Ngày thứ hai. Lương Yên đến công ty làm.
“Tịch Lương Yên, cô đến làm trợ lý cho phòng tổng giám đốc.
Kha Chấn Đông gõ lên mặt bàn Lương Yên.
“Oa, Lương Yên làm thư ký cho tổng giám đốc!”
“Trời ơi! Thật là đố kỵ!”
“Sao giám đốc Kha không sắp xếp cho tôi?”
Nhất thời, bốn phía đều là tiếng thán phục và hâm mộ. Ngày hôm qua tiểu Mục đã thêm mắm thêm muối một phen về sự anh tuấn phi phàm của tổng giám đốc, cho nên, hiện tại mọi người cảm thấy rất hâm mộ với Lương Yên.
Nghe được tin tức điều động, trái tim Lương Yên cũng không kiềm chế nổi, đập thình thịch, nhưng sau khi bình tĩnh lại, cô lại lên tiếng từ chối.
“Giám đốc Kha, sao anh lại chọn tôi? Tôi mới đến công ty còn có rất nhiều thứ không hiểu.” Không phải là cô không muốn qua, chỉ là, cách anh quá gần cô sợ mình sẽ hãm sâu vào vũng bùn. Cả đêm qua cô đã suy nghĩ, nếu như đã quyết định làm người xa lạ thì nên tận lực giữ khoảng cách.
“Đây là quyết định của mọi người, nghe tiểu Mục nói cô là người quen cũ của tổng giám đốc, tôi tin hai người sẽ ăn ý hơn.”
“Là người quen cũ nhưng mà……”
“Không có nhưng mà.” Kha Chấn Đông nhìn Lương Yên, nhíu mày sau đó nhỏ giọng nói: “Cô nên thông minh một chút, cô xem, có biết bao nhiêu người muốn vị trí này đều không được! Được rồi, cô tranh thủ thời gian, thu dọn đồ qua phòng thư ký, bên phía tổng giám đốc đang cần người.”
Lương Yên chỉ có thể thu dọn đồ đạc, không biết lúc Triển Mộ Nham biết thư ký là cô anh sẽ có thái độ gì? Ngày hôm qua sau khi biết cô làm việc trong công ty, anh đã muốn đem cô nuốt vào bụng.
“Lương Yên, thì ra cô và tổng giám đốc là người quen cũ.” Kha Chấn Đông vừa đi, mọi người liền ồn ào hỏi.
“tổng giám đốc là người như thế nào? Hai người vì sao lại quen nhau? Quen biết bao lâu?” Mọi người đều cảm thấy hiếu kỳ.
Nhưng cũng có người đố kỵ: “Quen biết với tổng giám đốc có khác, mới đến đây làm việc được hai ngày đã được điều động, hôm nay là thư ký ngày mai chưa biết chừng sẽ làm thư ký trưởng, đâu giống chúng ta, làm việc mấy năm ở công ty nhưng cũng chỉ ở vị trí này.”
Mọi người cô một câu, tôi một câu Lương Yên chỉ cảm thấy đau đầu.
Cô có dự cảm không tốt, cuộc sống sau này của cô tuyệt đối là nếm mùi đau khổ.
………
Khi Lương Yên ôm một đống đồ lên tầng 18, trợ lý a Tín đã trở ở đây, nhìn thấy Lương Yên anh ta vẫn hơi ngạc nhiên: “Cô chính là thư ký mới?”
“Ừm.” Lương Yên chỉ có gật đầu nhận mệnh.
“Vậy cô đi theo tôi đến chỗ tổng giám đốc.” A Tín cảm thấy mình phải nhanh chóng biến mất miễn cho ở khu vực nguy hiểm.
A Tín đi đến gõ cửa: “tổng giám đốc, thư ký mới đã đến.”
“Ừm, để cho họ vào.” Giọng nói trầm thấp nhàn nhạt vang lên, Lương Yên không khỏi nắm chặt đồ trong tay.
“Tịch tiểu thư, mời cô vào.” A Tín mở cửa, để Lương Yên một mình đi vào.
Mở cửa phòng, Lương Yên lập tức nhìn thấy Triển Mộ Nham ngồi trước bàn làm việc, trên bàn chất đầy văn kiện, gương mặt anh bị che khuất sau đống văn kiện đó.
Cho dù như thế, khí phách trên người anh cũng không có cách nào có thể che giấu.
“Tên gì?” anh không ngẩng đầu, chỉ lên tiếng hỏi.
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
161 chương
10 chương
55 chương