Lúc Chu Hiểu Đồng đi vào văn phòng, một đồng nghiệp bật người quan tâm hỏi: “Hiểu Đồng, cậu đã khỏe hẳn chưa? Sao không nghỉ thêm vài ngày nữa?” Mọi người hay tin Chu Hiểu Đồng bị thương ngoài ý muốn, nghe bảo là nặng lắm, sao một tháng đã lại đi làm rồi?
Chu Hiểu Đồng cười cười, đáp lại: “Mình khỏe rồi!”. Đúng vậy, đã khỏe rồi!
Một tháng, đã là một điều xa xỉ với cô.
Từ hôm nay trở đi, cô chỉ có một mình, không thể vấp ngã, không thể than đau, không thể từ bỏ, chỉ có thể kiên trì đi về phía trước, bởi vì cô là Chu Hiểu Đồng thiên hạ vô địch!
Giờ nghỉ trưa, Chu Hiểu Đồng gõ cửa văn phòng ông chủ.
“Hiểu Đồng à? Có chuyện gì?” Giọng điệu ông chủ có chút không tốt. Thư ký cũ vẫn chưa về làm, Chu Hiểu Đồng lại nhập viện khiến cho ông ta bộn bề công việc, làm sao tính tình có thể vui vẻ cho được đây?
Chu Hiểu Đồng đáp: “Công việc thư ký, tôi quyết định lại tiếp tục đảm nhiệm cho đến khi thư ký Tôn quay về”Ông chủ rất cao hứng nhưng vẫn còn có chút kinh ngạc, hỏi: “Vết thương của cô ổn chứ? Cô xác định là mình có thể đảm nhiệm?”
Chu Hiểu Đồng lắc đầu, rồi gật đầu: “Tôi làm được”Ông chủ gấp gáp nói: “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi. Tiếp tục trở về làm việc thôi, năng lực làm việc của cô tôi rất xem trọng, khả năng thiết kế tác phẩm cũng rất tốt, việc văn phòng thì khỏi phải nói, mọi thứ tôi đều thấy trong mắt, sau này có chức vụ cao, tôi sẽ đề cử cô”Ông chủ hứa hẹn, sau này có thể hay không, Chu Hiểu Đồng cũng không quan tâm, không để ý và cũng không nói chuyện.
Đồng nghiệp trong phòng triễn lãm đều nói, Chu Hiểu Đồng đã thay đổi.
Trước kia cô cho dù có liều mạng làm việc cũng còn biết yêu quý cái mạng của mình, mà bây giờ, ngay cả mạng cũng không còn cần. Liều mạng tăng ca, chỉ cần có công việc cô đều đảm nhận, ông chủ lại càng không từ chối bất kỳ một bản hợp đồng nào, xã giao đều đến liên tiếp, những bản hợp đồng thông qua cơm rượu cô cũng không từ chối. Cuối cùng, cô giống như là hận không thể tự ép khô chính mình.
Mỗi lần có người khuyên cô nên nghỉ ngơi một chút, Chu Hiểu Đồng luôn cười lắc đầu, nhấp một ngụm cà phê, sau đó bảo mình có thể chịu được.
Buổi chiều, ông chủ bảo cô đi nhận hợp đồng của một thương nhân, Chu Hiểu Đồng tiếp nhận giấy tờ.
Nhưng đến nơi thì nhân viên nói vị khách hẹn kia đã đi ra ngoài, bảo cô một lát hãy quay lại.
Chu Hiểu Đồng gật gật đầu, ngồi xuống chờ trên ghế salon ở đại sảnh. Cô mệt chết đi, cô biết mình mệt chết đi, cũng là cố ý làm cho chính mình mệt chết đi, bởi vì chỉ cần đầu óc rãnh rỗi một giây thôi, một vài thứ gì đó không nên xuất hiện liền tràn vào trong não.
Cho nên, cô chỉ có thể phải khiến mình mệt mỏi, cực kỳ mệt mỏi mới có thể có một giấc ngủ an ổn.
Giống như bây giờ, cô ngồi chờ trên ghế salon, không nghĩ rằng lại thiếp đi như vậy. Cho đến khi cảm thấy có một thứ gì đó đắp lên người mình mới giật mình tỉnh lại, mở choàng mắt ra.
“Anh Liễu?” Chu Hiểu Đồng kinh ngạc nhìn Liễu Huệ Thành trước mắt, sau đó vỗ vỗ đầu mình. Cô sao lại quên quản lí công ty này lại là cha của Liễu Huệ Thành, hắn xuất hiện ở đây cũng là chuyện bình thường.
Liễu Huệ Thành nhìn động tác cô vỗ đầu chính mình, nhịn cười không được, lại nhìn thấy khóe mắt thâm quầng của cô thì liền nhíu mày, hỏi: “Hiểu Đồng, một tháng không gặp sao em lại gầy thành cái dạng này rồi?”
Nếu như nói trước kia Chu Hiểu Đồng có gầy, thì Chu Hiểu Đồng hiện tại chính là không tìm thấy miếng thịt nào trên người. Hơn nữa sắc mặt của cô, quả thật có chút khó xem.
Chu Hiểu Đồng sờ sờ mặt mình, ngượng ngùng nở nụ cười, sau đó lấy bản hợp đồng trong giỏ ra, nói: “Bản hợp đồng này, ông chủ em muốn em giao cho quản lý họ Liễu ở đây”
Liễu Huệ Thành nhận lấy, đáp: “Anh sẽ đưa cho cha anh, nhưng nhiệm vụ cấp thiết lúc này chính là cho em ăn một bữa thật ngon rồi để em nghỉ ngơi một chút”
Chu Hiểu Đồng vội từ chối: “Không sao, em ổn mà, hơn nữa em còn công việc…”
Chưa nói xong đã bị Liễu Huệ Thành kéo ra ngoài “Em nói em ổn thì thật sự là em ổn sao? Anh tin điều anh nhìn thấy, đừng cố thể hiện ra ngoài. Em cứ coi như một bữa cơm tiếp khách đi, ông chủ em có hỏi thì anh sẽ chịu trách nhiệm cho, được không?”
Chu Hiểu Đồng chưa từng thấy Liễu Huệ Thành nghiêm khắc bao giờ. Trong ấn tượng của cô, hắn luôn có bộ dạng ôn hòa như gió, thản nhiên cười, trên mặt còn có má lúm đồng tiền nhợt nhạt, nhưng lúc này hắn nghiêm mặt, Chu Hiểu Đồng cũng không dám tiếp tục từ chối.
Bị Liễu Huệ Thành kéo đến một nhà hàng sang trọng, Chu Hiểu Đồng trực tiếp than thở “Nơi này đắt lắm!”. Trong khái niệm của cô, một nơi như vậy chỉ cần ăn một bữa cũng đã tiêu tốn ít nhất là hai hoặc ba ngàn.
Liễu Huệ Thành kéo cô vào chỗ ngồi, khóe miệng cong lên, nói: “Đây là nhà hàng của anh, cho nên em chỉ cần lo ăn là được. Nếu không đủ tiền trả thì em ở lại rửa chén một buổi là đủ trả thôi”. Nói xong, hắn cười khẽ nháy nháy mắt với Chu Hiểu Đồng, sau đó giơ tay gọi một nhân viên phục vụ đến.
Chu Hiểu Đồng há to miệng, cô không nghĩ rằng Liễu Huệ Thành là một người có tiền, ba mươi tuổi mà nắm trong tay nhiều tài sản lớn như vậy, quả thật là người đàn ông nạm vàng của đất nước!
Thức ăn ở đây thật sự rất ngon, hoàn toàn không phụ vẻ giàu sang quý giá bên ngoài của nó. Hơn nữa đã nhiều ngày Chu Hiểu Đồng chưa có một bữa ăn ngon đúng nghĩa, chỉ cần đưa thức ăn đến đầu lưỡi liền không tự chủ nuốt vào. Liễu Huệ Thành ngồi bên cạnh, lâu lâu cũng có động đũa nhưng nhiều nhất chỉ là ngắm nhìn tướng ăn như hổ đói của cô, mỉm cười.
“Anh Liễu này, ở thành phố S này có thể tìm được một căn nhà giá rẻ ở đâu không?” Chu Hiểu Đồng hỏi.
“Sao vậy? Em muốn mua nhà?”
Chu Hiểu Đồng gật gật đầu, nói: “Ba mẹ em lớn tuổi rồi, căn nhà hiện tại đã quá xuống cấp, từ dây điện đến đường ống dẫn nước cũng không còn hoạt động tốt, ở đó quá nguy hiểm. Em muốn mua một căn nhà tốt hơn cho họ”
Kế hoạch này cô lập ra đã lâu, cũng có trong tay một ít tiền. Căn nhà cấp một cấp hai cô không mua nổi nhưng cấp ba cấp bốn vẫn có thể miễn cưỡng mua được. Thế nhưng cô không phải là người địa phương nên không hiểu lắm về bất động sản nơi này, cô hỏi rất nhiều người nhưng vẫn không được, hôm nay may mắn mới gặp lại Liễu Huệ Thành liền hỏi một chút xem sao.
Liễu Huệ Thành đáp: “Chuyện này để anh đi hỏi cho. Em ăn no không? Ăn no rồi thì nghỉ ngơi một chút, nơi này có phòng nghỉ, một tiếng sau anh gọi em dậy, nhé?”
Chu Hiểu Đồng cảm kích gật đầu. Cô thật sự, có chút chịu không nổi sự mệt mỏi nữa.
Đi theo Liễu Huệ Thành vào bên trong, lại đúng lúc nhìn thấy Tiền Phong cùng vị Đông Phương Uyển Nhi đi ra. Đông Phương Uyển Nhi hạnh phúc ôm lấy cánh tay Tiền Phong, cười đến ngọt ngào.
Mà Tiền Phong cũng vừa đúng lúc nhìn thấy hai người họ. Liễu Huệ Thành đi đằng trước, quay đầu lại mỉm cười cùng Chu Hiểu Đồng, cánh tay đôi khi vô thức vịn eo cô, thoạt nhìn rất thân mật.
Khuôn mặt vốn dĩ anh tuấn của Tiền Phong, lại biến thanh tro tàn khi nhìn thấy cô.
Trái tim đau nhói, tinh tế lan tràn trong huyết quản.
Cước bộ không biết khi nào thì đã dừng lại, cô nhìn thấy hắn cùng cô ấy, hắn nhìn thấy cô cùng hắn ta, hai người cách nhau một lối đi, gần nhau như thế lại như cách xa lận một con sông dài.
Cho đến khi Đông Phương Uyển Nhi lay lay ống tay áo Tiền Phong, lên tiếng: “Anh Phong?”
Tiền Phong dường như bừng tỉnh từ trong giấc mộng, kéo Đông Phương Uyển Nhi lướt qua Chu Hiểu Đồng cùng Liễu Huệ Thành. Khi đi ngang qua cô cước bộ của hắn cũng chưa từng dừng lại, giống như chưa từng quen biết cô.
Truyện khác cùng thể loại
53 chương
46 chương
24 chương
29 chương
57 chương
216 chương
121 chương