Giấu phong cảnh trong hồi ức
Chương 10 : Giấu phong cảnh trong hồi ức
TRANS: YUN.
Tối hôm đó, lúc Tạ Bình Xuyên về nhà bằng sân sau thì đèn trong nhà đã tắt hết rồi.
Anh trực tiếp đi qua phòng khách nhưng không có mở đèn treo. Trong bóng tối anh ngang qua phòng ngủ của ba mẹ chú ý thấy cửa phòng ngủ mở ra một khe hở nhỏ, đồng thời nghe thấy giọng điệu bất thiện của mẹ anh: “Ông muốn mua tranh của nhà hàng xóm thật à?”
Tạ Bình Xuyên đương nhiên biết mẹ Từ Bạch là một họa sĩ. Vì vậy bước chân anh khựng lại đứng trước cửa phòng.
Giọng ôn hòa của ba Tạ Bình Xuyên vang lên: “Bà còn muốn tôi nói gì nữa, tôi chẳng qua chỉ muốn mua một bức tranh thôi.”
Mẹ Tạ đang đắp mặt nạ, bà nằm trên ghế mềm trong phòng ngủ, trong giọng nói chứa vài phần gai góc: “Mua tranh của người khác không được à? Ông nhất quyết muốn mua tranh của bà ấy.”
Ba Tạ Bình Xuyên đối với bản thân yêu cầu rất cao. Nhiều năm trở lại đây con đường làm ăn của ông ngày một phát triển, hoàn toàn không thẹn với lòng, ngay cả nói chuyện cũng rất có sức mạnh: “Em gái tôi muốn tới sân bay California đón, tặng quà gì cho em ấy thích hợp chứ? Mang theo một bức tranh chỉ là chuyện nhỏ nhặt mà thôi.”
Mẹ Tạ lại nói: “Cuối tháng trước tôi có mua một miếng ngọc bích Hòa Điền chất lượng không tệ, tới lúc đó đem tặng em ấy đi.”
Ba Tạ vẫn kiên trì: “Nhà hàng xóm có mấy bức tranh, xác thực vẽ không tệ, màu sắc và cảnh vật đều rất đẹp.”
Nửa đêm gió lạnh, trong nhà hiếm khi có người. Bình thường trong căn nhà rộng lớn này chỉ có mỗi mình Tạ Bình Xuyên, nay ba mẹ buông xuống công việc cuối cùng cũng trở về với gia đình, nhưng bầu không khí trong nhà chẳng được hài hòa, luôn ẩn náu mùi thuốc súng không dễ phát hiện.
Bà nghiêm mặt nằm thẳng, trên mặt đang dưỡng da nên không được thể hiện biểu cảm ra, trong lời nói cũng mất đi cảm xúc: “Ông muốn mua bao nhiêu thì mua bấy nhiêu, tôi không cản ông.”
Ba Tạ nằm bên còn lại thỏa hiệp: “Bỏ đi, tôi không mua nữa, gia hòa vạn sự hưng.”
Mẹ Tạ đáp: “Ông biết thì tốt.”
Loại tranh chấp không có ý nghĩa này là chuyện Tạ Bình Xuyên thường thấy từ nhỏ tới lớn — — nói tóm lại đều là lấy sự nhượng bộ của đôi bên để ngừng chiến.
Tạ Bình Xuyên lười phải nghe, anh bước đi.
Anh chẳng nghe thấy câu nói tiếp theo của mẹ Tạ: “Tháng sáu năm nay cả nhà chúng ta đều xuất ngoại rồi, căn nhà này bán đi về sau không về lại đây nữa. Ông không có lưu luyến gì chứ?”
Ba Tạ Bình Xuyên nói: “Tôi có gì phải lưu luyến, ngược lại là Tạ Bình Xuyên, tôi thấy quan hệ của nó với Từ Bạch khá tốt. Đứa nhỏ Từ Bạch đó, chẳng có bụng dạ xấu xa gì, trông cũng ngoan ngoãn......”
“Con nó còn trẻ,” Mẹ Tạ Bình Xuyên ngắt lời, “Đợi con trưởng thành rồi, tầm nhìn sẽ mở rộng hơn.”
Trong lời ba Tạ Bình Xuyên nói có ý sâu xa: “Con trai từng nói với tôi, nó học xong muốn về nước.”
Ông khựng lại chốc lát rồi nói tiếp: “Cứ để con trai làm theo ý thích của mình đi, nó đã lớn rồi.”
Câu này chẳng nhận được sự tán đồng của vợ.
Bà nằm thẳng một lúc rồi chuyển đề tài: “Tôi từng nói với ông chưa, ở đường Tô Châu lần trước, lúc tôi lái xe ngang qua nhìn thấy ba Từ Bạch cùng với một......”
Bà nói gì phía sau chữ ‘một’, ba Tạ Bình Xuyên nghe không rõ.
Thế là ông mở miệng dò hỏi: “Chuyện gì, bà nhìn thấy ai?”
Mẹ Tạ Bình Xuyên gỡ mặt nạ ra, xoay người vào toilet rửa mặt, bà chỉ bỏ lại một câu :”Không có gì, chuyện nhà người ta, tốt nhất chúng ta đừng xen vào.”
Ba Tạ Bình Xuyên không truy hỏi nữa.
Chạng vạng của mấy ngày sau đó, Tạ Bình Xuyên vẫn cùng về nhà với Từ Bạch giống như thường ngày. Từ sau tiết lập xuân, cây cỏ liên tiếp đâm chồi nảy lộc, trong sân lại khoác thêm màu xanh mơn mởn mới, mèo nhà Từ Bạch cứ ngồi xổm bên chậu hoa vươn hai vuốt mèo làm nũng với chủ nhân của nó.
Nhưng Từ Bạch chẳng chú ý tới con mèo này.
Cô nói: “Tối nay ba mẹ em không có ở nhà, mà em thì quên đi siêu thị mua đồ ăn rồi.”
Ngăn tủ lạnh trong phòng bếp trống rỗng, buổi sáng trước khi cô ra cửa thì phát hiện điều này rồi, vốn định tan học đi siêu thị một chuyến, nhưng trên đường về nhà cô mải lo nói chuyện với Tạ Bình Xuyên nên chẳng nhớ chuyện gì khác.
Tạ Bình Xuyên đang định tạm biệt cô, nghe câu này của cô anh lập tức đề nghị ngay: “Đi thôi, tới nhà anh.”
Anh chẳng cho cô thời gian suy nghĩ. Vừa nói xong anh kéo cổ tay cô kéo cô vào cửa nhà — — có điều Tạ Bình Xuyên xem nhẹ một chuyện, tối nay ba mẹ anh cũng ở nhà.
Trong huyền quan ngăn một tấm bình phòng, ba Tạ Bình Xuyên pha một ấm trà, tay cầm tờ báo ngồi trên sô pha. Ngược lại bên kia, mẹ Tạ Bình Xuyên đang nói chuyện điện thoại với người ta, trò chuyện vui vẻ với đầu bên kia nên chẳng hề để ý tới con trai bà dắt cô gái nhỏ về nhà.
Trong bếp có một bóng người đang bận rộn, là dì giúp việc của nhà họ. Từ Bạch không biết dì đó làm mấy món ăn, tóm lại mùi thơm thức ăn xuyên qua hành lang bay vào trong phòng khách rộng rãi sáng trưng.
Đây không phải là lần đầu tiên Từ Bạch tới nhà Tạ Bình Xuyên, thực tế cô đã qua đây vô số lần rồi. Song hôm nay khác so với bình thường, cô có một loại cảm giác xa lạ nói không nên lời.
Cô thầm nghĩ đây là tại sao chứ — — nguyên nhân có thể là, lúc chỉ có cô với Tạ Bình Xuyên cả người bình tĩnh và thả lỏng hơn nhiều.
Ba Tạ Bình Xuyên phát hiện bọn họ trước. Ông cất tờ báo trên tay đi, mỉm cười ôn hòa nói: “Ơ, đây chẳng phải Tiểu Bạch sao?” Nói xong lại nhìn đồng hồ: “Hôm nay mấy đứa tan học khá sớm nhỉ.”
Tạ Bình Xuyên đặt cặp sách xuống rồi nói: “Hôm nay trong nhà em đi vắng, con mời em ấy qua ăn cơm.”
Anh nói một cách logic, phía sau còn kèm theo một câu: “Phòng ăn chỉ có ba chiếc ghế thôi nhỉ, con vào thư phòng lấy thêm một chiếc ra.
Từ Bạch thân làm người tới ăn chực thành ra vẫn có chút ái ngại. Tuy nói nhà bọn họ với nhà Tạ Bình Xuyên là hàng sớm mười năm, nhưng bởi vì ba mẹ Tạ Bình Xuyên thường xuyên đi vắng, Từ Bạch cảm thấy quan hệ hai nhà không tính là thân thiết lắm.
Ba Từ Bạch thì khá nhiệt tình, mỗi lần gặp ba Tạ Bình Xuyên đều gọi ông bằng ‘lão Tạ’ hoặc là ‘anh bạn già’.
Ba Tạ Bình Xuyên cũng sẽ khách sáo đáp lại ông, nhưng lúc riêng tư hai người chẳng mấy khi qua lại với nhau, theo mẹ Tạ Bình Xuyên thấy tuy họ ở chung tứ hợp viện nhưng quan hệ đôi bên là hàng xóm cơm ai nấy ăn nhà ai nấy sống.
Thế giới của người trưởng thành hơi phức tạp một chút, phải suy xét các mặt bao gồm cả lợi và hại. Song lúc Từ Bạch và Tạ Bình Xuyên vừa quen biết nhau, khi ấy hãy còn là hai nhóc vô tư lại có tuổi tác tương đương nhau, tính cách bù trừ được cho nhau, quan hệ không tốt mới là lạ.
Mẹ Tạ Bình Xuyên nghĩ như vậy nên thái độ đối với Từ Bạch dịu dàng hơn một chút :”Tiểu Bạch, năm nay cháu mười lăm tuổi rồi nhỉ, sắp thành cô gái lớn rồi.”
Trong phòng khách chỉ có ba người ba mẹ Tạ Bình Xuyên cùng Từ Bạch. Tạ Bình Xuyên vào thư phòng lấy ghế, còn Từ Bạch ở lại phòng khách nói chuyện với ba mẹ anh.
Từ Bạch đáp mẹ Tạ Bình Xuyên như vầy: “Vâng ạ, con cũng sắp thành niên rồi.”
“Đã suy nghĩ muốn học đại học ở đâu chưa?” Mẹ Tạ bưng tách trà lên nhấp một ngụm nước rồi mới nói, “Tạ Bình Xuyên suy nghĩ rất sớm, lúc nó học sơ nhị thì đã nghĩ xong muốn tới Mỹ du học rồi, giờ xem ra nó chuẩn bị cũng được năm năm rồi. Ngay cả người làm mẹ như dì đây cũng không biết nó tốn bao nhiêu công sức trong đó.”
Từ Bạch nghe không ra ý ở ngoài lời của bà, cô cho rằng chỉ là một câu hỏi thăm đơn thuần...... về kế hoạch của cô đối với tương lai thôi.
Học kỳ mới vừa bắt đầu hơn một tháng, năm tháng sơ tam của Từ Bạch sắp kết thúc rồi. Thành tích của cô xếp phía trên bảng xếp hạng lớp, phạm vi lựa chọn trường cao trung rất rộng, không chỉ bao gồm cấp cao trung của trường đang học, mà cũng có những trường học khác thuộc khu Hải Điến.
Nhưng do tuổi cô còn nhỏ, chẳng có sự lựa cho rõ ràng. Cô chỉ muốn cứ thuận theo tự nhiên, kiên trì làm điều bản thân thích.
Vì vậy Từ Bạch đáp: “Con vẫn chưa nghĩ muốn đi đâu học đại học, bởi vì hiện tại con chưa tốt nghiệp sơ trung nữa.”
Mẹ Tạ nghe xong bèn cười: “Không vội, con cứ từ từ nghĩ, con mới mười lăm tuổi, chẳng có gì phải vội cả.”
Ở trong nhà mà mẹ Tạ cũng mang giày cao gót, đế giày cao tám centimet, da đen đế đỏ. Lúc nói chuyện với Từ Bạch, bà nho nhã khụy chân cách Từ Bạch gần một chút, khi ấy còn có thể ngửi được mùi nước hoa.
Đèn chùm phòng khách sáng chói, gạch cẩm thạch trên sàn đang phản chiếu ánh sáng, Từ Bạch đứng trên một miếng gạch, hai tay chắp sau lưng, hướng mặt về phía mẹ Tạ lắng nghe cuộc trò chuyện một mình bà chủ đạo.
Mẹ Tạ nói: “Sau này nếu con có tới California có thể liên lạc với chúng ta trước. À đúng rồi, cô của Tạ Bình Xuyên cũng ở California, đợi khi chúng ta qua đó, cô của thằng bé muốn giới thiệu vài người bạn cho nó, người cùng tuổi chơi với nhau thoải mái hơn.”
Từ Bạch lặp lại: “Là người cùng tuổi ạ?”
“Đúng vậy,” Mẹ Tạ nhiệt tình đáp lời, tươi cười đầy mặt, “Có con trai cũng có con gái, con gái đều rất đẹp, tính cách cũng dễ ở chung. Dì muốn để Tiểu Xuyên nhanh chóng hòa hợp với chúng, di dân tới một nơi mới mà, thật ra có khá nhiều vấn đề.”
Mẹ Tạ chú trọng kỹ xảo nói chuyện, lần này cuối cùng cũng hiểu được thế nào là ăn khớp rồi.
Từ Bạch hồi tưởng lại câu trước đó: “Giới thiệu vài người bạn cho Tạ Bình Xuyên”, cùng với câu phía dưới: “Con gái đều rất đẹp, tính cách lại dễ ở chung.”
Lúc này cô mới mơ hồ nhận thức được hình như có việc gì đó, là hiện tại cô chẳng cách nào lý giải được đồng thời không thể nào khống chế được.
Từ Bạch cúi đầu không nói.
Có lẽ bởi vì xinh đẹp nên dáng vẻ buồn bã của cô cũng rất đáng yêu.
Chẳng trách con trai quan tâm tới cô bé như vậy. Mẹ Tạ thầm nghĩ.
Có điều dù là mẹ Tạ, nhìn thấy bộ dạng của Từ Bạch vào giờ phút nào cũng không nhẫn tâm muốn đứng lên xoa đầu cô.
Giọng điệu bà bỗng dịu đi: “Tiểu Bạch, chẳng phải dì vừa nói ư, sau này nếu con muốn tới California có thể tới nhà chúng ta làm khách. Con muốn đi đâu chơi nữa, dì sẽ tìm hướng dẫn viên cho con.”
Lúc Tạ Bình Xuyên xách ghế xuất hiện, chỉ nghe thấy câu này của mẹ mình.
Trừ một chiếc ghế ra, anh còn lấy một túi đồ ăn vặt. Trong nhà chất đầy trái cây và bánh quy, bánh quy đều là bánh quy ngọt, mùi vị chỉ có dâu tây và socola, tóm lại đều là mùi vị Từ Bạch thích.
Mỗi lần Tạ Bình Xuyên vào siêu thị mua đồ, anh đều mua một phần chuẩn bị cho Từ Bạch để ứng phó với tình huống — — Từ Bạch nói chuyện với anh nhưng trong nhà cô hết thứ để ăn.
Tạ Bình Xuyên cầm theo túi đồ ăn vặt này, xách ghế đặt vào phòng ăn. Sau đó trở ra phòng khách tặng túi đồ ăn đó cho Từ Bạch.
“Hôm nay em không cần đi siêu thị đâu,” Tạ Bình Xuyên nói với Từ Bạch, “Để mai hãy đi.”
Từ Bạch ôm túi nhựa, vẻ mặt giống với bình thường: “Cám ơn anh.”
Mẹ Tạ vẫn còn trong phòng khách, nhưng Tạ Bình Xuyên đã quen rồi, anh cười đáp: “Đừng khách sáo.”
Vừa nói xong, ba anh chỉ mỉm cười, còn mẹ anh mở miệng nói một câu: “Tốt thật, trông hai đứa cứ như anh em ruột vậy.”
Mẹ Tạ bưng tách trà ngồi trên sô pha, móng tay sơn đỏ chống trên miệng tách trà, tư thế ngồi vừa đoan trang vừa nho nhã. Bà cất giọng thoải mái hỏi: “Tiểu Xuyên, con với Từ Bạch cùng lớn lên với nhau, con coi người ta là em gái ruột đúng không?”
Tạ Bình Xuyên chẳng nghĩ nhiều, dù anh có nghĩ nhiều cũng không giải thích, anh đáp qua loa: “Đúng vậy, bằng không thì là gì chứ.”
Đúng vậy, bằng không thì là gì chứ.
Lòng người vô đáy không bao giờ là đủ, rắn mà lại muốn nuốt voi, mày còn hy vọng kết quả thế nào nữa đây?
Từ Bạch để tay lên ngực tự hỏi nhưng chẳng hỏi ra đáp án gì.
Cô không biết là do tâm tư mình quá nhạy cảm chăng, bên tai bỗng ‘ong’ lên. Cõi lòng bất an như có trăm móng vuốt cào tim, lại chẳng hiểu vì sao.
Từ Bạch ôm túi đồ ăn vặt, mờ mịt đứng đó hồi lâu, thẳng đến khi ba mẹ Tạ Bình Xuyên gọi cô qua ăn cơm cô mới chậm chạp đi về phía phòng ăn của nhà họ.
Truyện khác cùng thể loại
16 chương
17 chương
30 chương
17 chương
33 chương
1 chương