Mục Nhu tay nắm thành đấm, anh chưa bao giờ có cảm giác muốn đánh người như lúc này cả, mắt anh giận lên chuyển sang màu đỏ, anh tức giận vô cùng, anh nói trong cơn giận dữ : -Bà dám làm gì cô ấy, tôi giết bà. Bà ta ngửa mặt lên trời cười như điên, sau đó lại chĩa súng về phía Mục Nhu, An nhiên vừa khóc vừa lắc đầu, cô vùng vẫy cố đứng dậy nhưng bị một tên khác giữ chặt và đè xuống bắt ép cô ngồi im, súng đã lên đạn và còn chĩa vào anh nhưng anh không sợ, anh chỉ sợ An Nhiên có chuyện gì : -Muốn giết thì giết tôi, An Nhiên không liên quan, tôi chính là người đứng ra chỉ tội các người. Bà ta lại cười gằn trông rất đáng sợ : -Giết 1 đứa thì mất vui, tao cho mày xem cảnh tao đánh con khốn An nhiên đến chết. Bà ta hạ lệnh cho đám người kia đánh An Nhiên, William dùng vai anh đẩy ngã tên đang giữ anh sang một bên, anh nhào tới che cho An Nhiên tránh những gậy đòn được giáng xuống bởi những tên khốn kia. An Nhiên vừa khóc vừa nhìn anh, cô khóc đau hết cả mắt, cô nhìn anh chịu đau mà lòng cô cũng tan nát, anh đúng ra không nên quay lại, anh không nên chỉ ra hung thủ thật sự là ai, cô khóc nấc lên khi nhìn anh cắn chặt răng chịu đau mỗi khi nhưng cây gỗ đó giáng xuống lưng, xuống đầu anh, đến khi cô nhìn thấy những giọt màu đỏ từ trên trán của anh rơi xuống thì cô hoảng sợ cực độ, cô phải làm gì đây, cô đang đẩy anh vào chỗ chết một cách đau đớn. Bất chợt, tiếng còi cảnh sát vang lên, Thiện Tôn và Vu Tụ xông vào, phía sau họ là những cảnh sát viên với súng sẵn sàng trên tay, bọn người bắt cóc tất cả giơ tay lên chịu trận, riêng mẹ của Lạc Nhu Hân thì vẫn không chịu buông súng xuống, Thiện Tôn đỡ An Nhiên dậy, Vu Tự thì cởi trói cho Mục Nhu ngay, cậu vội đưa anh ra xe để đến bệnh viện, An Nhiên cũng ngất đi ngay sau đó, sau một hồi giằng co, cuối cùng mẹ của Lạc Nhu Hân cũng buông súng đầu hàng và bà ta bị giải về chờ điều tra. Bệnh viện A, An Nhiên nằm trong phòng hồi sức truyền nước, cô vẫn đang ngủ, William thì chấn thương trên đầu, tuy không có biến chứng gì nhưng anh cũng phải nhập viện để theo dõi, trên lưng anh chằng chịt các vết thương xanh đỏ bầm tím do bị đánh lúc đó, nhưng anh vẫn không sao, anh đi sang phòng An Nhiên nằm, nhìn cô ngủ say mà anh thở phào nhẹ nhõm. An Nhiên mơ màng thức dậy, William sờ trán cô và hỏi : -Em thấy sao rồi ? An Nhiên nhìn anh 1 hồi, cô đưa tay vuốt lấy mặt anh và nói : -Chắc em không đến lễ đường với anh đâu. -Tại sao ? – William nhướn mày hỏi cô. An Nhiên sờ vào đầu anh, vẫn đang quấn băng và mặt anh thì toàn vết trầy xướt, cô nói : -Anh sẽ trở thành chú rể xấu nhất thế giới mất. William bật cười, anh hôn vào trán cô rồi nói : -Không sao, anh không sống phụ thuộc vào khuôn mặt, anh phụ thuộc vào thân dưới. -(>w