-Mình không sao mà, cậu làm quá lên thôi. – Trân Trân đáp lại. An Nhiên bị Bội Kì lôi vào nhà tắm, đánh răng rửa mặt rồi lôi cô ra ngoài chuẩn bị, đời người chỉ vui 1 lần nên An Nhiên cố gắng ì lưng ra cho nhân viên trang điểm cho cô và tiếp tục hóp bụng lại cho nhân viên giúp cô mặc áo cưới, thật là thật là … An Nhiên nhìn mình trong gương, ra đây là cô lúc trở thành cô dâu, cả bọn cứ xúm lại chụp hình tự sướng, Thiện Tôn nhìn An Nhiên mặc váy cưới, cậu cả kinh : -An Nhiên đây á ? Thật không ngờ là đằng sau sự xấu xí hằng ngày lại là vẻ đẹp tiềm tàng nha. An Nhiên nện 1 cú vào bụng cậu rồi nói : -Gato này gato này, á ha ha. Bỗng, tiếng chuông vang lên, 1 cô gái chạy vào thông báo là sắp tới giờ rồi, bố An Nhiên đi vào, ông nhìn con gái rồi nói : -Chúc mừng con, bố xin lỗi vì tất cả. An Nhiên mĩm cười, cô bước tới ôm lấy ông và nói : -Cám ơn bố, vậy phiền bố dìu con vào lễ đường, được chứ ạ ? Bố An Nhiên mĩm cười mà đáy mắt ông rưng rưng, ông đưa tay cho con gái khoác vào, tiến ra ngoài sảnh, Bội Kì cùng Trân Trân và Hiểu Hi cũng kéo Thiện Tôn ra ngoài lễ đường đợi, khi cánh cửa lễ đường mở ra, An Nhiên biết cuộc sống của cô đã khác hoàn toàn, cứ như 1 quyển sách không có hồi kết. Tiếng hô của vị linh mục mở cổng rất to : -Cô dâu tiến vào … Mục Nhu đang cầm bó hoa trên tay, anh quay lại nhìn cô, hôm nay cô rất đẹp, tất cả mọi người đều đứng dậy vỗ tay tung hô chúc mừng, chẳng biết thiết kế kiểu gì mà cánh hoa hồng rơi như tuyết mùa đông, ngập tràn cả lối đi, An Nhiên rời tay bố cô và được Mục Nhu đón lấy, anh trao bó hoa cho cô, anh mĩm cười nhìn cô … Cứ như thế, cuộc sống của 2 người cứ trôi qua thật hạnh phúc và đây là lần thứ 20 An Nhiên đi xin việc không thành công, tất cả cũng vì cái gã dê già đang ngồi kế bên cô phá hư bột hư đường hết : -Sao lúc trước anh nói cho em làm gì thì làm mà ? William đáp : -Em làm gì thì làm, nhưng trong tầm kiểm soát của anh là được. -(>w