Trước cổng tòa án nhất thời đại loạn, một nhóm cảnh sát lập tức tiến lên đoạt lại dao trong tay người phụ nữ kia, chế ngự cô ta.
Phong Kính dùng tốc độ nhanh nhất mở cửa xe chạy tới, ôm chặt Tô Mộc Vũ vào trong ngực. Hắn ở trên xe nhìn thấy một cảnh như vậy, sắc mặt lập tức tái nhợt.
Mà Tiền Phong cũng hoàn toàn ngây người, là chuyện gì vừa xảy ra? Hắn nhớ rõ là hắn đã đẩy hai người ra, tại sao con sói hoang hung bạo của hắn lúc này lại đầy máu nằm đây?
Nhìn máu trên người cô vẫn không ngừng chảy, Tiền Phong giật mình một cái, lập tức ôm lấy Chu Hiểu Đồng chạy ra ngoài, ngăn lại một chiếc xe, hung hăng hét lớn: “Tôi là kiểm sát trưởng, tôi lệnh cho anh ngay lập tức lái đến bệnh viện! Lập tức lái đi cho tôi!”
Hắn ôm lấy Chu Hiểu Đồng, cả người đều run rẩy. Hắn cố sống cố chết giữ chặt tay cô, cắn răng, hai mắt đỏ ngầu._________________Yêu một người, đồng dạng với chết một đời.
Những lời này là lúc Chu Hiểu Đồng tỉnh lại, ngay lập tức hiện ra trong đầu.
Chúng thật hay, thật đúng. Chu Hiểu Đồng chưa bao giờ cảm thấy mình ngu xuẩn giống như lúc này.
Cô dùng biết bao nhiêu sức lực để thuyết phục chính mình vì hắn mà thay đổi, lại ngay lúc cô tưởng rằng mình đã có thể chạm tay vào hạnh phúc mà giội cho cô một gáo nước lạnh, khiến cô run rẩy không còn sức bám víu.
Mày nhìn đi Chu Hiểu Đồng, biết rõ trong lòng hắn chỉ yêu một người, mà người đó vốn dĩ không phải là mày. Thế mà mày cứ điên cuồng nhào vào như con thiêu thân, kết cục như vậy thì mày có thể trách mắng ai đây? Mày làm chuyện ngu xuẩn thì hậu quả phải do tự mày chịu trách nhiệm thôi.
Cô nhìn trần nhà màu trắng, bật cười, không âm thanh nhưng lại có chút chấn động liền khiến người nằm gục bên cạnh bật tỉnh.
“Hiểu Đồng, em tỉnh rồi? Có thấy đau ở đâu không?”
Tiền Phong thật tự nhiên tươn tay áp lên trán cô, lại bị Chu Hiểu Đồng nghiêng đầu, né tránh.
Cánh tay giơ giữa không trung của hắn cứng đờ, Chu Hiểu Đồng vẫn duy trì tư thế nghiêng đầu, ánh mắt nhẹ nhàng nhắm lại, chính là dùng phương thức này nói lên sự cự tuyệt.
Trong phòng bệnh an tĩnh, an tĩnh đến khiến cho người ta nghe thấy được mạch máu đang lưu động, còn có thể nghe thấy âm thanh đau đớn xé rách chói tai.
Tiền Phong có rất nhiều lời muốn nói, muốn nói hắn không phải cố ý, muốn nói trong lòng hắn không phải không có cô, muốn nói hắn thật sự không nghĩ tới hậu quả sẽ như thế này, nếu hắn biết, hắn tình nguyện tự mình nhảy đến chắn con dao đó. Hắn muốn nói rất nhiều, nhưng đến bên miệng lại một chữ cũng nói không nên lời.
Có những câu nói khi đứng trước sự thật lại rất yếu ớt.
Đã tổn thương người khác, thì đó cũng là một sự thật.
Không biết qua bao lâu, Chu Hiểu Đồng hít một hơi thật sâu, âm thanh khàn khàn nói từng chữ: “Tiền Phong, anh đi đi”. Cô nghiêng đầu đối mặt với hắn, nụ cười nhạt dần nở trên mặt: Em… buông tay cho anh rồi.
Đến lúc Tiền Phong hiểu được hàm ý của những lời này, đôi mắt bỗng dưng dại ra “Hiểu Đồng! Em đang nói cái gì vậy?”, môi hắn khẽ run rẩy.
Chu Hiểu Đồng nhẹ nhàng nói, nhưng mỗi chữ đều vô cùng nặng nề: “Biết không? Khi con người đưa ra lựa chọn trong tình huống khẩn cấp, thì đó là lựa chọn phát ra từ nội tâm, mà lòng của anh, đã thay anh đưa ra lựa chọn đó, người anh yêu… từ đầu đến cuối cũng không phải là em…”
Tiền Phong bật người, vội giải thích: “Hiểu Đồng, em nên hiểu tình huống lúc đó…” Đúng vậy, trước tình huống khẩn cấp lúc đó, vốn dĩ hắn không có thời gian để lo lắng.
Chu Hiểu Đồng tiếp tục cười, thế nhưng nụ cười trên khuôn mặt tái nhợt kia lại không thể làm cho người ta cảm nhận được sự vui vẻ của cô “Em hiểu, em đều hiểu, cho nên em không trách anh, đương nhiên cũng không thể trách chị Mộc Vũ, chỉ là lúc này chúng ta nên nói lời tạm biệt thật rồi”
Chu Hiểu Đồng vừa cười, nhưng đôi mắt lại ứa lệ.
Từ đầu tới cuối, cũng chỉ là tự mình gắng gượng. Tiền vốn cùng tiền lời trong tình yêu quả thật chênh lệch, một bên tình nguyện hy sinh thì kết quả cũng chỉ một mình mình tự cảm động.
Ngưng cười, Chu Hiểu Đồng đưa bàn tay đang truyền dịch ra, cô nhìn thấy ánh bạc của chiếc nhẫn, nhìn thấy sự xinh đẹp mộc mạc của nó. Sau đó từ từ rút nó ra, cũng như rút hết tình cảm trong trái tim mình.
Trên mu bàn tay đang cắm kim truyền dịch, vì cô dùng sức mà nhỏ ra một giọt máu.
Tiền Phong nhào đến ngăn cản cô, lại bị sự quyết tuyệt trong mắt cô ngăn lại “Hiểu Đồng, em đừng như vậy. Chúng ta… chúng ta…” Bọn họ chẳng phải sẽ kết hôn sao? Mọi thứ đều đã chuẩn bị gần xong, cũng sắp tiến vào lễ đường không phải sao? Không nên xảy ra chuyện như thế này!
Thế nhưng khi hắn nhìn thấy sự kiên định trong mắt Chu Hiểu Đồng, môi của hắn không thể bật ra thêm bất kỳ chữ nào nữa.
Khi chiếc nhẫn được rút ra khỏi ngón áp út, Chu Hiểu Đồng khẽ thở dài một tiếng, gương mặt tái nhợt rốt cuộc cũng lộ ra tươi cười, là nụ cười được giải thoát.
Cô rút cây kim truyền dịch ra, ngọ nguậy bước xuống giường, đi chân không đến bên cửa sổ, dùng sức ném chiếc nhẫn ra ngoài.
Một cái ném liền tượng trưng cho sự cắt đứt, hai người bọn họ từ nay về sau chỉ là người xa lạ.
Tiền Phong trợn to hai mắt nhìn, muốn chạy đến bắt lấy nhưng đã không kịp. Hắn chỉ biết đứng nhìn chiếc nhẫn cưới cả hai cùng nhau chọn mua bay ra ngoài cửa sổ, hắn còn nhớ lúc đó, cả hai còn trẻ con tranh giành giận dỗi nhau chỉ vì chuyện mua nhẫn.
Chu Hiểu Đồng cười, cười đến chảy ra nước mắt. Cô đưa lưng về phía hắn, âm thanh khàn khàn vang lên: “Tiền kiểm sát trưởng, chúng ta giờ đã không còn quan hệ gì nữa, xin anh ra ngoài đi, tôi còn muốn nghỉ ngơi”
Trong phòng bệnh, hai người cứ đứng im như vậy, ai cũng không nhìn ai, chỉ có âm thanh hít thở khiến cho lòng người chua xót. Trầm mặc, trầm mặc, chỉ còn là trầm mặc.
Không biết qua bao lâu sau, hai mắt Tiền Phong đỏ hoe, hắn cắn răng không nói một lời chạy ào ra khỏi phòng bệnh, hướng xuống cầu thang, lao ra sân cỏ phía dưới. Hắn quỳ trên mặt đất, lật từng bụi cỏ một.
Trong phòng bệnh, Chu Hiểu Đồng cười. Cô giơ tay lên, chậm rãi xoa lấy vị trí nơi tim mình. Tại sao lại không có cảm giác đau? Chẳng lẽ là nhờ thuốc tê chưa hết tác dụng sao? Phải không?
Y tá tiến vào nhìn thấy kim tiêm lăn dài trên đất, vài giọt máu vương xung quanh, cô ta sợ tới mức hét lên một tiếng. Chu Hiểu Đồng mặc kệ tiếng thét chói tai của y tá, bình tĩnh nằm lại trên giường, đưa lưng về phía tất cả.
“Bệnh nhân này, tại sao cô lại rút kim tiêm ra? Cô vừa được phẫu thuật, miệng vết thương rất dễ vỡ ra…” Y tá nói nửa ngày, một chữ Chu Hiểu Đồng cũng không lọt tai, chỉ hé miệng cười, khóe mắt đều là nước.
Tô Mộc Vũ nhìn thấy Tiền Phong chạy vội qua liền nhận ra có chút gì đó không ổn. Cô ấy vội chạy vào phòng bệnh liền nhìn thấy một cảnh này.
Tô Mộc Vũ đi đến vòng tay ôm lấy cô, Chu Hiểu Đồng cũng không quan tâm. Tô Mộc Vũ vẫn kiên trì, Chu Hiểu Đồng rốt cuộc nhịn không được liền nhào vào trong lòng Tô Mộc Vũ, gắt gao giữ chặt quần áo cô ấy mà gào khóc.
Tô Mộc Vũ ngẩng cao đầu, cố ngăn nước mắt nhưng đôi mắt cũng đã đỏ hoe.
Chu Hiểu Đồng vừa được phẫu thuật lại khóc một trận như thế, mệt mỏi nhanh chóng đến mà ngủ thiếp đi. Tô Mộc Vũ giúp cô đắp kín mền, đóng cửa phòng, đi ra ngoài.
Nhạc Nhạc cùng Nữu Nữu hoàn toàn bị dọa, Phong Kính la một trận thì hai đứa mới chịu đi ngủ. Trước khi ngủ còn muốn đòi đến thăm dì Đồng Đồng.
Phong Kính đi đến, bàn tay giữ lấy bả vai Tô Mộc Vũ, đôi mắt hắn cũng tràn đầy mệt mỏi.
Tô Mộc Vũ tựa đầu vào vai hắn, nhắm mắt lại nói khẽ: “Phong, em…” Tô Mộc Vũ thật khó chịu, nếu lúc ấy không phải do cô thì Chu Hiểu Đồng cùng Tiền Phong sẽ không xảy ra chuyện như lúc này.
Phong Kính ôm lấy cô, hôn nhẹ lên mái đầu rối bời, nói: “Em không phải là Đức Mẹ, chuyện này hoàn toàn không liên quan đến em, hiểu không?”
Tô Mộc Vũ vùi đầu vào ngực Phong Kính, nhẹ nhàng gật đầu.
Giờ phút này cô cảm thấy mình thật may mắn vì đã gặp được Phong Kính. Người đàn ông này, bao dung cô, cứu vớt cô. Cô cảm kích hắn, yêu hắn, không có hắn cô sẽ chịu không được.
Thế nhưng Chu Hiểu Đồng cùng Tiền Phong, hai người bọn họ lại trôi về đâu…___________________Trên sân cỏ, một thân ảnh chấp nhất ngồi chồm hổm trên mặt đất bới móc tìm kiếm. Khắp người hắn đều là cỏ vụn nhưng hắn lại như một chú chó săn không ngừng tìm kiếm hi vọng của chính mình. Trời tối, Phương Thiệu Hoa đi đến, một cước đạp vào người Tiền Phong, nói: “Thần kinh, đừng tìm nữa. Một nơi rộng lớn như vậy, cậu có tìm tới sáng mai cũng không thấy đâu. Bây giờ cậu như vậy còn có ích gì? Tất cả cũng không phải do chính cậu tự tìm sao?”
Tiền Phong nằm dài trên bãi cỏ, ngẩn người, mặc kệ cho Phương Thiệu Hoa muốn nói gì thì nói, hắn cái gì cũng không nghe. Cho đến khi tia sáng đầu tiên của ngày mới chiếu rọi xuống, hắn mới nâng cánh tay lên che lại đôi mắt mình, tiếp tục ngẩn người.
Tiền Phong lau mặt, lảo đảo đứng lên, đầu gối lại tê rần khiến hắn té ngã, máu chảy ra.
Phương Thiệu Hoa quả thật không biết nên nói điều gì với hắn cho được: “Thần kinh, không muốn sống nữa à? Mau vào bên trong xử lý vết thương đi” Vết thương này là muốn cho ai xem đây? Chẳng phải người ta cũng chẳng màng nhìn tới hắn sao?
Tiền Phong không quan tâm, đẩy Phương Thiệu Hoa ra, đứng lên, cũng không quay đầu lại, bình tĩnh rời khỏi bệnh viện.
Ai đến nói thử xem? Chuyện này không phải lỗi của hắn, cũng không phải lỗi của cô, người ngoài lại càng không sai, vậy rốt cuộc là do ai đây? Rốt cuộc là ai sai…_______________________Chu Hiểu Đồng chấp nhận rằng, cô yêu Tiền Phong, nhưng cho dù cô yêu hắn cũng không thể vì hắn mà chấp nhận tất cả.
Chu Hiểu Đồng cô cũng là con người, cũng có tôn nghiêm của mình, đứng trong đám đông thì cô lại vô cùng nhỏ bé…
Ha ha, tính xem, một lần, hai lần… đây là lần thứ mười bọn họ chia tay nhau, mà lần này, cô cùng Tiền Phong là chia tay thật sự, hoàn toàn chấm dứt.
Kiều Na dùng sức đặt một chai rượu lên bàn, cả giận nói: “Đàn ông là cái gì? Người ngoài hành tinh có ba con mắt thì tìm không ra chứ đàn ông vẫn đầy rẫy ngoài đường kia kìa. Kẻ nào quy định chỉ có thể phụ nữ mới bị đàn ông đùa bỡn? Hiểu Đồng, đi theo mình đi, chị đây sẽ dẫn cậu đi chơi đùa hết tất cả đàn ông trên đời này, khiến cho tất cả bọn họ phải khúm núm ở dưới quần của chúng ta!”
Chu Hiểu Đồng nâng chai rượu, từng ngụm chuốc vào cổ họng mình, hào phóng đáp: “Được!”
Tô Mộc Vũ một bên nhìn thấy hai người này, lắc đầu khuyên nhủ: “Hiểu Đồng, em đừng có hét lên như thế, miệng vết thương vẫn chưa lành đâu, uống rượu cũng không tốt nữa. Còn Kiều Na nữa, em đừng tiếp tục giựt giây em ấy!”
Nhưng Chu Hiểu Đồng cũng không nghe, tiếp tục bưng một chai chuốc vào. Đừng nói là phóng túng, nói phát tiết thì hợp tình hợp lý hơn. Chỉ thấy khóe mắt cô đã tràn đầy nước như chực vỡ ra.
Rượu kia sao đắng như vậy? Đắng đến nỗi mắt cô cũng thấy cay cay.
Tô Mộc Vũ còn muốn khuyên nhủ, lại bị Kiều Na ngăn lại “Chị đừng ngăn cản, để cô ấy uống say một lần đi”
Kiều Na đứng một bên, không nói một lời nào cứ uống rượu cùng với Chu Hiểu Đồng, một chai lại một chai, dường như chính bản thân mình cũng đang có nhiều tâm sự.
Tô Mộc Vũ nhìn hai người như vậy, bất đắc dĩ mấp máy môi, cũng chỉ có thể ngồi bên cạnh im lặng.
Cuối cùng Kiều Na uống đến choáng váng, mà Chu Hiểu Đồng chỉ có thể dùng từ “say như chết” để hình dung. Vẫn chỉ có mình Tô Mộc Vũ là còn tỉnh táo để đưa Chu Hiểu Đồng lên taxi, về nhà.
Ba mẹ Chu Hiểu Đồng vẫn bị giấu chuyện cô bị thương, cô không muốn khiến bọn họ lo lắng. Dù sao ba mẹ cũng đã lớn tuổi, cứ khiến họ nóng ruột nóng gan sẽ không tốt cho sức khỏe của người già, vì thế sau khi xuất viện, cô đều tìm nhà bên ngoài để ở qua ngày.
Tô Mộc Vũ vốn muốn đưa cô về nhà, nhưng Chu Hiểu Đồng lại cười cười, phất phất tay, sau đó ngã xuống.
“Hiểu Đồng, em ở một mình ổn chứ?” Tô Mộc Vũ thật sự không yên lòng để cô ở đây một mình, hơn nữa tình trạng hiện tại, cô đang…
Chu Hiểu Đồng ha ha cười, lại vẫy vẫy tay, nói: “Em là ai nha? Em là Chu Hiểu Đồng đó, là một Chu Hiểu Đồng anh dũng vô địch, ha ha ha…”
Chu Hiểu Đồng nằm ở trên giường vỗ vỗ ngực kiêu ngạo cười to.
Tô Mộc Vũ nhìn thấy cô mượn rượu làm càn, dở khóc dở cười cởi giày, áo khoác cho cô, sau đó vùi cô vào mền, vén gọn góc mền, cho đến khi Chu Hiểu Đồng phát ra tiếng hít thở đều đều, cô ấy mới rời đi.
Thế nhưng cô ấy không hề biết, sau khi bản thân đóng cửa rời khỏi đó, Chu Hiểu Đồng lại mở mắt.
Cô nhìn màn đêm tối đen trầm mặc một hồi rồi bước xuống giường. Cô bước đến góc phòng, nhìn toàn bộ những thứ của mình mang khỏi từ nhà Tiền Phong, hoặc là những thứ Tiền Phong đã mua ình.
Cô cầm cái kéo, cắt toàn bộ những cái quần, cái áo, những tấm hình, cắt thành những mảnh nhỏ, đống hỗn độn rơi đầy trên nền nhà. Cuối cùng, một người ngồi trong góc, đầu vùi thật sâu vào hai tay, không tiếng động rơi nước mắt, chỉ có bả vai gầy yếu là không ngừng run run.
Cô hận Tiền Phong sao?
Khoan hãy nói điều này, chỉ cần nói hai người bọn họ đều là là hai đứa nhỏ ngốc nghếch thôi, chỉ chăm chăm chạy trên một con đường, mà mỗi lần ngẩng đầu nhìn cũng chỉ thấy quang cảnh đằng trước. Cô thương hắn, thế nhưng hắn lại chỉ yêu người kia.
Cô chỉ là hận, vì sao hắn không thương cô, lại hết lần này đến lần khác tìm cô làm hòa, hết lần này đến lần khác mang đến cho cô một thứ hi vọng không thực tế? Kết hôn… kết hôn… thật sự là một câu chuyện cười…
Chu Hiểu Đồng không nhớ rõ mình có ngủ được chút nào hay không, chỉ biết khi tia sáng đầu tiên của ngày mới xuyên qua cửa sổ, chiếu vào trên người mình, cô liền mở mắt.
Cô vươn hai cái chân mỏi nhừ, đứng lên, đi vào toilet.
Nhìn vào gương, nhìn chính bản thân mình bên trong, sau đó cô nở một nụ cười, thì thầm: Chu Hiểu Đồng. không đau.
Cô cầm lấy di động, tìm số điện thoại đặt chế độ ưu tiên trong danh bạ, sau đó ngón tay ấn vào dòng “Xóa bỏ”
Xác nhận xóa bỏ?
Chấp chận…
Chu Hiểu Đồng nhìn màn hình màu đen, sau đó mở vòi sen, quần áo cũng không cởi ra cứ đứng dưới dòng nước xối xả như thế.
Có người nói: Kiếp này đầy máu và nước mắt là do kiếp trước chất chứa quá nhiều nước trong người, bây giờ cô cho nước dội một đường từ trên xuống dưới, Chu Hiểu Đồng cô cũng nên trở về thời điểm ban đầu thôi.
Cùng lúc đó…
Thư ký nhẹ nhàng đẩy cánh cửa vào liền nhìn thấy Tiền Phong ngẩn ngơ ôm điện thoại. Cả tháng nay hắn đều gần như thức trắng đêm trong văn phòng, buổi sáng làm việc buổi tối thức đêm, mỗi ngày mỗi ngày cà phê như một thứ thuốc phiện hút vào cơ thế hắn, mãi cho đến lúc nhịn không được nữa mới miễn cưỡng nhắm mắt trong chốc lát. Hắn rất ít rời khỏi văn phòng này, giống như muốn xem nơi đây như nhà mình. Trong mắt đã đầy tơ máu khiến cho người ta nhìn đến cũng thấy đau lòng.
Hắn nâng tay lên, do dự thật lâu, thật lâu, ấn xuống một nút.
Chỉ nghe thấy tiếng “Tít…”
Một thứ gì đó đã bị xóa bỏ.
Tiền Phong nằm trên ghế, đầu tựa vào chiếc gối nệm, nhắm hai mắt lại…
Truyện khác cùng thể loại
53 chương
46 chương
24 chương
29 chương
57 chương
216 chương
121 chương