Buổi trưa, tất cả mọi người đi ra ngoài ăn cơm. Lương Yên còn đang cắm cúi sửa lại bưu kiện —— cô không muốn để Mộ Nham coi thường mình, cho nên chỉ đành phải cố gắng gấp bội. “Ôi chao, Lương Yên, tớ sẽ mang cơm lên cho cậu. Chắc bạn gái của Tổng giám đốc sắp mang bữa trưa tình yêu đến rồi, cậu nhớ lấy điện thoại chụp lại, lát nữa để tớ nhìn một cái.” Cô trợ lý Tiểu Chùy trước khi đi còn không quên nhắc nhở. “Biết rồi, đi đi. Lấy cho tớ một phần đậu xào thịt nhé.” Lương Yên dở khóc dở cười đẩy Tiểu Chùy ra cửa. Lúc cô chuẩn bị quay về phòng thư ký thì nghe thấy tiếng giày cao gót vang lên: “Lê tiểu thư, tôi còn đang định đi xuống dưới lấy đồ ăn cho Tổng giám đốc đây.” “Vậy xem ra tôi đến rất đúng lúc rồi. Sẽ không quấy rầy công việc của anh ấy chứ?” Giọng nói này...... Lương Yên sửng sốt. Cô đang định đi về phòng làm việc lại hơi dừng lại. Cho dù đã qua năm năm thì cô cũng sẽ không quên cô ta. Thậm chí Lương Yên còn không thể quên được những lời nói cay nghiệt trong hôn lễ, cả những lời nói mà cô ta đã nói với phóng viên...... Cô căn bản không dám tin người bạn tốt nhất của mình lại nói ra những lời nói đó. Nhưng sao Lê Mạn Thanh lại đột nhiên trở thành bạn gái của Mộ Nham? Lê Mạn Thanh đã đi theo A Tín đến cửa phòng thư ký. Cô ta vừa liếc thấy Lương Yên cũng kinh ngạc đến giật mình. Năm năm không gặp, Lê Mạn Thanh đã không còn ngây ngô như lúc mới tốt nghiệp, đổi thành sự thành thục diễm lệ. Cô ta mặc một bộ âu phục màu đỏ cùng với dáng người xinh đẹp, nhìn cô ta vừa quyến rũ lại không mất phần tao nhã. “Cô...... Sao cô lại ở đây?” Lê Mạn Thanh hồi phục lại tinh thần trước. A Tín nhìn hai người một cái, “Lê tiểu thư biết thư ký Tịch sao?” “Thư ký?” Lê Mạn Thanh cau mày, nhìn lên nhìn xuống đánh giá Lương Yên vài lần. Nụ cười của Lương Yên có chút lạnh lẽo, “Đã lâu không gặp, bạn tốt nhất của tôi!” “Tôi không dám trèo cao lên thiên kim Tịch gia.” Lê Mạn Thanh lạnh giọng mỉa mai, cô ta quay đầu liếc A Tín một cái, “A Tín, anh đi ăn cơm đi. Để thư ký Tịch đưa tôi đến chỗ Mộ Nham được rồi.” “À, cũng được” A Tín gật đầu một cái, dặn dò Lương Yên xong liền xoay người rời đi. Trong lòng Lương Yên có rất nhiều nghi vấn, nhưng cô sẽ không hỏi ra miệng, chỉ ra hiệu mời đi theo rồi đi ở đằng trước, “Bên này.” Rất nhanh đã đến phòng làm việc của Tổng giám đốc, Lương Yên thử gõ cửa nhưng không thấy người bên trong trả lời. Lê Mạn Thanh đã tao nhã xoay tay cầm cửa, chậm rãi đi vào đặt đồ ăn lên bàn làm việc. Lương Yên đang định đóng cửa quay về phòng làm việc. “Đợi đã…!” Lê Mạn Thanh đột nhiên gọi cô lại. Lương Yên hơi dừng lại rồi quay đầu nhìn cô ta. “Cô không muốn biết vì sao lúc trước tôi lại làm như vậy à? Tôi là bạn tốt nhất của cô!” Lê Mạn Thanh khẽ nhếch môi, lạnh lùng nhìn Lương Yên. “Chuyện đã qua thì cứ cho qua đi. Cô cũng đã thấy tôi không còn gì hết. Vì sao tôi còn cần phải biết những cái này?” Lương Yên cũng không muốn nói nhiều với cô ta. “Cô xác định mình không còn gì hết sao?” Lê Mạn Thanh mím môi, ung dung nhìn về phía Lương Yên, “Tịch Lương Yên, bây giờ tôi là tình địch của cô.” Tình địch? Lương Yên cau mày, “Cô có ý gì?”