại đối với Từ Bạch. Cho tới khi cửa thang máy hoàn toàn đóng lại, số tầng từ từ đi xuống, anh mới dẫn theo trợ lý Châu đi về phía phòng làm việc.
Anh giở xấp văn kiện trên tay ra — — làm gì có văn kiện, toàn là giấy trắng thuận tay vớ lấy mà thôi.
Anh chỉ vờ như trùng hợp ngồi thang máy.
Trợ lý Châu đoán không ra suy nghĩ của Tạ Bình Xuyên, lúc bọn họ sắp tới phòng làm việc thì trợ lý Châu bỗng tò mò nói: “Tổng giám Tạ, tôi có thể hỏi anh một vấn đề không, em gái trong thang máy vừa rồi……”
Tạ Bình Xuyên nghiêng mặt qua nhìn cậu ta, hỏi: “Thế nào, cậu quen cô ấy à?”
Trợ lý Châu vội vàng lắc đầu: “Không quen biết.”
Anh ta cảm thấy tò mò đối với quan hệ của Tạ Bình Xuyên và Từ Bạch, nhưng anh ta thảo luận chuyện bạn bè bình thường với cấp trên thật ra có phần không thích hợp.
Nhất là khi cấp trên của bạn là một người cuồng công việc, ngoài công việc ra chẳng có hứng thú với chuyện gì khác — — trợ lý Châu cho rằng câu hỏi của anh ta đã định sẵn là không có câu trả lời.
Quả đúng như vậy, Tạ Bình Xuyên bỏ qua Từ Bạch bắt đầu nói chuyện công việc với trợ lý: “Hôm qua trong email chị Trần gửi cho tôi có nhắc tới cuộc họp kiểm tra trực tuyến vào thứ sáu……”
Trợ lý Châu vực dậy tinh thần, móc quyển sổ mang theo bên mình ra: “Đúng vậy tổng giám, liên quan tới kiểm tra trực tuyến lần này, cuộc họp liên quan cuối cùng sẽ được diễn ra vào thứ sáu tuần này.”
Suy nghĩ của anh ta quay về công việc đồng thời quên mất việc Tạ Bình Xuyên đưa một tờ danh thiếp cho Từ Bạch lúc ở bên thang máy vừa rồi.
Tấm danh thiếp đó đang được Từ Bạch nắm trong tay lật tới lật lui xem đi xem lại.
Cô bỏ tấm danh thiếp vào túi xách nhưng không có ý định liên lạc với anh.
Từ Bạch không gọi điện cho Tạ Bình Xuyên, Tạ Bình Xuyên cũng không liên lạc với cô, lần gặp mặt sau nhiều năm xa cách này của bọn họ giống như một hòn đá ném vào mặt hồ yên ả, ngoài mặt thì gợn sóng lăn tăn nhưng thật chất là một trận sóng yên biển lặng — — Từ Bạch nghĩ vậy.
Thẳng đến ba ngày sau đó, nhân viên HR của tập đoàn Hằng Hạ thông báo với Từ Bạch tuần sau có thể bắt đầu đi làm, tiền lương và đãi ngộ của cô đều rất tốt, cuối tháng còn có một buổi liên hoan chào đón nhân viên mới.
Từ Bạch tới nhận chức đúng hạn, đạt được sự chào đón nồng nhiệt.
Cấp trên trực thuộc của cô là một nữ cường nhân, bình thường làm việc nhanh gọn dứt khoát, bởi vì chị ấy họ Phó nên được mọi người gọi thành ‘Phó giám đốc’, chứ thật ra chức vụ của chị ấy là chức vị chính.
Giám đốc Phó giới thiệu với Từ Bạch: “Hạng mục của chúng ta nằm ở giai đoạn thứ ba, trách nhiệm của chúng ta là phiên dịch và thiết kế, mỗi sáng thứ hai và thứ năm chúng ta phải bàn giao với giám đốc sản phẩm của tổ kỹ thuật……”
Nghĩ tới Tạ Bình Xuyên là tổng giám kỹ thuật của công ty, mạch suy nghĩ của từ Bạch bỗng dừng lại, cô buột miệng hỏi một câu: “Chúng ta trực tiếp bàn giao với tổ kỹ thuật ạ?”
“Đúng vậy, Tiểu Từ,” Giám đốc Phó nhìn Từ Bạch, nói một cách chân thành, “Nếu cô có nghi hoặc gì, hoan nghênh tới hỏi tôi bất cứ lúc nào.”
Giám đốc Phó mặc một bộ váy tây trang, trang điểm đơn giản mà gọn gàng, tốc độ nói chuyện cũng hơi nhanh, chị ấy gửi gắm hy vọng đối với Từ Bạch cũng không quên còn một nhân viên mới khác.
Người đó cùng vào làm chung với Từ Bạch, vừa rồi đi hút thuốc ngoài ban công công ty, hắn vừa vào cửa thì bị giám đốc Phó bắt lạu.
Giám đốc Phó vỗ sau lưng hắn, đồng thời giới thiệu với toàn thể tổ viên: “Vị này cũng là đồng nghiệp mới của chúng ta, tên là Triệu An Kiệt, tốt nghiệp ở đại học ngôn ngữ Bắc Kinh.”
Triệu An Kiệt bằng tuổi với Từ Bạch, hắn mặc một bộ đồ hưu nhàn trông vừa cao vừa gầy, trái ngược với sự nho nhã lễ phép của Từ Bạch, Triệu An Kiệt chỉ đơn giản gật đầu một cái.
Nhưng khi hắn quay mặt qua tầm mắt giao nhau với Từ Bạch, hắn bỗng ngây người tại chỗ, chốc lát sau mới thử hỏi dò một câu: “Cậu là…… Từ Bạch?”
Lúc Từ Bạch nghe tới tên của hắn thì trong lòng đã bắt đầu nghi ngờ rồi, hiện tại lại nhìn thấy hắn kinh ngạc như vậy, Từ Bạch bèn nhoẻn miệng cười: “Xin chào, lớp trưởng Triệu.”
Ánh mặt trời vào lúc hơn chín giờ sáng xuyên qua cửa sổ sát đất, Từ Bạch đứng ngay chỗ ánh sáng chiếu tới — — Trong mắt cô lấp lánh, đôi chân vừa dài vừa thẳng giống hệt như năm mười lăm tuổi đó.
Triệu An Kiệt nhìn cô chốc lát, trên mặt nổi lên lớp đỏ ửng khả nghi.
Hắn giơ tay sờ gáy mình, theo đó nhớ lại: “Từ Bạch, sau khi cậu tốt nghiệp sơ trung xong thì học ở cao trung quốc tế phải không? Sau này mình nghe người ta nói, lúc cậu học cao nhị thì đi Anh du học rồi học đại học ở Anh luôn, còn làm sinh viên trao đổi sang Pháp, gần đây cậu mới về nước đúng không……”
Giám đốc Phó đang nhìn bọn họ, Từ Bạch ngắt lời Triệu An Kiệt đồng thời mở miệng giải thích: “Em với Triệu An Kiệt là bạn học cùng lớp thời sơ trung, lúc đó cậu ấy là lớp trưởng của lớp bọn em.”
Từ Bạch không nhìn Triệu An Kiệt nữa mà quay sang nói với giám đốc Phó: “Không ngờ trùng hợp như vậy, bọn em học cùng một lớp, giờ còn vào cùng một tổ hạng mục của công ty.”
Nói xong, cô lại nói với các đồng nghiệp đang ngồi: “Từ nay về sau, mong mọi người chỉ dạy nhiều hơn.”
Tuy nói trong nơi làm việc năng lực quyết định hướng phát triển, cơ hội quyết định tương lai, nhưng trải qua màn vừa rồi cả lãnh đạo và đồng nghiệp đều khó tránh khỏi việc đặt ưu đãi và kỳ vọng nhất định lên người mới vừa tốt nghiệp trường đại học quốc tế nổi tiếng ra.
Từ Bạch chính là diễn một vai như vậy.
Thân làm sinh viên giỏi tốt nghiệp từ trường đại học Oxford, ngày đầu tiên đi làm của cô đã nhận được nhiệm vụ. Từ Bạch bận rộn nửa ngày, trước khi tới giờ cơm trưa đã bắt đầu thành thạo.
Đúng mười hai giờ, lục tục có người đi ăn cơm trưa, giám đốc Phó cũng dẫn thêm nhân viên trong tổ cùng với Từ Bạch và Triệu An Kiệt đi tới nhà ăn.
Do hôm nay có đồng nghiệp mới nên họ quyết định tụ tập trong công ty.
Nhà ăn của công ty nằm ở lầu sáu, khu tập gym và khu nghỉ ngơi nằm ở lẩu bảy. Còn tổ hạng mục của Từ Bạch nằm ở lầu năm của công ty, thế là lúc đi vào thang máy thì có đồng nghiệp nói đùa: “Vị trí địa lý của chúng ta có thể nói là tốt nhất rồi.”
Đồng nghiệp đó cười nói: “Các lãnh đạo cấp cao đều ở tầng hai mươi sáu trở lên, xuống đây ăn bữa cơm sợ là chẳng thuận tiện bằng chúng ta.”
Nói ra cũng trùng hợp, đồng nghiệp đó vừa dứt lời thì các lãnh đạo cấp cao xuất hiện ngay.
Khoảnh khắc cửa thang máy mở ra, người xuất hiện đầu tiên là tổng giám kỹ thuật, anh và tổng giám đốc tập đoàn đi song song với nhau, hai người đều để lại bóng lưng thẳng tắp.
Giám đốc Phó cho rằng Từ Bạch không biết, vì vậy tốt bụng giải thích với cô: “Vị mặc tây trang phía trước đó là tổng giám kỹ thuật của công ty chúng ta, là nhân tài từ California Mỹ về.”
Nói xong, giám đốc Phó lại nói: “Vị đi cạnh tổng giám Tạ là tổng giám đốc của công ty chúng ta, anh ấy họ Tưởng, có lẽ em từng nhìn thấy Tưởng tổng trên truyền thông rồi, năng lực trên mọi phương diện của anh ấy đều rất mạnh.”
Từ Bạch gật đầu.
Cô rẽ vào cửa chính nhà ăn, xoay mặt đi không nhìn Tạ Bình Xuyên nhưng lời nói ra lại liên quan tới anh: “Tổng giám Tạ cũng ăn cơm ở nhà ăn ạ?”
“Đúng vậy,” Một nữ đồng nghiệp trẻ tuổi khác bước lên bậc tam cấp, cười đáp, “Cô nhìn đi, Tưởng tổng và Tạ tổng đều rất đẹp trai, nhưng Tưởng tổng đã là hoa có chủ từ sớm rồi, tổng giám Tạ thì vẫn chưa có bạn gái.”
Tổng giám Tạ chưa có bạn gái cũng chưa kết hôn.
Đây là tại vì sao chứ.
Từ Bạch còn chưa suy nghĩ rõ ràng thì đồng nghiệp nọ mở miệng nói đùa: “Tổng giám Tạ không cần cuộc sống tình cảm, cô không nghe mọi người nói sao, anh ấy là AI của công ty, là robot có trí tuệ nhân tạo.”
“Năm nay anh ấy bao nhiêu tuổi thế?” Triệu An Kiệt đi ngang hàng với Từ Bạch bỗng khựng bước, dường như đã nhìn thấy một bên mặt của Tạ Bình Xuyên rồi, “Tôi luôn cảm thấy tổng giám Tạ có phần quen mắt nhưng lại nhớ không ra đã gặp ở đâu.”
Có thể không quen mắt sao, Từ Bạch thầm nghĩ, lúc cô lên sơ trung thì Tạ Bình Xuyên đang học cao trung, cứ dăm ba ngày là tới tìm cô, thậm chí có lần còn giúp cô làm trực nhật lớp.
Nhớ tới ngày hôm đó, Từ Bạch bị phân cho lau bảng đen, nhưng cô có đứng lên ghế cùng với không tới, Tạ Bình Xuyên thấy vậy bèn tới lao động thay.
Hôm đó trong lớp có nữ sinh tình đầu sơ khai vừa gặp đã thích học trưởng Tạ Bình Xuyên, còn viết một tờ giấy nhỏ màu hồng lén lút nhờ vả Từ Bạch nhất định phải chuyển cho Tạ Bình Xuyên.
Có lẽ do Từ Bạch hẹp hòi, trước giờ cô chưa từng đồng ý.
Chỉ việc tưởng tượng Tạ Bình Xuyên nhận tờ giấy nhỏ của cô gái, trong lòng Từ Bạch đã hoảng cực kỳ rồi.
Đáng tiếc Triệu An Kiệt không biết đoạn quá khứ này.
Dẫu sao đó là chuyện của mười năm về trước rồi.
Triệu An Kiệt ngừng bên máy đồ uống tự động, bên cạnh hắn chính là một hàng ly nhựa, vài nhân viên năm của tổ kỹ thuật lấy ly rồi lặng lẽ cúi đầu nhận đồ uống.
Tốp nhân viên nam của tổ kỹ thuật này đều lấy bia hoặc là coca — — cách ăn mặc của bọn họ cũng có vài phần tương tự, mặc áo sơ mi có in logo của công ty phối cùng chiếc quần tây xanh thẫm, mỗi người đều có đeo một bộ kính gọng đen, trên cổ đeo thẻ công tác.
Cùng là nhân viên chủ chốt của bộ kỹ thuật, hình tượng của Tạ Bình Xuyên hoàn toàn trái ngược lại.
Khí chất của anh rất xuất chúng, rót một ly nước lọc là đủ.
Triệu An Kiệt quan sát anh một lúc, giơ tay đặt lên vai Từ Bạch: “Từ Bạch, cậu biết anh ta không, lúc chúng ta lên sơ trung đã từng gặp anh ta đúng không?”
Từ Bạch ngạc nhiên trước trí nhớ của Triệu An Kiệt.
Triệu An Kiệt thấy Từ Bạch ngây ra, hắn không khỏi bật cười: “Đúng rồi, Từ Bạch, mình cũng gọi cậu là Tiểu Bạch nhé, khi đó bạn bè trong lớp có quan hệ tốt với cậu chẳng phải đều thích gọi cậu như vậy sao?”
Hắn đi sau Từ Bạch, thậm chí còn quên lấy cả đĩa cơm: “Cậu còn nhớ lúc sơ trung chúng ta cùng tham gia lễ kỷ niệm ngày thành lập trường không, cậu đàn dương cầm, mình kéo violon.”
Hắn chủ động đề cập tới chuyện năm cũ nhưng Từ Bạch chẳng hề chú ý tới lời hắn nói.
Trong tay Từ Bạch bưng đĩa cơm phát hiện cơm trưa nhà ăn cung cấp rất phong phú, tâm tình của cô trở nên tốt hơn, căn bản chẳng nghe rõ Triệu An Kiệt đang nói gì.
Tập đoàn Hằng Hạ chú trong tới phúc lợi của nhân viên, tiêu chuẩn đối với nhà ăn cũng yêu cầu rất cao. Các món ăn trước mắt Từ Bạch không chỉ có món chay món mặn thường thấy trong nhà, còn có bánh ngọt thủ công rất khó chạm tới ở Anh — — cho dù có chạm tới cũng được mua với giá đắt đỏ.
Từ Bạch lấy sáu chiếc bánh bao hấp, còn quẹt thẻ mua thêm bánh bao thịt gà, nhìn thấy chả giò chiên thì bước đi không nổi, cuối cùng còn bưng thêm một bát hoành thánh tôm.
Từ sau khi về nước, trong việc ăn uống cô bắt đầu buông thả hơn.
Không phải cô chê đồ ăn truyền thống của Anh, cá chiên giòn và khoai tây đương nhiên rất ngon, Steak ale pie cũng có thể nuốt được, các loại hamburger đảm bảo cô no bụng, socola nóng khiến cô vui vẻ, nhưng món trong lòng cô thích nhất vĩnh viễn là các món ăn Trung Quốc.
Song nhà ăn Trung chẳng hề rẻ, thân làm một người không được giàu có lắm, cô không thể ngày ngày xuống quán ăn mà bản thân cũng dở trong việc nấu nướng.
Triệu An Kiệt thấy Từ Bạch gọi nhiều như vậy, khóe môi hắn bỗng chốc có phần cứng đờ.
“Khẩu vị của cậu tốt thật, ăn hết được không,” Triệu An Kiệt bắt chuyện với Từ Bạch, “Cậu là kiểu người ăn không béo sao?”
Từ Bạch lời ít ý nhiều: “Đúng vậy, mình ăn không béo, nhiều năm như vậy đều có cân nặng giống nhau.”
Nể mặt tình bạn học cộng thêm giờ là đồng nghiệp, Từ Bạch cho Triệu An Kiệt đĩa bánh bao nước canh gà.
“Mình mua hai đĩa, nghe nói cái này ngon lắm đấy,” Từ Bạch cười nói, “Chúng ta mỗi người một đĩa đi.”
Bản thân cô có thể không biết, lúc cô cười lên ánh mắt lấp lánh ánh sáng, khóe môi hơi cong lên cộng thêm bởi vì nhìn thấy đồ ăn ngon mà tâm tình rất vui vẻ, trong mắt người bên cạnh cô và Triệu An Kiệt không phải là quan hệ đồng nghiệp bình thường.
Người cạnh này là chỉ Tạ Bình Xuyên.
Tạ Bình Xuyên đã ngồi vào chỗ rồi, anh vẫn chỉ uống nước lọc giống như thường ngày, có điều hôm nay khác với thường khi ở chỗ, anh chẳng chuẩn bị đồ ăn gì cả, trước mặt anh chỉ có một cái ly đựng nước.
Anh gần như chẳng có tâm trạng ăn uống.
Tạ Bình Xuyên bưng ly, tầm mắt không nhìn lên bàn mà chỉ tập trung lên người Từ Bạch.Thấy Từ Bạch và Triệu An Kiệt nói cười vui vẻ còn chia bánh bao của mình cho Triệu An Kiệt, Tạ Bình Xuyên càng không muốn ăn cơm.
Tạ Bình Xuyên không hề giận dỗi, anh chẳng qua chỉ thấy khó chịu thôi.
Lúc này nồi đối diện Tạ Bình Xuyên là Tưởng Chính Hàn tổng giám đốc của tập đoàn, anh ấy và Tạ Bình Xuyên cùng gầy dựng sự nghiệp, mấy năm nay quan hệ không tệ.
Tưởng Chính Hàn phát hiện anh ngồi yên không nhúc nhích, thế là lên tiếng hỏi: “Hôm nay anh có chuyện phiền lòng gì à?”
Tạ Bình Xuyên là người rất kỹ tính trong việc ăn uống tới nghỉ ngơi — — kỹ tính tới mức hơi có phần khác thường. Nhưng hiện tại anh lại chỉ uống nước mà không ăn cơm, Tưởng Chính Hàn nghĩ rằng Tạ Bình Xuyên gặp phải chuyện khó khăn gì rồi.
“Tôi không có chuyện phiền lòng gì, hạng mục mới tiến triển thuận lợi, Vương tổng cũng đồng ý hợp tác, sản phẩm được tung lên mạng trước thời hạn,” Tạ Bình Xuyên nghĩ một đằng nói một nẻo, sau đó đứng dậy nói, “Có điều tôi đổi khẩu vị mới rồi.”
Trước giờ phút này, Tạ Bình Xuyên còn cho ra anh có thể thuận theo tự nhiên, cố gắng không nóng nảy hỏng việc, song thực tế chứng minh rằng anh vẫn là đánh giá cao bản thân rồi.
Ký ức vốn là chuyện chẳng thể quên được, cho dù tâm tình năm đó có nhạt nhẽo nhưng cũng có thể ma sát ra khía cạnh mới mẻ. Anh không thể không thừa nhận, hũ giấm đã tràn rồi.
Cuộc sống không như ý đa phần là bắt nguồn từ việc so sánh — — Tạ Bình Xuyên chưa thoát khỏi thói cũ.
Anh nhìn thấy Từ Bạch nói cười vui vẻ với nam nhân viên đó, lại nghĩ tới đoạn đối thoại vừa khách sáo vừa lễ độ của mình với cô thì cán cân trong lòng đó cũng bắt đầu nghiêng rồi.
Thế là Tạ Bình Xuyên đi tới phía trước.
Nhân viên bên cạnh nhìn thấy anh đồng loạt chào hỏi: “Chào tổng giám Tạ!”
Tổng giám Tạ đáp là: “Chào mọi người, hôm nay tụ tập à?”
Anh bưng hai đĩa bánh bao nghiêng mắt nhìn về phía sát cửa sổ. Ở đó có Tưởng Chính Hàn và lãnh đạo cấp cao đang ngồi, tuy mọi người cùng ăn một nhà ăn nhưng lãnh đạo cấp cao và nhân viên bình thường không được ngồi cùng nhau, lúc ăn cơm cũng không làm phiền lẫn nhau.
Tạ Bình Xuyên hôm nay có ý phá vỡ quy tắc thường lệ này.
Đồng nghiệp của tổ Từ bạch ngồi vây quanh một cái bàn dài, bên trái Từ Bạch là Triệu An Kiệt, còn bên phải trùng hợp có một chỗ trống.
Trong số nhân viên ngồi bên bàn còn có một giám đốc sản phẩm của tổ kỹ thuật.
Tất cả tổ kỹ thuật của bộ kỹ thuật đều từng tiếp xúc với Tạ Bình Xuyên.
Ánh mắt của Tạ Bình Xuyên và giám đốc sản phẩm giao nhau, giám đốc sản phẩm lập tức hiểu ý nói: “Tổng giám Tạ, anh có thể ngồi cùng với chúng tôi không, tôi có vài vấn đề về sản phẩm cần giải đáp với nhân viên mở rộng của chúng ta.”
Đây là một bậc thang rất tốt.
Tạ Bình Xuyên thuận theo bậc thang đi qua: “Giám đốc Quý đi công tác sắp về rồi, trên cuộc họp vào thứ sáu hãy còn thời gian tiếp tục nghiên cứu thảo luận, vấn đề cụ thể có thể giải quyết cụ thể.”
Có thể nhìn ra được Tạ Bình Xuyên không bao giờ bạn chuyện làm ăn trên bàn cơm. Anh mượn cớ ‘giám đốc Quý’ sắp về bèn nói sang đề tài khác.
Có điều khoảnh khắc nghe thấy từ ‘giám đốc Quý’ đó, Từ Bạch bỗng hơi nhớ ra, vị giám đốc Quý này chẳng lẽ là Quý Hoành có quan hệ rất tốt với Tạ Bình Xuyên ư?
Nhưng theo cô được biết, Quý Hoành sau khi tốt nghiệp rồi thì vào làm ở một công ty thung lũng điện tử còn tìm được bạn gái trong công ty này, hơn nữa còn tới bước đàm hôn luận gả rồi, anh ta chẳng có lý do gì lựa chọn về nước cả — — Từ Bạch nhanh chóng lắc đầu, đó là tin của mấy năm về trước rồi.
Cô cúi đầu gặm bánh bao.
Đúng lúc này, Tạ Bình Xuyên ngồi xuống bên cạnh cô.
Trong lòng Từ Bạch chợt kinh ngạc không khống chế được sức lực, chiếc bánh bao đó bị cô cắn một cái, nước canh bên trong lập tức xịt ra ngoài, cũng không biết tại sao lại xịt hết lên người Tạ Bình Xuyên.
Mọi người đều biết tổng giám Tạ là người ưa sạch sẽ, quần áo của anh mỗi năm mỗi mới, cổ áo không một vết nhăn, phòng làm việc không dính một hạt bụi……
Nói tóm lại, anh là người đứng trong mây không thể bị nước bánh bao dây bẩn.
Nhất thời, trên bàn ăn vốn nhộn nhịp phút chốc yên tĩnh lại.
Giám đốc Phó cười hòa giải: “Từ Bạch vừa tới hôm nay, em ấy nhất định cũng không ngờ tới bánh bao dễ xịt nước như vậy.” Nói xong, chị nhìn về phía Từ Bạch.
Từ Bạch vội vàng buông bánh bao xuống, cô ngồi thẳng người, nói bằng giọng cực kỳ nghiêm túc: “Xin lỗi, tổng giám Tạ.”
Tạ Bình Xuyên thầm nghĩ, lúc Từ Bạch nói chuyện với nam nhân viên đó sợ là không có khách sáo xa cách như vậy đâu.
“Không sao, Từ tiểu thư, “Tạ Bình Xuyên rút một tờ khăn lau cổ áo của mình qua loa một cái, “Cơm ở nhà ăn hợp khẩu vị của cô không, cô cảm thấy còn chỗ nào cần cải tiến không?”
Mọi người ở đây trừ Từ Bạch đều cảm thấy tổng giám Tạ đang quan tâm sự phát triển của nhà ăn, quan tâm nhân viên mới tới, ngay cả Triệu An Kiệt cũng nói: “Cơm ở nhà ăn rất ngon, tổng giám Tạ, không cần cải tiến gì đâu.”
Triệu An Kiệt cầm đũa, ăn bánh bao gà Từ Bạch tặng hắn, cười cởi mở nói: “Tôi nói thật, ngon lắm đấy, ngon ở căn tin trường đại học của tôi nữa.”
Ồ, thế thì cậu ăn đi, cậu cũng chỉ biết ăn thôi.
Tạ Bình Xuyên đáp trong im lặng.
Vẻ mặt anh vẫn bình thường, hỏi tiếp: “Ngày đầu tiên làm việc có quen không? Sau này sẽ tiếp xúc với tổ kỹ thuật rất nhiều, hạng mục này phải cậy vào mọi người.”
Lần này, cuối cùng Từ Bạch cũng tiếp lời: “Nhờ có giám đốc và đồng nghiệp giúp đỡ, cho nên chỉ một buổi sáng đã quen thuộc với lưu trình rồi…….”
Triệu An Kiệt ngồi bên tay trái Từ Bạch cũng nói: “Đúng vậy, thành thạo kha khá rồi, đồng nghiệp tốt bụng, nhà ăn lại ngon.”
Vì để làm sôi nổi bầu không khí trên bàn ăn, hắn thành thật đưa ra ví dụ: “Tôi mua một bát bánh đúc đậu mùi vị rất ngon, thêm chút giấm và nữa càng sướng miệng.”
Tạ Bình Xuyên xoay mặt qua mỉm cười nhìn Triệu An Kiệt, quả nhiên ngoại trừ ăn ra người này chẳng nói được gì khác cả.
Triệu An Kiệt bị Tạ Bình Xuyên nhìn chằm chằm thì hiểu lầm rằng cấp trên coi trọng hắn, công thêm ngọn nguồn thời sơ trung, Triệu An Kiệt đẩy lồng hấp bánh bao nước canh gà cho Tạ Bình Xuyên: “Tổng giám Tạ, anh ăn thử bánh bao này đi, ngon lắm đấy.”
Tạ Bình Xuyên không thích ăn mấy món đầy nước này.
Thật ra anh là người rất kén ăn.
Nhưng hôm nay anh lại phá lệ thêm lần nữa.
Lồng bánh bao Từ Bạch tặng cho Triệu An Kiệt toàn bộ đều rơi hết vào tay Tạ Bình Xuyên, hơn nữa Tạ Bình Xuyên còn rất nể mặt ăn hết sách.
Ăn cơm xong mọi người lần lượt rời khỏi nhà ăn, Từ Bạch và Tạ Bình Xuyên rề rà cùng rớt lại phía sau.
Từ Bạch muốn đuổi theo đồng nghiệp thì bị Tạ Bình Xuyên kéo tay cô lại, cô hơi vùng vẫy một chút, Tạ Bình Xuyên bèn nói: “Ví dụ nếu họ quay đầu lại thì sẽ nhìn thấy hết đấy.”
Tạ Bình Xuyên còn nói với cô: “Anh không để ý bị nhìn thấy, có điều em mới đi làm ngày đầu tiên cần phải chú ý một chút.”
Thế là Từ Bạch không dám nhúc nhích.
Tạ Bình Xuyên cũng buông tay ra.
Từ Bạch càng đi càng chậm, lúc đi tới khúc ngoặt cô thậm chí còn chủ động rẽ qua vách ngăn của lối đi chữa cháy: “Em không hiểu ý anh lắm, anh định nói gì với em sao?”
Trong lối đi chữa cháy là được điều khiển bằng âm thanh, do lúc này không có người nên bước chân của Từ Bạch và Tạ Bình Xuyên vừa nhẹ vừa chậm, cho nên xung quanh tối mịt một mảnh.
Trong bóng tối giác quan càng mẫn cảm hơn, lúc cửa của vách ngăn đóng lại còn có thể nghe thấy tiếng hít thở của nhau.
Đây là nơi thích hợp để trò chuyện nhưng đối với hai người khác giới mà nói, đối với nhân viên mới vào và cấp trên mà nói thì trái lại cực kỳ không thích hợp.
Sở dĩ Từ Bạch chịu tới chỗ này với anh, cô nghĩ kỹ nguyên nhân hình như chỉ có một, chính là vì cô vẫn tin tưởng anh.
Chứ không phải cô muốn tin tưởng anh, đây là thói quen từ nhỏ của cô.
Tạ Bình Xuyên không thích vòng vo tam quốc, anh đóng cửa lối đi đó xong rồi đi tới bên cạnh Từ Bạch, thật ra anh có thể nhìn thấy rõ nhìn cố ý làm như không thấy gì, tay trái theo đó đặt lên eo cô.
Anh còn chú ý tới vòng ngực của cô, tuy nhanh chóng dời tầm mắt đi nhưng anh vẫn cảm thấy cô không còn là cô gái mười mấy tuổi đó nữa, cô trưởng thành thật rồi.
Anh đối diện với cô, sau khi xác định cô không kháng cự cũng chán ghét anh, tay anh tiếp tục lần mò lên trên một tấc.
Nhưng nào chỉ có một tấc thôi, Tạ Bình Xuyên thiếu kinh nghiệm không biết nên tiếp tục phát triển thế nào.
Cơ hội hiếm khi có được, anh quyết tâm phải trân quý nó.
Từ Bạch mở miệng nói: “Chúng ta tới chỗ này là muốn nói gì đây?”
Cô nắm tay anh kéo anh ra: “Nếu anh không nói thì em phải về phòng làm việc đây……”
Tạ Bình Xuyên nói: “Thời gian nghỉ trưa có hai tiếng, giờ em về là để làm việc à?”
Từ Bạch hùng hồn nói: “Đúng vậy, em chỉ muốn làm việc.”
Tạ Bình Xuyên lại bảo: “Nói dối là thói quen không tốt đâu.”
Tuy anh cũng thường xuyên miệng nói một đằng lòng nghĩ một nẻo. Anh thật sự chẳng có tư cách uốn nắn cô.
Ánh sáng yếu ớt trong bóng tối khiến Từ Bạch nhìn không rõ vẻ mặt anh cũng chẳng đoán được tâm tư của anh, hơn nữa có khoảnh khắc tâm tình cô rất lạc lõng.
Thành thật mà nói, Từ Bạch không quen cái quan hệ cấp trên cấp dưới rõ ràng với anh như vậy.
Cô cố gắng nhiều năm như thế, tự cảm thấy khoảng cách với anh đã được rút ngắn lắm rồi, tập trung học hành và làm việc khiến con người ta vui vẻ, sở thích và tính cách của cô đều khác hẳn so với trước kia.
Huống chi mấy năm nay, đợt liên lạc đường dài quốc tế của họ kết thúc trong không vui, cho dù hiện tại làm cùng một công ty nhưng trước sau vẫn chẳng tạo nên bọt sóng gì.
Cộng thêm chuyện của năm mười mấy tuổi đó, sao có thể coi là thật chứ — — cho dù khi đó là thành tâm thành ý đi chăng nữa, sau khi trưởng thành rồi, thế giới đầy rẫy lối đi quanh co khúc khuỷu, người tới người đi đặt lợi ích lên hàng đầu, khó tránh khỏi bị u mê quên mất trái tim thuở ban đầu.
Nhưng Tạ Bình Xuyên lại nghĩ khác với Từ Bạch, anh hỏi thẳng một câu: “Năm đó em đã hứa với anh thế nào, giờ em còn nhớ không?”
Từ Bạch nghĩ ngợi rồi đáp một cách khéo léo: “Em đồng ý với anh không ít chuyện, anh cũng đồng ý với em rất nhiều chuyện, chúng ta còn ngoéo tay với nhau, chuyện anh chỉ là chuyện nào?”
Câu trả lời công thức hóa của Từ Bạch khiến Tạ Bình Xuyên rất bất mãn.
Lúc đàn ông bình thường cảm thấy phiền hay thích dùng thuốc lá rượu bia tới giải quyết. Nhưng Tạ Bình Xuyên không hút thuốc cũng chẳng uống rượu bia, sở thích trước mắt của anh chính là công việc, quản lý cấp dưới, vận hành công ty.
Nhưng hiện tại anh không hề muốn về văn phòng chút nào, anh thẳng thắn với Từ Bạch: “Anh chỉ tất cả mọi chuyện, nhất là những lời em nói với anh trong điện thoại vào năm em mười tám tuổi đó.”
Sắc mặt Từ Bạch chợt biến: “Anh đừng nói đùa với em nữa.”
Cô xoay người đi, đặt tay lên tay nắm chuẩn bị rời khỏi: “Chiều chúng ta còn có cuộc họp đúng không? Giờ em muốn về phòng làm việc trước một tiếng, văn kiện của em còn chưa chỉnh lý xong.”
Tạ Bình Xuyên thấy cô muốn đi, anh đứng bất động như núi tại chỗ, bắt đầu lặp lại đoạn tỏ tình cô từng nói với anh trong điện thoại.
Anh vậy mà đọc thuộc lòng.
Trí thông minh không nên dùng trong trường hợp này.
Có điều khoảnh khắc Tạ Bình Xuyên ngừng lại thì nghe thấy tiếng bước chân vang vọng ngoài cửa cùng với tiếng lau dọn rõ ràng, đó là nhân viên dọn vệ sinh của công ty.
Tạ Bình Xuyên chẳng những không ngậm miệng ngược lại còn đổi sang tiếng Anh, điều này khiến Từ Bạch cho rằng anh càng thích hợp làm phiên dịch viên hơn.
Từ Bạch không hiểu phong tình nói: “I don’t quite understand what you are saying.”
Tạ Bình Xuyên hiếm khi lên tiếng khen ngợi người khác: “Em học giọng người Anh à? Nghe rất hay.”
Mục đích hành động này của Tạ Bình Xuyên giống như muốn nhắc chuyện cũ với Từ Bạch, bởi vì sau khi anh nói xong thì chủ động kéo cửa lớn của vách ngăn ra.
Tia sáng chiếu vào chỗ tối, bóng của họ xếp chồng lên nhau.
Có một vài việc bạn cho rằng bản thân không hề nhớ nhưng trong một giây phút nào đó nó bỗng ập tới giống như một trận gió trên cánh đồng hoang dã đột nhiên thổi lung lay nhành cỏ dại.
Từ Bạch của lúc này nhớ tới cô của lúc nhỏ, thích đi phía sau Tạ Bình Xuyên giẫm lên bóng anh.
Bởi vì có người từng nói với cô, cứ như vậy bóng của hai người sẽ dính liền với nhau, sau này lớn lên cũng không bao giờ tách ra.
Nhưng người đó chẳng nói với cô, giả như tách ra rồi, dù có dính liền với nhau lâu cách mấy, sau khi tách ra thì những gì đôi bên trải qua sẽ hoàn toàn trái ngược nhau.
Còn có lúc Từ Bạch lên sơ trung, Bắc Kinh xuống một trận tuyết lớn cả đêm, trên đường phố tích đầy tuyết trắng, lúc người quét đường còn chưa xuất hiện thì Tạ Bình Xuyên và Từ Bạch phải tới trường rồi.
Thế là Tạ Bình Xuyên đi phía trước, Từ Bạch giẫm theo dấu chân anh, tuy không biết có tác dụng gì nhưng đối với Từ Bạch mà nói hình như đi đường dễ hơn một chút.
Thế mà cô vẫn cố ý ngã nhào, đập lên cặp sách của Tạ Bình Xuyên.
Tạ Bình Xuyên luôn muốn đỡ vững cô, sau đó anh dứt khoát đi ngang hàng với cô rồi nắm lấy tay cô.
Khi ấy Tạ Bình Xuyên hãy còn học cao nhị, Từ Bạch bị anh dắt tay suốt cả đường đi, trong lòng nhảy nhót nhắc nhở: “Nếu em ngã xuống, anh cũng ngã theo đấy.”
Tạ Bình Xuyên đáp sao nhỉ, anh nói: “Vậy thì anh làm đệm lót cho em, anh nằm phía dưới, em phía trên.”
Từ Bạch ngẩng đầu nhìn anh chỉ lên bóng của hai người: “Giống vầy phải không?”
Không chỉ giống khi ấy mà cũng giống lúc này, bóng của họ chồng lên nhau lần nữa.
Năm đó tuyết lớn ngập trời, hiện tại mặt trời mùa hạ chói lọi.
Tạ Bình Xuyên ra khỏi vách ngăn trước, một tay anh kê lên cửa đợi Từ Bạch ra ngoài xong mới buông tay ra.
Từ Bạch quan sát xung quanh phát hiện trên hành lang không có ai, nhân viên quét dọn cũng đi rồi, cô xác nhận hai ba lần rồi mới theo đó rời khỏi vách ngăn.
Cô có thói quen vịn cửa, trên tay lập tức bị Tạ Bình Xuyên nhét cho một thứ — — nhét gì đây, một thứ hình vuông, bóp thử thấy hơi mềm, bề mặt hình như là một lớp giấy.
“Anh cho em gì vậy?” Từ Bạch xoay qua hỏi.
Cô cúi đầu nhìn một cái, thì ra là kẹo dâu tây.
Hiện tại đã không mua được loại kẹo năm đó cô thích ăn nữa, vì vậy viên kẹo trên tay Từ Bạch là kẹo trái cây thịnh hành trong năm nay, Tạ Bình Xuyên mua nó lúc nào Từ Bạch không hề biết.
Như vậy là phạm quy rồi, Từ Bạch thầm nghĩ. Cô chớp mắt một cái, hình như có hơi nước mờ mịt.
Có lẽ bởi vì xung quanh không có người, yên tĩnh đến mức chẳng nghe được tiếng gió, hoặc có lẽ bởi vì ánh mặt trời rực rỡ tới mức chẳng có bóng râm tránh nắng, Từ Bạch ma xui quỷ khiến thế nào duỗi tay vào túi áo vest của Tạ Bình Xuyên.
Cô mò được rất nhiều kẹo dâu tây.
Tạ Bình Xuyên thấp giọng nói: “Cho em hết.”
Anh không quên bước tiếp theo, tiếp tục dụ dỗ Từ Bạch: “Anh lột vỏ kẹo cho em nhé, không cần khách sáo với anh.
Đoạn đối thoại kiểu này không phải chưa từng có, nhất là sau khi nhận được kẹo trái cây rồi. Do thói quen được nuôi từ nhỏ, Từ Bạch hơi ngẩng đầu lên nói mà chẳng cần nghĩ ngợi: “Cám ơn anh trai.”
Lời vừa nói ra, cô muốn uốn nắn bản thân.
Tạ Bình Xuyên gọi Từ Bạch một tiếng, anh gọi cô là ‘Tiểu Bạch’ lần nữa. Anh cứ thế cắt đứt mạch suy nghĩ của Từ Bạch, sau đó nói với cô: “Sắp tới một giờ rồi, vừa nãy chẳng phải em nói với anh muốn về phòng làm việc trước một giờ sao?”
Tạ Bình Xuyên không mở miệng gọi ‘Từ tiểu thư’ nữa.
Cuối cùng Từ Bạch phát hiện ra, nếu cô gọi anh là tổng giám Tạ thì anh nhất định sẽ đáp lại một câu Từ tiểu thư, nhưng khi sửa miệng gọi anh trai thì anh sẽ gọi cô là Tiểu Bạch.
Hơn nữa giọng nói thấp trầm chậm rãi, còn ấm áp hơn cả trong ký ức.
Truyện khác cùng thể loại
303 chương
43 chương
30 chương
89 chương
9 chương
45 chương
45 chương