“Tên gì?” Anh không thèm ngẩng đầu lên chỉ mở miệng hỏi. Lương Yên nhàn nhạt cười một tiếng, cô dùng giọng điệu giải quyết công việc chung: “Tịch Lương Yên. Hôm qua chúng ta đã gặp rồi.” Triển Mộ Nham dừng động tác lật tài liệu. Anh ngẩng đầu lên dùng ánh mắt nghiêm nghị liếc Lương Yên một cái. Môi mỏng khẽ nhếch lên, giọng điệu lạnh băng, “Người nào bên phòng nhân sự sắp xếp cô lên đây?” Anh rất muốn trực tiếp bảo cô cút đi! “Triển tổng có thể trực tiếp hỏi bộ phận nhân sự. Thời gian làm việc sau này, hy vọng Tổng giám đốc chỉ dạy nhiều hơn.” Lương Yên không kiêu ngạo không tự ti khẽ cúi người chào. Thái độ của cô càng hào phòng thì càng khiến Triển Mộ Nham bốc hỏa. Anh dứt khoát đứng dậy ném tài liệu trong tay đi. Nhoáng một cái đã đứng trước mặt Lương Yên bày ra dáng vẻ cao cao tại thượng, “Cô làm việc ở công ty được bao lâu rồi?” “Đây là ngày thứ ba.” Ngày thứ ba! Cô gái này đúng là biết làm việc! Triển Mộ Nham đùa cợt nhếch khóe môi, “Tịch Lương Yên, cô đã quyến rũ được ai mà có thể bò lên vị trí này nhanh như vậy? Hử?” Anh tùy tiện gán tội cho người khác như vậy khiến trong lòng Lương Yên hơi nhói đau. Hiển nhiên anh vẫn còn giống như lúc trước, cho rằng cô trơ tráo, dâm đãng, nhưng như vậy thì cũng có liên quan gì? Cô đã không còn là cô gái tùy tiện để anh gán tội cho mình như lúc trước. “Triển tổng, lời này của ngài đang sỉ nhục tôi, cũng là sỉ nhục những đồng nghiệp khác ở bộ phận nhân sự. Bọn họ hết lòng làm việc, ngài lại tự tiện phỏng đoán như vậy, tôi nghĩ ngài sẽ khiến bọn họ rất thất vọng.” “Đây là suy đoán bình thường!” Triển Mộ Nham nắm cái cằm tinh xảo của Lương Yên, trong đôi mắt lãnh lẽo của anh tràn đầy sự đe dọa khiến cô run rẩy, “Tịch Lương Yên, cô còn cần tôi nhắc nhở cuộc sống cá nhân hỗn loạn và những hành động bẩn thỉu của mình sao? Hiện tại tùy tiện lật một tờ báo của năm năm trước cũng có thể thấy được rõ ràng! Tôi cảnh cáo cô, nếu cô không làm tốt vị trí này thì tôi sẽ khiến cô phải cút xéo ngay lập tức!” Nếu không phải bên nhân sự đã ra thông báo, anh căn bản không muốn liếc cô một cái! Cặp lông mi dài của Lương Yên khẽ run rẩy, một lúc lâu mới đứng thẳng lên, mím môi cười khẽ, “Tổng giám đốc yên tâm, nếu như làm không tốt thì tôi sẽ chủ động rời đi.” Triển Mộ Nham híp mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn quật cường của cô, ánh mắt hơi trầm xuống. Anh hất cằm cô ra, trầm giọng ra lệnh: “Cút ra ngoài làm việc.” .............................. Cửa phòng nhẹ nhàng đóng lại, Lương Yên tựa lên cánh cửa dày cộp nặng nề, hít một hơi thật sâu. Cô cố gắng điều chỉnh tốt tâm trạng mới xoay người đi vào phòng thư ký. Bên trong phòng thư ký đã có mấy thư ký cùng trợ lý ngồi đó. Lương Yên nở nụ cười chào hỏi mọi người, sau đó liền ngồi xuống bắt đầu sửa sang lại công việc. “Ôi chao, hôm qua mấy người có nhìn thấy cô bạn gái mà Triển tổng dẫn theo không?” “Không có. Lúc ấy tôi đang đi ăn cơm. Vóc người như thế nào? Có xứng với Tổng giám đốc của chúng ta không?” “Tổng giám đốc đã coi trọng rồi thì còn cần phải nói sao? Xinh chết đi được! Đứng bên cạnh Tổng giám đốc đúng là tuyệt phối.” “Ai ôi. Hâm mộ chết mất...... Lúc nào tôi mới tìm được người chồng giàu có lại đẹp trai như vậy đây.” “Ha. Cô sao, tỉnh lại đi!” ...... Lương Yên đang chăm chú xem xét lại tài liệu, nghe bọn họ bàn tán như vậy cũng hơi dừng lại. Anh có bạn gái rồi sao? Thì ra là vậy, dù không có Niệm Niệm thì thế giới tình cảm của anh vẫn đặc sắc như vậy...... Lương Yên thở dài một hơi, vỗ vỗ gương mặt. Tịch Lương Yên, không phải mày đã sớm gạt bỏ người này khỏi lòng mình sao, hiện tại còn rầu rĩ không vui cái gì?