Editor: Thích Ăn Chay   “Ni Ni, ăn cơm.”   Lục Minh Thần đi tới trước ghế sô pha, dang tay ra với người đang nằm.   Hậu quả trực tiếp của việc chơi bời phóng túng trong văn phòng đó là – sáng hôm sau, cả người cô gái nhỏ đau nhức, căn bản không thể rời giường.   Chỗ kín đã được bôi thuốc hôm qua nhưng vấn đề eo mỏi chân mềm cũng không dễ giải quyết.   Lục Minh Thần vốn dĩ muốn dẫn cô tới thẩm mĩ viện mát xa, nhưng lời vừa ra khỏi miệng đã bị cô gái nhỏ từ chối.   Nhỡ đâu đến lúc đó nhân viên thẩm mĩ hỏi vì sao người cô đau nhức, cô sao có thể không xấu hổ mà nói ra?   Vì vậy, ngày lễ 1/5 hai người đành phải ở nhà.    Nhưng chuyện này cũng nằm trong kế hoạch, lần trước bọn họ ra ngoài chơi chính là tránh cao điểm 1/5.   Lúc hai người đứng lên đã mười giờ, nằm lăn trên giường một lúc sau, Lục Minh Thần ôm cô tới ghế sô pha trong phòng khách xem tivi, mình thì xuống bếp nấu cơm.   Thường ngày anh rất ít khi xuống bếp, món có thể làm được thật sự ít ỏi.   Nhưng bởi vì Tôn Giai Ni ở đây một tháng, anh giúp đỡ bên cạnh, nhìn nhiều cũng biết thêm chút.    Người thông minh học cái gì cũng nhanh.   Tôi Giai Ni mỗi món đều nếm thử, không nhịn được giơ ngón cái lên khen anh.   “Thầy Lục, ăn ngon thật!”   “Còn kém hơn em một chút.”   “Rất nhanh sẽ vượt qua em.”   Anh đúng là tiến bộ thần tốc, cô không có khả năng theo kịp. Đàn ông đều thích phụ nữ khen ngợi, Lục Minh Thần cũng không ngoại lệ.   Vốn dĩ anh muốn để dì giúp việc tới tổng vệ sinh hôm nay, nhưng thấy cô gái nhỏ đáng yêu như vậy, đột nhiên cảm thấy hai người sống chung như thế này cũng không tệ.   Vì vậy cơm nước xong anh liền chủ động rửa bát. Dọn dẹp xong, anh cắt một đĩa trái cây bưng lên phòng khách, cùng cô xem tivi. Cô gái nhỏ đang xem chương trình giải trí, rõ ràng não tàn nhưng cô lại xem vui vẻ, thi thoảng còn cười to.   Lục Minh Thần liếc mấy cái liền mất hứng thú.   Anh làm trong ngành quảng cáo, bình thường cũng giao tiếp với một số đơn vị truyền thông, đoàn đội của minh tinh. Nhìn những thử thách trong chương trình, anh vừa nhìn đã biết có kịch bản sẵn, đám khách mời minh tinh đều diễn trò.   Ti vi khó coi, anh dứt khoát chuyển qua nhìn cô gái nhỏ.   Cô mặc áo ngủ, không trang điểm, làn da trắng nõn tinh tế, khuôn mặt nhỏ nhắn, nhìn giống như trẻ vị thành niên.   Trong nháy mắt anh thậm chí bừng tỉnh cảm xúc cô vẫn giống như năm đó, chưa hề lớn lên chút nào.   “Ha ha…”   Thấy minh tinh mình thích thắng trò chơi, Tôn Giai Nhi vui vẻ cười. Cùng lúc đó, miệng cô bị nhét vào một miếng táo lớn.   “Ưm…”   Cô liếc mắt nhìn Lục Minh Thần, thấy cái nĩa bạc trên đĩa trái cây chẳng biết từ lúc nào đã nằm trong tay anh.    Cô nuốt miếng táo vừa ngọt vừa giòn xuống, tiếp đó, một quả dâu tây thơm ngọt lại được đưa đến bên miệng.   Thật ngọt.   Dâu tây ngọt, trái tim cô càng ngọt ngào hơn.   Ăn xong trái dâu, Lục Minh Thần lại chủ động thu dọn đĩa.   Tiếp đó, mắt thấy chương trình còn chiếu nữa, anh cầm cắt móng tay lên, bắt đầu sửa móng cho cô gái nhỏ.   Con gái đều thích cái đẹp, sau khi yêu đương lại càng chú ý cách ăn mặc.   Mười đầu ngón tay của Tôn Giai Ni được sơn đẹp đẽ, màu hồng nhạt.   Lục Minh Thần thấy vậy liền buông tha tay cô, nâng ngón chân trắng nõn của cô lên, nghiêm túc cắt.   Lần này rốt cuộc Tôn Giai Ni không còn lòng dạ nào xem tivi.   Cô nhìn Lục Minh Thần, anh mặc quần áo ở nhà đơn giản, cúi đầu dịu dàng nâng chân cô, động tác cẩn thận tỉ mỉ.   “Thầy Lục,” cô khẽ gọi một tiếng, có cảm động, lại có chút ngại ngùng, “Để em tự làm.”   Chẳng qua chỉ nhức eo, cũng không phải bị thương tàn phế.   Những chuyện như cắt móng chân, ngay cả ba mẹ ruột đều chưa từng làm cho cô, sao có thể không biết xấu hổ để Lục Minh Thần động tay?   Nhưng cô vừa động đậy đã bị Lục Minh Thần đè lại.   “Ngoan ngoãn nằm đi.”   “Ừm.”   Giọng điệu của anh vẫn bá đạo như xưa.   Nhưng Tôn Giai Ni lại cảm thấy ngọt ngào tận đáy lòng.    Cắt xong, Lục Minh Thần đi rửa tay, lại ôm cô cùng đi.   Chờ cô ra ngoài, Lục Minh Thần hỏi: “Mông còn đau không?”   Anh không hỏi còn đỡ, vừa nhắc đến cô gái nhỏ đã có chút tủi thân.   Từ nhỏ đến lớn cô chưa từng bị ai “đánh” như vậy đâu.   Hôm qua cô hoàn toàn bị khí thế và khí chất của anh đè ép, sau đó ban đêm ngẫm lại, cô thấy mình thật dễ bị bắt nạt.    Nhưng hôm nay anh lại cẩn thận chăm sóc cô như vậy.   Nấu cơm, đút hoa quả, cắt móng.   Coi như cô thật sự có chút băn khoăn thì cũng đã sớm tan biến.   Huống hồ ngày hôm qua tuy rằng cô hơi sợ, cũng đau, nhưng sung sướng lại càng nhiều hơn. Nhưng mà có lẽ cô có thể nhân cơ hội này ‘tố cáo’ một chút, giành cho mình phần lợi ích nào đó.   Vì vậy, cô nói đạo lý với anh: “Thầy Lục, thầy không thể dùng cách xử phạt thể xác sinh viên.”   “Cho nên?” Lục Minh Thần nhướng mày, cười như có như không nhìn cô.   “Cho nên…” bị anh liếc một cái, khí thế của cô lại yếu đi, nhỏ giọng nói, “Cho nên, ngày hôm qua thầy làm vậy là không đúng.”   “Ừ, là tôi không đúng.” Lục Minh Thần gật đầu.   Anh dễ nói chuyện như vậy, ngược lại Tôn Giai Ni không ngờ tới.   Dù sao từ lúc hai người ở chung tới nay, lần nào không phải anh bá đạo quyết định?   “Ni Ni muốn thầy giáo tạ tội em thế nào đây?”   Thời cơ tới rồi, cô gái nhỏ vội vàng lớn gan nói ra nguyện vọng của chính mình: “Em muốn cùng thầy chơi cosplay, em là cô giáo, thầy là học sinh.”   Hừ hừ, như thế cô có thể “báo thù” rồi.   Cô gái nhỏ nghĩ thật hay, Lục Minh Thần cũng không có ý kiến gì: “Được, đều nghe em. Bây giờ bắt đầu?”   “Ngày mai đi.”   Hôm nay cô còn chưa hồi phục lại đâu, ít nhất phải để thân thể tốt hơn mới thú vị chứ.