Giấu phong cảnh trong hồi ức

Chương 14 : Giấu phong cảnh trong hồi ức

TRANS: YUN. Từ Bạch mơ một giấc mơ. Mơ thấy năm mười lăm tuổi cô và Tạ Bình Xuyên cùng về nhà. Dọc đường Tạ Bình Xuyên kéo tay cô luôn miệng giục cô đi nhanh một chút. “Anh đi mau quá,” Trong mơ Từ Bạch nói, “Anh trai, em cảm thấy mệt quá.” Tạ Bình Xuyên xoay lưng đi trả lời cô: “Vậy em đứng ở đây đi, anh đi trước đây.” Đây đúng là lời Tạ Bình Xuyên sẽ nói. Từ Bạch bèn hỏi anh: “Khi nào anh về thế?” “Không về nữa,” Tạ Bình Xuyên phía trước chẳng quay đầu lại, bóng hình thon dài dần dần khuất xa nói một câu chẳng rõ nguyên do, “Chúng ta cũng không cần thiết phải liên lạc với nhau nữa.” Cảnh vật trong mơ không ngừng trắng xóa, gương mặt người qua đường cũng mơ hồ, Tạ Bình Xuyên quay người đi vào trong đám đông, Từ Bạch tìm mãi chẳng thấy anh đâu. Cô dần dần cả thấy hoảng hốt, chạy dọc theo hàng người nhưng hai chân mất hết sức lực, chạy mãi chạy mãi sau đó chẳng nhìn thấy gì nữa. Con mèo Thang Viên cô nuôi vào nhiều năm về trước, mèo hoa nhỏ trắng đen hình như cũng ngồi xổm bên đường nhìn cô, hai tai mèo dựng đứng, đôi mắt đen lấp lánh hệt như viên pha lê. Con đường dài thăm thẳm, trên đường xe cộ đông đúc, song tiếng ồn ào và náo nhiệt đều nằm ở bên ngoài mà xung quanh Từ Bạch chỉ có một mảnh yên tĩnh. Cô tìm không thấy anh trai, cô ngồi xổm xuống gọi mèo của cô: “Thang Viên, em qua đây đi.” Thang Viên ‘meo’ một tiếng rồi bỗng chạy mất. Đây chẳng phải là thói quen của Thang Viên. Mỗi lần Từ Bạch gọi nó, nói đều lập tức chạy tới chứ tuyệt đối không chạy càng lúc càng xa.  Song trong thời gian ngắn như vậy, Tạ Bình Xuyên vứt bỏ cô, Thang Viên cũng theo đó chạy đi mất, Từ Bạch nghĩ không ra là tại sao, cô đi thất thiểu muốn về nhà tìm ba mẹ, con hẻm nhỏ đi được một nửa thì trên trời bắt đầu mưa xuống. Nước mưa đánh lên đầu cô, thế mưa bỗng lớn dần, trận mưa này nói tới là tới chẳng có lời dự báo trước, giống như tiết trời đỏng đảnh của London nước Anh — — trong mơ cô chẳng suy nghĩ tới tại sao lại hiểu rõ về nước Anh như vậy. Cuối con hẻm nhỏ chính là nhà, nhưng trong nhà không có mẹ cô. Ba cô bế một đứa bé trai và ôm một người phụ nữ mơ hồ, khoảnh khắc ba nhìn thấy Từ Bạch giống như nhìn một người xa lạ. “Cô gái,” Ba trong mơ hỏi, “Cháu tìm ai thế?” Từ Bạch ôm chặt hai cánh tay: “Cháu không tìm ai cả.” Cô xông nhanh ra khỏi cửa để mặc nước mưa từ trên đầu giội xuống. Đây chẳng phải là một giấc mộng đẹp, khơi gợi lại chuyện cũ làm dậy lên thớ ký ức khó quên của nhiều năm về trước — — Cho tới khi tiếng chuông báo thức làm ồn cô dậy, Từ Bạch mới bật mạnh khỏi giường. Ngoài cửa sổ trời sáng trưng cùng với tiếng chim hót không biết tên. Bắc Kinh vào tháng bảy đương là mùa hạ oi ả, nhà khách mở điều hòa mát lạnh, Từ Bạch chỉ khoác một chiếc khăn tắm đứng trước cửa sổ sát đất dùng lược gỗ chải tóc. Từ Bạch chẳng còn là cô bé của năm mười lăm tuổi đó nữa, hiện tại cô là nghiên cứu sinh vừa tốt nghiệp thành công lấy được hai học vị. Hôm nay không giống với hôm qua, cô của lúc này đã trưởng thành thật rồi. Ngày kết thúc luận văn nghiên cứu sinh, Từ Bạch kéo vali về nước, xuống máy bay vào nhà khách ngủ một giấc rồi chuẩn bị tới tập đoàn Hằng Hạ phỏng vấn. Thời gian tháng bảy, ánh mặt trời chói mắt, thành phố Bắc Kinh cực kỳ oi bức. Từ Bạch ngồi vào taxi, thông qua cửa sổ thủy tinh ngắm nhìn phong cảnh thành phố. Các tòa nhà cao óc mọc san sát nhau, dòng xe kẹt nối dài, bên ngoài không ngừng vọng tới tiếng còi xe — — thành phố này vẫn tràn đầy sự náo nhiệt và phồn hoa giống như xưa. Tài xế taxi đang rảnh rỗi đợi đèn xanh bèn trò chuyện với Từ Bạch: “Cô là người ở đâu thế, vùng ngoài tới Bắc Kinh à?” Từ Bạch đặt túi xách trên đùi, lên tiếng đáp: “Vâng, đã lâu không tới Bắc Kinh rồi.” Tóc cô khá dài, sợi tóc hơi uốn cong, gió từ ngoài cửa sổ thổi vào khiến sợi tóc chắn hết nửa gương mặt. Tài xế nhìn không rõ mặt cô nhưng nghe khẩu âm lại là tiếng phổ thông, chỉ nhớ là cô muốn đi tòa nhà văn phòng của tập đoàn Hằng Hạ, bèn nói tiếp: “Cái tập đoàn Hằng Hạ gì đó là một công ty chuyên về mạng lưới internet phải không.” Hơn nữa còn là một công ty internet phát triển mạnh. Hình như chỉ thành lập được mấy năm thì điên cuồng thôn tính số định mức thị trường, không ngừng tung ra sản phẩm mới, có chuỗi cung ứng cực lớn mạnh. Từ Bạch tiếp lời: “Đúng vậy, là một công ty internet.” Cô thành thật đáp: “Hôm nay tôi đi phỏng vấn, nếu phỏng vấn thành công thì có thể ở lại rồi.” Tài xế bèn cổ vũ: “Ồ, chúc cô may mắn nha.” Ông ấy cho rằng Từ Bạch là làm bên mạng internet chuyên viết lập trình, sáng tạo — — mấy năm gần đây ngành lập trình máy tính rất nổi, mỗi năm đều có một tốp người trẻ tuổi tranh nhau lăn lộn trong ngành IT. Nhưng chuyên ngành của Từ Bạch là phiên dịch. Bắt đầu từ năm ngoái, tập đoàn Hằng Hạ đã tung ra thị trường phần mềm phiên dịch kèm theo đó là thúc đẩy một vài phần mềm học ngoại ngữ, trước mắt vẫn đang trong quá trình mở rộng thị trường. Vì vậy họ tuyển dụng tìm kiếm một số lượng lớn phiên dịch viên gia nhập vào tổ hạng mục trước mắt để thiết kế hoàn thiện phần mềm. Một chuỗi hành động khuếch tán rộng lớn này có thể nói là dã tâm bừng bừng. Địa điểm phỏng vấn nằm ở lầu ba của tổng bộ công ty. Lầu ba mở điều hòa mát rượi, cả khu hành lang chìm vào yên tĩnh. Từ Bạch mặc một chiếc váy, chân mang giày cao gót cao năm centimet, ngồi trước đầu phả gió của máy lạnh, ngẩng đầu đánh giá xung quanh. Ngồi bên cạnh Từ Bạch là một chàng trai trẻ tuổi cũng đang đợi phỏng vấn. Chàng trai tự mình giới thiệu: “Vị tiểu thư này, chào cô, tôi tên Giang Châu.” Giang Châu năm nay hai mươi lăm tuổi, gần bằng tuổi Từ Bạch. Gương mặt anh ta đoan chính, mặc một bộ tây trang chỉnh tề, trông bộ dạng là đã tính trước được mọi chuyện, rõ ràng là người có chuẩn bị mà tới. “Tôi trở về từ Mỹ,” Giang Châu nhìn Từ Bạch, tiếp tục bắt chuyện, “Chuyên ngành của tôi không phải phiên dịch, tôi chuyên về kỹ thuật nhưng tôi có thi được bằng phiên dịch.” Anh ta vồn vã hỏi: “Tiểu thư còn cô thì sao, cô tốt nghiệp trường nào thế?” Từ Bạch duỗi tay vào túi áo. Giang Châu tưởng cô muốn lấy gì  lại phát hiện cô lấy ra một viên kẹo dâu tây. Từ Bạch thản nhiên xé vỏ kẹo sau đó cứ thế ăn kẹo dâu tây. “Năm nay tôi vừa tốt nghiệp nghiên cứu sinh xong.” Từ Bạch đáp. Lúc này trong phòng có không ít người tới phỏng vấn, nhưng trông họ đều bày ra bộ dáng tinh anh, ai cũng không biết hoa sẽ rơi nhà nào. Bởi vì lần này, vị trí trống chỉ có hai thôi. Nhưng đãi ngộ của tập đoàn Hằng Hạ hậu hĩnh, không chỉ cung cấp bảo hiểm phúc lợi còn có sự tự do nghề nghiệp cao. Ở nơi tấc đất tấc vàng như Bắc Kinh này, nói gì cũng là thật giả lẫn lộn, chỉ có tiền mới là chân thành. Tiền nhiều, việc ít, giao thông thuận tiện, đây chính là công việc tốt nhất. Giang Châu có lòng tin đối với lần phỏng vấn này, đồng thời cũng nổi dậy hứng thú với Từ Bạch. Anh ta nhịn không được hỏi dò: “Tiểu thư, cô có để ý tôi hỏi một câu…… cô, cô có……” Do kinh nghiệm bắt chuyện gần như bằng không, Giang Châu chỉ có thể nói một cách lắp bắp: “Tiểu thư, xin hỏi cô có bạn trai chưa?” Từ Bạch vừa nghe thì dường như ngây người trong chốc lát. Cô ngậm kẹo phì cười: “Tôi không có dự định tìm bạn trai.” Cho nên loại chuyện bắt chuyện này cần phải thường xuyên luyện tập. Giang Châu thiếu kinh nghiệm, sau khi đặt được đáp án này anh ta cảm thấy vô cùng ngạc nhiên. Anh ta hỏi thẳng thừng: “Tại sao chứ, cô trẻ tuổi xinh đẹp như vậy……” Từ Bạch chớp mắt: “Hôm nay chúng ta tới phỏng vấn phải không?” Ý ở ngoài lời đó là không bàn chuyện riêng tư. Giang Châu nghe hiểu ý của cô, anh ta cười cười có phần lúng túng. Từ Bạch không nói nữa, cô ngẩng đầu nhìn thẳng phía trước giống như đang đợi phỏng vấn. Ngoài hành lang truyền tới tiếng giày cao gót giẫm trên nền nhà, khoảnh khắc cánh cửa gỗ mở ra có một cô gái đẹp mặc bộ váy màu xám chào hỏi với người tới phỏng vấn có mặt tại hiện trường. Gương mặt cô ấy trắng ngần xinh đẹp trông rất trẻ tuổi. Cô ấy nói: “Chào mọi người, tôi là Lâm Hạ Hi phó tổng giám đốc, tổ trưởng hạng mục tạm thời có việc, vì để không chậm trễ thời gian của mọi người, tôi và phó tổ trưởng sẽ phụ trách nhóm đầu tiên.” Cửa lớn phòng hội nghị rộng mở, bàn gỗ và ghế da xếp thành một hàng, Hạ Lâm Hi cầm theo một tập văn kiện đi cùng với vài người phụ trách phỏng vấn bước vào phòng hội nghị. Phó tổng giám đốc đi rồi còn lưu lại mùi hương, trong phòng đợi bên này hãy còn lan tỏa mùi nước hoa nhàn nhạt. Từ Bạch nghiêng đầu nhìn theo bóng cô ấy đi xa, nghe thấy Giang Châu nói: “Nhân viên nữ của công ty này…… đều như thế cả sao?” Anh ta liếc Từ Bạch một cái lại liếc Hạ Lâm Hi một cái, trong lòng bỗng tràn trề hang hái. Giang Châu là người của nhóm đầu tiên tham gia phỏng vấn, không lâu sau đó anh ta đã bước vào phòng hội nghị. Đợi lúc anh ta đi ra lại mang theo gương mặt tiu nghỉu. Giống như đội quân chữ thập (1) tham gia hành quân xa, thất bại thảm hại dưới lưỡi dao của Trăng Lưỡi Liềm, lại giống như Hung – ga – ri của thế kỷ 13 chết thảm dưới sự chà đạp vô tình của quân Mông Cổ. Tóm lại, sắc mặt Giang Châu cực kỳ tệ. Người phỏng vấn tiếp theo chính là từ Bạch, trước khi cô đi vào Giang Châu còn nhắc nhở một câu: “Bọn họ muốn tôi miêu tả tỉ mỉ phương pháp học tập tiếng nước ngoài, nhưng phương pháp học tiếng Anh của tôi là học trong môi trường ngôn ngữ mà.” Anh ta không biết rõ thực lực của Từ Bạch nhưng nhìn bộ dáng rụt rè bảo thủ đó của cô…… có lẽ tốt nghiệp ở ngôi trường không tốt lắm. Trong phòng hội nghị, Từ Bạch tự giác ngồi vào chỗ. Cô vừa vặn đối mặt với phó tổng giám đốc Hạ Lâm Hi, nghe thấy đối phương mở miệng: “Từ tiểu thư học ở đại học Bath, học nghiên cứu sinh ở đại học Oxford, xuất thân từ chuyên ngành dịch viết tiếng Anh và tiếng Pháp của trung ương……” Hạ Lâm Hi nhìn lý lịch của cô, hỏi bằng giọng rất ôn hòa: “Xin hỏi Từ tiểu thư, tại sao lựa chọn công ty chúng tôi?” Tại sao ư? Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì tiền nhiều việc ít, bình thường không cần bôn ba khắp nơi, nội dung công việc lại thú vị. Lúc nhàn rỗi còn có thể tiếp tục làm dịch viết mà mình thích, đây là công việc lý tưởng được Từ Bạch theo đuổi. Từ Bạch ngồi ngay ngắn, đáp đâu vào đấy: “Bởi vì tôi rất hứng thú đối với văn quá của quý công ty, cũng hy vọng có thể tham gia vào tổ hạng mục trước mắt……” Phó tổ trưởng của tổ hạng mục mỉm cười: “Từ tiểu thư chào cô, tô là tổ phó, có thể mời cô dùng tiếng Anh và tiếng Pháp lần lượt lặp lại lời vừa rồi không?” Thời gian phỏng vấn của Từ Bạch dài mười mấy phút, sau khi phỏng vấn kết thúc, tổ phó của tổ hạng mục còn bắt tay với cô. “Cám ơn cô tới tham gia phỏng vấn,” Tổ phó nói với cô, “Chúng tôi sẽ nhanh chóng xử lý, nội trong ba ngày làm việc sẽ thông báo kết quả.” Lúc này là hai giờ mười phút chiều, mặt trời ngoài cửa sổ vẫn rất chói chang. Từ Bạch tạm biệt với người phỏng vấn rồi một mình ra khỏi phòng hội nghị, sau đó tới trước cửa thang máy. Tập đoàn Hằng Hạ không hề thiếu tiền, lắp đặt thang máy rất có nghiên cứu, khung cửa hai bên được chùi tới sáng bóng, sáng tới mức có thể phản xạ ra ánh sáng. Bóng Từ Bạch chiếu trên khung cửa, cô nhìn về phía có tia sáng phản xạ đó, bởi vì cảm thấy hơi buồn ngủ bèn xoa mặt mình. Hoặc có lẽ cơ địa tốt nên da cô vẫn trắng ngần mềm mại như năm mười lăm tuổi, hơi ra sức một chút là để lại dấu ngay. Nói tóm lại vừa thích hợp để soi vừa thích hợp để nghịch đùa. Khoảnh khắc cửa thang máy mở ra, hai tay Từ Bach xách túi chuẩn bị bước vào thang máy, bước chân phút chốc khựng lại. Trong thang máy lót gạch đá hoa có một người đã lâu không gặp đang đứng. Anh mặc chiếc áo sơ mi đặt may cao cấp, bóng hình thẳng tắp như năm nào. Từ Bạch ngạc nhiên chốc lát rồi bỗng khom lưng xuống véo đùi mình một cái. Cô mang vớ màu đen, vớ xém chút móc gãy móng tay. Hơn nữa đùi cũng rất đau, chẳng phải đang nằm mơ. Từ Bạch đứng thẳng trở lại, buột miệng nói ra: “Tạ……” Cô gọi anh như vầy: “Tạ tiên sinh.” Hai giây sau, Từ Bạch chú ý tới thẻ công tác của anh, cô lập tức sửa miệng: “Tổng giám Tạ.” Tổng giám Tạ đánh giá cô rất lâu. Anh giơ một cánh tay lên dừng ở trên cổ áo, chậm rãi cởi một hạt nút ra — — Từ Bạch chẳng hề dời mắt, cô có thể nhìn thấy cổ họng của anh, xương quai, cổ áo ngay ngắn, cúc áo màu sẫm, ngón tay không có đeo nhẫn, cô nghe thấy giọng nói chậm rãi không có cảm xúc nào của anh đang chào hỏi với cô: “Đã lâu không gặp, Từ tiểu thư.” Đã lâu không gặp, Từ tiểu thư. Từ Bạch bật cười trong im lặng. Thế nào là không cam tâm, thế nào là lưu luyến không quên.         = = = = = = Chú thích: (1) Đội quân thập tự hay còn gọi là Thập Tự Chinh, là một loạt các cuộc chiến tranh tôn giáo, được kêu gọi bởi Giáo hoàng và tiến hành bởi các vị vua và quý tộc là những người tình nguyện cầm lấy cây thập giá với mục tiêu chính là phục hồi sự kiểm soát của Kitô giáo với vùng Đất Thánh.