Giấu phong cảnh trong hồi ức

Chương 11 : Giấu phong cảnh trong hồi ức

TRANS: YUN. Từ Bạch là con một, Tạ Bình Xuyên cũng vậy. Khác với Từ Bạch ở chỗ là hoàn cảnh trưởng thành của Tạ Bình Xuyên độc lập hơn. Có lẽ vì vậy, anh hy vọng có một người anh chị em gì đó để chứng minh rằng anh không cô độc. Chính vì điều này mà anh mới đối xử với mình tốt như vậy — — Từ Bạch nghĩ thế. Cô nên vui mừng mới đúng, cô hiểu Tạ Bình Xuyên. Nhưng không biết tại sao, Từ Bạch cảm thấy rất buồn. Buồn đến mức cả tiếng "anh trai" cũng không muốn gọi. Mười lăm tuổi Từ Bạch suy nghĩ chuyện cô nghĩ mãi không ra nhưng xung quanh chẳng ai có thể giải đáp thắc mắc giúp cô. Ngoài ra bài tập của sơ tam mỗi lúc một nhiều, cô không có thời gian để quấn lấy Tạ Bình Xuyên, đợi khi cô rảnh rỗi trở lại thì đã bước vào tháng năm của năm nay rồi. Cây cỏ xanh tươi, hoa dại nở rộ, tiết trời trở nên ấm áp hơn. Từ Bạch đang ở một mình làm bài tập trong phòng, qua khe hở của tấm rèm màu xanh lam, cô thấy Tạ Bình Xuyên đi ngang qua sân với một túi lớn trên tay — — có vẻ như anh vừa đi siêu thị về. Nhưng Tạ Bình Xuyên không về nhà ngay. Anh đặt cái túi ni lông lên bàn đá ngoài sân rồi cúi xuống nhặt một thứ gì đó…… anh bế con mèo của nhà Từ Bạch lên. Con mèo chặn đường Tạ Bình Xuyên, nhảy lên ống quần của Tạ Bình Xuyên giống như một cái móc lông nhung. Thấy vậy, Từ Bạch vội vàng đi ra. Có thể là do thú cưng giống chủ, mèo của Từ Bạch chui vào trong vòng tay Tạ Bình Xuyên, tai dựng đứng, đầu dụi vào ngực anh. Nhưng vì móng của con mèo bị vấy bẩn, nó làm dơ chiếc áo sơ mi trắng của Tạ Bình Xuyên. Tạ Bình Xuyên có chút chứng nghiện sạch sẽ, anh không muốn ôm con mèo này cho lắm. Nể mặt chủ nhân của nó, anh miễn cưỡng không buông nó ra. Ngay khi Từ Bạch vừa xuất hiện, Tạ Bình Xuyên liền nói: "Này, mèo của em trả cho em.” Từ Bạch nhận lấy con mèo từ tay anh, buột miệng thốt ra lời trong lòng: "Chưa đầy một tháng nữa, anh sẽ ra nước ngoài rồi." Cô nói một cách bình thản: “Nghe nói trường Caltech…… bài tập của trường đó khá nặng, anh cố lên nha.” Nói xong, cô còn vỗ vai anh. Tạ Bình Xuyên thuận thế nắm cổ tay cô. Từ Bạch rút mạnh tay về. Tạ Bình Xuyên chỉ bắt được không khí, vì vậy anh đưa tay lên lại đặt trở xuống. Chuyện này đã xảy ra suốt hai tháng qua, quan hệ của hai người cũng không tốt như lúc trước, nhưng Từ Bạch vẫn chưa trưởng thành nên có một số lời Tạ Bình Xuyên không thể nói rõ với cô. Tạ Bình Xuyên chuyển đề tài lên tới việc học: "Em cũng sắp thi lên cấp ba rồi. Mấy ngày nay đừng ham chơi quá." Anh không hỏi cô điều gì nữa, tất cả những gì anh quan tâm đều là việc học: "Khi vào cấp ba, nghĩ kỹ xem mình muốn vào trường đại học nào. Giả sử em có dự định đi nước ngoài thì nhớ đến gặp anh." Từ Bạch biết rõ còn cố ý hỏi: "Anh tìm em làm gì?" Tạ Bình Xuyên ngồi trên ghế đá bên cạnh. Anh lấy một túi kẹo trái cây trong bọc ni lông ra, sau đó đưa túi kẹo cho Từ Bạch: "Đương nhiên là phụ đạo cho em, còn có thể làm gì em chứ?" Từ Bạch bèn ngồi đối diện với Tạ Bình Xuyên, trông cô có chút ủ rũ, nằm dài trên bàn không trả lời. Cho đến bây giờ cô mới phát hiện lúc Tạ Bình Xuyên ở bên cô đúng là luôn sắm vai một anh trai tốt. Thường thì Từ Bạch có thể được dỗ dành chỉ bằng một viên kẹo, nhưng hôm nay dùng cả túi kẹo cũng không dỗ được cô. Tạ Bình Xuyên thấy cô ủ rũ như cá muối, cuối cùng hỏi Từ Bạch một câu: "Gần đây em sao vậy, có chuyện gì khiến em phiền lòng à?" Với tư duy trực nam đó của anh rất khó để hiểu được nội tâm của con gái, vì vậy câu nói tiếp theo của anh là: "Không ai bắt nạt em chứ, các bạn nam trong lớp của em......" Từ Bạch ngắt lời anh: "Không có ai bắt nạt em hết." Cô nói một cách hàm súc: "Là bản thân em nghĩ không thông." Cô đứng dậy khỏi chỗ ngồi, đập bàn rồi nói: "Cảm ơn anh đã chăm sóc em nhiều năm như vậy." Nói xong, Từ Bạch ôm mèo chạy đi. Để một mình Tạ Bình Xuyên im lặng ngồi trong sân một lúc lâu. Thời gian lặng lẽ thôi đưa, tháng sáu âm thầm ghé thăm, cây trúc đào và dong riềng trong sân đua nhau khoe sắc, dường như nở rộ hơn cả năm trước. Ngày hôm đó Từ Bạch kết thúc kỳ thi tuyển sinh trung học phổ thông trùng với ngày gia đình Tạ Bình Xuyên chính thức ra nước ngoài. Hôm ấy người đến rất đông, trong hẻm nhỏ chưa bao giờ nhộn nhịp đến thế. Hầu hết các khách khứa đều là họ hàng thân thích của gia đình của Tạ Bình Xuyên và bạn bè vội từ Mỹ trở về, cùng với một vài bạn học của Tạ Bình Xuyên — — có lẽ vì quá đông nên con mèo của Từ Bạch sợ hãi còn quào ba Từ bị thương. Ba Từ nhốt con mèo vào lồng đồng thời nói với vợ ông: "Bà xã, anh phải đến bệnh viện để tiêm đây, hôm nay có nhiều người, em đừng thả con mèo ra ngoài làm tổn thương người khác là không hay đâu." Mẹ Từ nghe thấy đi tới hỏi: "Có bị xước tay không? Có nghiêm trọng không? Em đi bệnh viện với anh." Chồng bà xua tay, nói bằng giọng không để ý: "Không sao, vết thương nhỏ thôi, em ở nhà với con gái đi." Ông mặc áo khoác vừa thở dài nói: "Đứa trẻ Tạ Bình Xuyên đó sắp chuyển đi rồi, Tiểu Bạch nhất định rất buồn đấy." Lời này nói không sai. Vào lúc này, Từ Bạch ôm một cái lọ nhựa ngồi xổm ở cửa sân sau nhà của nhà Tạ Bình Xuyên. Trong lọ có chín trăm chín mươi chín con hạc giấy, cô gấp hơn một tháng, mỗi ngày ít nhất 20 con, cuối cùng thì cũng hoàn thành vào tối qua. Cô không biết nghe đồn rằng từ đâu, nói rằng 999 con hạc giấy có thể bảo vệ bình an. Cô cũng nghe nói Mỹ là nơi không cấm súng, hút cần sa một cách công khai, người châu Á dễ bị bắt nạt hơn người da đen…… Cô nghe được rất nhiều tin tức tiêu cực. Từ Bạch ôm đủ loại lo lắng gấp không biết bao nhiêu hạc giấy, để tiện cho Tạ Bình Xuyên mang theo, cô còn đặc biệt tìm một cái lọ nhựa. Vì chai thủy tinh dễ vỡ, mà hộp sắt thì quá nặng nên lọ nhựa là lựa chọn tốt nhất. Ngay lúc Tạ Bình Xuyên xuất hiện, Từ Bạch bật dậy chạy về phía anh, thuận miệng gọi anh: "Anh trai, vali của anh còn nhét được không?" Tạ Bình Xuyên quay đầu lại, nghe thấy tiếng "anh trai" đã lâu không thấy đó, anh bất giác mỉm cười: "Sao, em muốn cho anh cái gì?" "Muốn cho anh cái này," Hai tay Từ Bạch cầm cái lọ nhựa, sau đó giơ lên ​​trước mặt anh, "Đều là hạc giấy, tự em gấp đấy." Sân trước vẫn rất ồn ào, nhưng cửa sân sau chìm vào im lặng. Trời sáng đẹp, trong gió thoảng hương hoa sơn thảo, mùi hương còn phảng phất chút ngọt ngào. Loại ngọt ngào này có lẽ đã thấm vào trong lòng, nhưng ngược không thể diễn đạt ra bên ngoài, Tạ Bình Xuyên nhận lấy cái cái lọ một cách bình tĩnh, sau đó mở miệng cảm ơn Từ Bạch. Cảm ơn xong, anh không quên dặn dò: "Vật này rất tốn thời gian, sau này đừng gấp cho người khác." Từ Bạch gật đầu lại lắc đầu nói: "Hiếm khi em kiên nhẫn như vậy, gấp tổng cộng chín trăm chín mươi chín con, tốn hơn một tháng trời, cả đời này sẽ không có lần thứ hai đâu.” Cô kề tay lên tay vịn lan can hành lang, đầu ngón tay gõ vào lan can sắt rỉ sét: "Cho nên anh phải trân quý chiếc lọ này." Tạ Bình Xuyên nói: "Em mới vừa nói là gấp hơn một tháng?" Từ Bạch thẳng thắn thừa nhận. Tạ Bình Xuyên nói đùa: "Em cực khổ rồi, anh hiếm khi thấy em kiên nhẫn như vậy." Điều anh muốn gìn giữ không phải là một ngàn con hạc giấy mà là phần thời gian Từ Bạch tiêu tốn vì anh. Ba của Tạ Bình Xuyên vẫn còn ở sân trước, ông hô lớn một câu: "Tạ Bình Xuyên, con đang ở đâu?" Ở sân sau nhà, Tạ Bình Xuyên nghe tiếng của ba mình nhưng không lập tức đi về phía ba mình ngay. Anh và Từ Bạch đứng đối mặt với nhau, nghĩ đến việc sợ là phải đợi nửa năm nữa mới gặp lại cô, vì vậy anh nắm lấy cổ tay của Từ Bạch. Lần này, Từ Bạch không hề vùng ra. Không những không vùng ra, cô còn đáp lại: "Anh trai, em sẽ nhớ anh lắm.” Có lẽ là bởi vì cô là người nhỏ nhen, cảm thấy không thể chỉ có một người nhung nhớ người kia, cho nên Từ Bạch còn thêm dầu thêm muối: "Anh cũng phải nhớ em, bằng không em sẽ rất tức giận." Suy cho cùng cô vẫn còn trẻ, ngay cả đôi mắt cũng rất trong trẻo, làn da trên mặt mịn màng giống như chiếc bánh bò làm bằng gạo nếp, khiến người ta nhìn vào là muốn véo một cái — — nếu bị véo nhất định sẽ nặn ra nước. Song Tạ Bình Xuyên chỉ đứng yên không nhúc nhích. Nhưng sự kiên trì của anh chỉ kéo dài được một lúc, sau đó bỗng đột ngột cúi xuống. Tay trái anh ôm Từ Bạch, tay phải đặt ở trên lưng cô, thế này cho dù Từ Bạch có muốn chạy cũng chạy không thoát được. Khoảng cách của hai người họ rất gần, gặp lúc gió thổi qua, vài sợi tóc của Từ Bạch tung bay và rơi xuống mặt của Tạ Bình Xuyên. Từ Bạch thử gọi anh: "Anh trai?" Tạ Bình Xuyên không trả lời, anh giơ tay ôm cô, quả nhiên cô vừa thơm vừa mềm, ôm trong lòng rất thoải mái. Thật tuyệt nếu thời gian có thể dừng lại vào lúc này. Chỉ sau vài giây, Tạ Bình Xuyên đã buông ra. Cho dù mơ tưởng rất nhiều lần, đến cuối cùng anh cũng chỉ dám ôm cô một cái. "Anh phải đi rồi," Tạ Bình Xuyên nói với cô, "Hãy chăm sóc bản thân." Từ Bạch ra sức gật đầu. Dưới chân là đám cỏ xanh tươi nở vài bông hoa dại không rõ tên, đây là đầu mùa hè tháng sáu, chim bay lượn hoa thơm ngát tràn đầy sức sống, ngay cả tiết trời cũng tốt đến như vậy. Ai bảo chia tay chỉ diễn ra trong ngày mưa? Trời trong vắt thênh thang, ngay cả nước mắt cũng phải kìm nén lại, bằng không để người ta nhìn thấy được bạn không có cớ để nói là nước mưa đánh lên mặt. Từ Bạch luôn mặc niệm trong lòng, không được khóc không được không — — Từ Bạch, mày tuyệt đối không được khóc. Cô thực sự buồn đến tức ngực, nuốt hết nước mắt trở về. Vô số ký ức hiện về trong tâm trí, cô phát hiện thì ra Tạ Bình Xuyên đã ở bên cạnh cô suốt những năm tháng trưởng thành đó. Vì đạt được quá dễ dàng nên cô dường như coi đó là lẽ đương nhiên chứ không phải vì cô rất may mắn. Nhưng hôm nay, may mắn của cô đã dùng hết rồi. Cô sắp bật ra tiếng khóc. Tạ Bình Xuyên xoa đầu cô, sau đó nói tiếp đề tài vừa rồi: "Mùa đông đừng ăn kem, ăn xong sẽ đau bụng. Sau nhiều năm như vậy cũng không sửa được tật." Anh giống như để lại mấy câu dặn dò cuối cùng, dạy cô cách chăm sóc bản thân: "Bài tập về nhà cũng nên viết đúng giờ, anh không thể làm bài tập giúp em nữa." Tạ Bình Xuyên nghĩ ngợi rồi nói thêm: "Anh không yên tâm về em, có chuyện thì gọi cho anh." Từ Bạch “ừm” một tiếng, ngoan ngoãn nói: "Được ạ." Cô làm rối tóc mình để mái tóc dài che khuất tầm mắt. Sau đó cứ thế khóc lên. Cô vẫn giữ được giọng nói không run rẩy: "Tạm biệt anh, em về nhà trước đây." Khoảnh khắc xoay người đi, gió thổi tạt vào mặt. Cô chạy lên bậc thềm hành lang, nước mắt lăn dài trên má, Từ Bạch rất muốn quay lại nhìn nhưng cô không thể quay đầu. Nếu Tạ Bình Xuyên phát hiện ra, cô chắc chắn sẽ gục ngã mặc kệ tất cả mà òa khóc to — — dù sao đó giờ cô chẳng phải là một đứa trẻ mạnh mẽ. Cô mong manh, nhạy cảm, non nớt và cực kỳ ỷ lại. Cô thậm chí không dám đối mặt với tháng sáu, luôn cố gắng tránh né nó. Từ Bạch từng nghĩ rằng cô rất can đảm, nhưng sau đó phát hiện ra cô chỉ là một kẻ hèn nhát. Mặt trời phía chân trời dần lặn, âm thanh trước sân thưa thớt đi. Bạn học của Tạ Bình Xuyên cũng về hết rồi, chỉ còn lại Quý Hoành mặc đồng phục học sinh đang ngồi trong phòng khách ăn bánh. Quý Hoành khác với Tạ Bình Xuyên, tháng 8 anh ta mới xuất phát đi Mỹ. Hôm nay cùng bạn học đến nhà Tạ Bình Xuyên cũng chỉ là tiễn có lệ một chuyến mà thôi. Vì trường học của Quý Hoành cũng ở California nên mọi người rất dễ gặp nhau. Quý Hoành chẳng có chút đau buồn khi chia tay nào, tự mình ăn hết hai đĩa bánh ngọt xong thấy Tạ Bình Xuyên cô độc bước ra khỏi phòng ngủ, anh ta vẫy tay với Tạ Bình Xuyên: "Này, Tạ Bình Xuyên." Anh ta cười toe toét nói: "Bánh ngọt nhà các cậu mua ở đâu thế? Bánh ngon quá." Tạ Bình Xuyên vỗ lưng anh ta: "Quý Hoành, cậu có thể lau miệng được không?" Vụn bánh dính quanh miệng Quý Hoành được anh ta dùng tay áo chùi sạch, tuy anh ta là người cẩu thả nhưng thật ra cũng khá là tinh tế. Anh ta hỏi Tạ Bình Xuyên: "Cậu gặp Từ Bạch chưa, có nói tạm biệt với cô ấy không?" Tạ Bình Xuyên nói: "Gặp rồi." Anh cũng gắp một miếng bánh, ăn giống như đang nhai sáp: "Năm giờ rưỡi rồi, tôi lên xe đây." Quý Hoành vỗ tay cổ vũ cho anh: "Phấn chấn lên người anh em, cậu là thi vào trường Caltech đấy, trường tốt như vậy cậu phải vui vẻ lên chứ." Nói xong Quý Hoành lại nói một cách không tim không phổi: "Đúng rồi, Tạ Bình Xuyên, nước trà của nhà cậu ở đâu, cổ họng của mình khát khô rồi." Tạ Bình Xuyên tìm thấy ấm trà và rót nước cho Quý Hoành. Nhưng hôm nay anh không tập trung, nước trà tràn ra mép ly nhưng anh vẫn tiếp tục rót. Nước trà chảy ra khỏi bàn nhỏ lên đũng quần Quý Hoành. Quý Hoành vốn đang bưng dĩa ăn bánh, đột nhiên cảm thấy đũng quần chợt lạnh lập tức kinh ngạc bật dậy, lắc vai Tạ Bình Xuyên: "Cậu tỉnh lại đi, Tạ Bình Xuyên, lát nữa cậu còn phải ngồi máy bay nữa đấy!" Có thể anh ta đã lay tỉnh Tạ Bình Xuyên rồi, chẳng bao lâu sau Tạ Bình Xuyên đứng dậy trở vào phòng ngủ lấy vali. Sau đó, Quý Hoành đi cùng với gia đình ba người Tạ Bình Xuyên, tận mắt nhìn họ ngồi lên xe. Lúc chạng vạng, hoàng hôn vô cùng rực rỡ, mây trên trời trôi theo gió, nhưng con đường trên mặt đất lại rất đông đúc. Chiếc xe đó chậm rãi di chuyển, càng lúc càng sắp rời khỏi đầu đường. Quý Hoành đưa mắt tiễn Tạ Bình Xuyên xong, lúc quay người lại anh ta nhìn thấy Từ Bạch. Ban đầu Từ Bạch còn đi bộ, nhưng khi xe tăng tốc cô cũng chạy được một đoạn — — khoảng vài chục mét rồi cô bỏ cuộc. Cô không thể đuổi kịp, dù đuổi kịp thì có thể làm gì chứ. Quý Hoành cũng chạy trước mặt Từ Bạch: "Này, em cũng tới rồi à." Anh ta ngẩng đầu nhìn về phía xa xăm: "Em đừng buồn, theo anh đoán hai người sẽ còn gặp lại thôi." Từ Bạch đáp: "Vâng, em biết." Cô chỉ không ngờ rằng từ bốn tuổi đến hết mười lăm tuổi, khoảng thời gian dài như vậy lại chỉ diễn ra trong nháy mắt. Một người tốt như vậy, từ nay về sau sẽ cách cô cả Thái Bình Dương. Dường như ngày hôm qua là lần gặp gỡ đầu tiên, còn hôm nay đã chia tay rồi, không biết khi nào mới có thể gặp lại. Lúc bên cạnh nhau vui vẻ bao nhiêu, sau khi chia ly buồn bã bấy nhiêu, loại mất mát này không thể nói thành lời, cô chỉ có thể chôn chặt trong lòng. Từ Bạch nghĩ, chỉ vì không thể kìm chế nỗi nhớ nên cô muốn tự an ủi bản thân — — cho dù không còn hy vọng cũng phải an ủi, cô tin rồi sẽ có ngày hai người không bao giờ xa cách nữa. Ngày đó dù xa hay gần, rồi nó cũng sẽ đến.