Giấu phong cảnh trong hồi ức
Chương 12 : Giấu phong cảnh trong hồi ức
TRANS: YUN.
Mấy ngày liên tục Từ Bạch đều ở bên ngoài chơi với các bạn cùng lớp, kỳ thi trung học đã kết thúc, mọi người đều cảm thấy rất nhẹ nhõm.
Từ Bạch mặc sức phung phí thời gian, mỗi khi sập tối cô trở về nhà thì trời đã tối hẳn.
Trong con hẻm yên tĩnh vắng lặng, sân nhà trống rỗng không người. Cô đi thẳng vào nhà không dám nhìn nhà của Tạ Bình Xuyên, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước không lệch nghiêng tấc nào.
Cô bỗng nhớ lại, mấy trước lúc Tạ Bình Xuyên hãy còn sống ở sát vách. Lúc đó họ vẫn có thể trò chuyện cùng nhau, anh còn cho cô ấy một viên kẹo ...
Suy nghĩ của cô bị gián đoạn bởi cuộc cãi vã trong phòng khách.
Mẹ đứng giữa phòng khách, mặt tái nhợt như tờ giấy.
Vòi nước trong bếp vẫn chưa đóng, tiếng nước ào ào vang dội, phòng khách im ắng đến đáng sợ, ba cô ngồi hút thuốc trên ghế sô pha.
"Em đừng nghĩ nhiều", Ba khan giọng nói, "Sự việc không như những gì em thấy đâu.”
Trên sàn nhà vung vãi mảnh vỡ bình hoa, mẹ Từ Bạch chậm rãi ngồi xổm xuống nhặt từng mảnh vỡ lên.
"Không phải tôi nhìn thấy cái gì, đến giải thích anh cũng lười nói rồi," Mẹ Từ Bạch hạ thấp giọng, trực tiếp gọi tên họ ông ra, "Từ Lập Huy, hồi đó tôi gả cho ông, bây giờ tôi hối hận rồi."
Chồng bà nghe thấy những lời này, tàn thuốc cũng được dập tắt trong gạt tàn.
Phòng khách đầy mùi khói, con mèo nằm trong góc hắt hơi liên tục.
Ba Từ Bạch đến gần hơn, mang theo mùi khói thuốc hắt mũi hơn: "Em không được suy nghĩ lung tung, anh không làm chuyện có lỗi với em."
Cái gọi là "chuyện có lỗi với em" là chỉ?
Từ Bạch đứng ở huyền quan, đầu óc mờ mịt.
Ba không để ý đến cô, ông vẫn ở đó tự nói một mình: "Người phụ nữ đó là em họ của chú hai của anh, cô ấy đến Bắc Kinh chơi hai ngày, chú hai nhờ anh chăm sóc......”
Mẹ Từ không trực tiếp phản bác, bà lại đập vỡ một chiếc bình hoa tráng men khác.
Chiếc bình rơi trên mặt đất kèm theo tiếng ‘xoảng’ đinh tai.
"Ông không có lương tâm, không biết xấu hổ, hạ tam lạm", Mẹ Từ Bạch nói, "Bây giờ ông còn nói dối nữa."
Bà tức giận cực điểm, những mảnh vỡ của chiếc bình cứa rách lòng bàn tay nhưng bà chẳng thấy đau chút nào. Máu toàn thân tập trung lên não, lúc thở hổn hển giống như đang hít thuốc phiện, bà như có sức mạnh sử dụng hoài chẳng hết lại giống như muốn đứng cũng đứng không vẫn.
Chẳng ai lên tiếng, phòng khách im lặng đến đáng sợ.
Mà bà dựa vào tường nói gằn từng chữ: "Từ Lập Huy, ông đã ngoài bốn mươi tuổi mà còn đi thuê phòng với em họ của mình?"
Bà tháo bức tranh trên tường đập xuống sàn nhà.
Bức tranh trên tường là ảnh cưới do chính tay bà vẽ. Khi đó bà mới hai mươi hai tuổi, cam tâm tình nguyện gả cho ba Từ Bạch, lúc phác họa trong lòng ngọt ngào biết nhường nào, lúc hạ bút nhu tình biết bao nhiêu.
Nhưng bây giờ, khi khung kính thủy tinh vỡ vụn, những ký ức đẹp đẽ trước đây biến thành những con dao sắc bén, không ngừng nghỉ, không chút thương hại, cứa vào tim bà một cách tàn nhẫn.
Bà nói: "Tôi thực sự thất vọng, tôi không ngờ ông lại làm ra loại chuyện này. Ông từng nghĩ tới cái gia đình này chưa, từng nghĩ tới vợ con ông chưa?"
Ba Từ Bạch im lặng.
Ông là người rất giỏi biện giải, Từ Bạch hiếm khi thấy ông giữ im lặng.
Một khi ba cô giữ im lặng, có lẽ đó là sự thẳng thắn thầm lặng và là lời thú nhận bất lực.
Ông dường như đang cố cứu vãn: "Bà xã, anh hứa với em, anh chỉ phạm một lần đó thôi. Trong thời gian đó, em luôn bận rộn với các cuộc triển lãm tranh, anh về nhà không thấy em, anh xã giao bên ngoài uống khá nhiều rượu......"
Hình như ông còn điều gì đó muốn nói nhưng giờ phút này lại không muốn nói ra. Vì vậy câu nói đứt ngang ở đấy, ông châm thêm điếu thuốc khác.
Khói thuốc lượn lờ bốc lên như đám mây đằng chân trời, Từ Bạch nghe thấy giọng nói nhỏ nhẹ của ba cô, giọng nói khàn khàn: "Anh nhận sai, em đừng ly hôn với anh."
Em đừng ly hôn với anh.
Vừa nghe sáu chữ này, Từ Bạch dựa lưng vào tường ngồi xổm xuống đất.
Cô không còn sức để đứng dậy.
Đầu óc loạn như ma, căn bản chẳng tìm được phương hướng.
Cô ngồi một mình ở huyền quan rất lâu, ngồi đến khi ba mẹ cô cãi mệt rồi. Mẹ cô vào phòng ngủ thu dọn đồ đạc, ba cô thì gọi điện ở trong thư phòng, con mèo trong phòng khách kêu một cách bất an, cuối cùng Từ Bạch mới bò dậy ôm con mèo vào lòng.
Từ Bạch rất hi vọng đây chỉ là cơn ác mộng, đợi hôm sau tỉnh lại mọi thứ sẽ trở về như cũ.
Nhưng sáng hôm sau, mọi chuyện vẫn giống như đêm qua.
Tháng sáu bước vào mùa hè, ánh mặt trời lúc bảy tám giờ cũng rất chói mắt, tia nắng vàng rực chiếu trên bệ cửa sổ như được khoác một lớp sơn mới.
Từ Bạch thức dậy, nhưng tâm trạng lại rơi vào vực thẳm.
Tiếng cãi vã của ba mẹ vọng vào tận phòng ngủ, ba cô lớn tiếng nói: "Tôi xin lỗi với bà rồi và cũng hứa sẽ không bao giờ liên lạc với cô ta nữa. Bà không thể cho tôi một cơ hội nào sao? Chẳng ai là người hoàn hảo cả, ai mà không có lúc phạm phải sai lầm?”
"Ông làm ơn nhỏ tiếng chút," Mẹ Từ Bạch cắt ngang, "Từ Bạch còn đang ngủ, đừng để con gái biết những chuyện bẩn thỉu mà ông đã làm."
Nhưng cô đã biết rồi.
Từ Bạch nằm trên giường, lấy chăn bịt tai lại.
Cuộc xung đột của ba mẹ kéo dài liên tục ba ngày, cho đến ngày thứ tư bà Từ Bạch vội tới khuyên giải, đồ đập được gần như đập hết cả rồi.
Bà cụ năm nay đã bảy mươi tuổi, sức khỏe vẫn rất khỏe mạnh, tuy bà thường xuyên ở quê nhà nhưng lúc còn trẻ thì sống trong thành phố.
Ba Từ Bạch là đứa con duy nhất của bà, còn Từ Bạch là cháu gái bà yêu thương nhất. Ngày đầu tiên đến nhà họ, bà đã xoa gương mặt Từ Bạch nói: “Mấy đứa cãi nhau thì cãi đi, đừng bỏ đói cháu gái bảo bối của mẹ."
Mấy ngày nay Từ Bạch không nói nhiều.
Cô ôm mèo ngồi một mình cả ngày.
Bà nội xót xa: "Nhìn mấy đứa xem, đều là người hơn bốn mươi cả, nhà chẳng ra nhà, con cái cũng thành ra thế này rồi, mấy đứa chỉ lo cho bản thân thôi?”
Bà chẳng quan tâm đến những gì con trai mình làm, lên đây chủ yếu là trách mắng mẹ Từ Bạch: “Không phải mẹ nói con, có người phụ nữ nào không từng bị như vậy, vì gia đình, vì con cái, con chịu khổ nhiều một chút, coi như người mẹ này xin con đó.”
Nói xong, bà nội nắm tay mẹ Từ Bạch: "Mẹ biết con uất ức, nhưng gia đình không thể tan rã.”
Gia đình không thể tan rã, gia đình không thể tan rã.
Nhưng có ai muốn nó tan rã chứ? Có ai mà không muốn sống một cuộc sống tốt đẹp?
Mấy ngày nay nhà cửa chẳng có ai dọn dẹp, chiều hôm đó Từ Bạch một mình dọn dẹp. Cô dọn ra vài túi đồ vỡ, lúc cô ngang qua thư phòng lại nghe thấy tiếng mẹ mình khóc.
Trong mắt nhiều đứa trẻ, ba mẹ chống đỡ cả bầu trời — — họ không yếu đuối, không gục ngã, càng không rơi nước mắt.
Song có lẽ bầu trời của Từ Bạch đã sụp đổ rồi.
Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, cô nghe thấy tiếng ba cô chửi thề, nghe thấy tiếng mẹ cô ngồi khóc một mình không cho người khác tới gần.
Từ Bạch dọn dẹp xong đi nấu một nồi cháo. Cô múc một bát cháo lớn, lấy đũa bưng đi cho mẹ.
"Mẹ ơi," Từ Bạch nhỏ giọng nói, "Hôm nay mẹ chưa ăn gì cả."
Góc thư phòng lộn xộn, bảng màu ngã trên thảm nhuộm ra mớ màu rối mắt.
Rất nhiều giấy vẽ đã bị rách, các cuốn album nằm rải rác xung quanh, có bức ảnh rơi ra khỏi đó.
Từ Bạch cúi đầu nhìn xuống thì thấy bức ảnh lúc cô còn nhỏ — — cô nhìn thấy ba cô nâng cô lên, mẹ đứng bên cạnh mỉm cười, mặt trời rực rỡ, cả thế giới sạch sẽ chẳng dính chút bụi trần.
Lúc này, mẹ cô mới khàn giọng nói với cô: “Tiểu Bạch, mẹ chỉ có con thôi.”
Từ Bạch khẽ “dạ” một tiếng, nước mắt lách tách rơi xuống.
Cô vội vàng nâng bát cháo lên để nước mắt không nhỏ vào, nhưng thế này quần áo cô bị thấm ướt hết.
Kỳ nghỉ hè năm sơ tam thoải mái nhất dành cho các bạn đồng trang lứa, nhưng lại là thời khắc đau đớn nhất trong cuộc đời Từ Bạch.
Mẹ Từ Bạch có giới hạn của riêng mình, việc chồng ngoại tình là một trong số đó. Mẹ kiên quyết đòi ly hôn với ba, bà nội Từ Bạch không thuyết phục được, cuối cùng bà cũng thỏa hiệp: "Được rồi, được rồi, mấy đứa ly đi."
Trong những ngày ba mẹ Từ Bạch căng thẳng gay gắt, "người đàn bà không biết xấu hổ" trong miệng mẹ cô tìm tới cửa một lần.
Nhưng ả không có gan đi bằng cửa chính, ả gặp mặt ba Từ ở sân sau.
Hôm đó Từ Bạch đang đi tìm mèo ở sân sau, lúc cô tìm được mèo thì vừa vặn nhìn thấy ba mình với kẻ thứ ba chen chân vào gia đình mình.
Cả hai chẳng ai phát hiện ra cô.
Trong một tháng nay ba Từ Bạch dường như già đi mười tuổi, tóc hai bên thái dương cũng bạc trắng. Có điều do ông giữ gìn tốt nên trông chẳng xuống sắc.
Ông vừa hút thuốc vừa nói, "Đào Quyên, cô có thôi đi không?"
Người phụ nữ tên Đào Quyên trông bộ dáng đoan chính, khoảng ngoài hai mươi tuổi. Ả có làn da ngăm đen và đôi mắt hẹp dài, ngay cả khi ba Từ Bạch đang nóng nảy nhưng Đào Quyên vẫn tươi cười trong mắt.
“Ông xã,” Ả gọi một cách thân thiết, “Lâu rồi em không gặp anh.”
Từ Bạch đứng trong góc nghe lén cuộc nói chuyện của họ, khi nghe thấy tiếng "ông xã" của Đào Quyên, cô bỗng thấy buồn nôn.
Tại sao chứ?
Cô thực sự không hiểu được tại sao ba cô lại ngoại tình.
Trước giờ Từ Bạch cũng không biết hiện thực có thể lạ lùng như vậy.
Trước ngày hôm nay, mỗi lần Từ Bạch xem TV thấy các chương trình hòa giải gia đình có cảnh chồng ngoại tình còn người vợ thì khóc lóc, Từ Bạch đều dùng thái độ bàng quan để xem, bày tỏ sự đồng cảm và xót xa cho người vợ.
Bây giờ, cô chẳng thể nào bàng quan được nữa, cô là người trong cuộc.
Bên kia góc tường, ba Từ Bạch khảy tàn thuốc: "Đào Quyên, lần trước là tôi nói không rõ ràng hay do cô nghe không hiểu tiếng Trung?"
Ông rít thuốc, rồi tra hỏi: "Ai cho cô địa chỉ, sao cô biết tôi ở đâu?"
Tiết trời mùa hạ, cây cỏ tươi tốt
Đào Quyên đứng dựa lưng vào tường, đôi chân gầy mang một đôi vớ bị ngọn cỏ tranh đâm ngứa ngáy.
Ả ngồi xổm gãi chân rồi mới trả lời: "Em đi tìm đám anh em của anh, vì trong bụng em có rồi, bạn anh giúp em chứ sao, anh ta cũng không muốn làm tổn thương con anh mà."
Đào Quyên khựng lại, gương mặt tươi cười rạng rỡ: "Em cảm thấy là con trai, con gái anh dễ thương như vậy, nếu thêm một đứa con trai nữa, anh sẽ hạnh phúc biết nhường nào."
Truyện khác cùng thể loại
303 chương
43 chương
30 chương
89 chương
9 chương
45 chương
45 chương