Editor: Hồ ly tinh Y không lập tức trả lời, cây quạt nhỏ tựa lông mi hơi nháy một cái. Y hỏi: “Bá mẫu, cái gì là yêu thích?” Nghe vậy, bá mẫu che miệng cười, bà đưa một tay rảnh ra xoa mặt Giang Tuyết: “Tô Tô muốn biết?” Giang Tuyết gật đầu. Bá mẫu vừa quấn thước mềm quang eo Giang Tuyết vừa suy nghĩ, sau đó nghiêm túc nói: “Ta cảm thấy, bước thứ nhất khi yêu thích là thẹn thùng.” Giang Tuyết không hiểu. Bà tiếp tục giải thích: “Con ngẫm lại xem, trong lòng con, hắn yêu thích người như thế nào?” Giang Tuyết thản nhiên: “Hắn yêu thích ta.” Nụ cười trên mặt bá mẫu càng ôn hòa, bà lắc đầu nói: “Xem ra không phải Tô Tô đang yêu… Nói như con, là một loại lo lắng sợ hắn sẽ yêu người khác.” Giang Tuyết suy tư một chút. Hắn là giáo chủ, hộ pháp ủng hộ giáo chủ là chuyện đương nhiên thiên kinh địa nghĩa, A Tả với hắn, là yêu thích như thế này. A Tả sẽ thích người khác? Cái này Giang Tuyết không nghĩ tới. Bá mẫu thu thước mềm, hỏi hắn: “Tô Tô cảm thấy, hắn có thể yêu thích người khác không?” Giang Tuyết: “…” Không được. Giang Tuyết thuận theo nghĩ đến Hữu hộ pháp… Hừ, hắn thì tùy đi. A Tả quả nhiên không giống người khác. Tâm trạng Giang Tuyết tâm lý đ xoắn xuýt nhất thời đã không thấy tăm hơi, có chút trống rỗng. Bá mẫu vui mừng kéo tay y: “Tô Tô của chúng ta muốn lớn lên.” Chờ bá mẫu đo xong, Giang Tuyết đẩy cửa ra đi ra, thấy Tả hộ pháp đang chờ ngoài cửa. Trong tay hắn ôm mấy thứ trang sức, đang nhìn về phía đình viện, trong mắt mang theo ý cười. Giang Tuyết nhìn sang, chỉ là mấy nha hoàn đang chơi đùa với một đứa bé. Đứa nhỏ kia khoảng năm, sáu tuổi đại, bị mọi người chọc cho cười khanh khách, mặt mày cong cong, trên khuôn mặt tròn có hai lúm đồng tiền nhỏ, là một hài tử may mắn. Tả hộ pháp nhìn một hồi, đột nhiên cẳng chân bị người đá một cước. Hắn quay đầu lại, Giang Tuyết đang mặt không thay đổi nhìn hắn. Tả hộ pháp sững sờ, cười với y: “Giáo chủ, phu nhân lượng xong rồi?” Biết rõ còn hỏi, Giang Tuyết cảm thấy rất không muốn trả lời. “Ừm.” Tả hộ pháp: “Giáo chủ chờ ta một chút, ta mang trang sức vào.” Giang Tuyết hiện rất khó chịu, hắn không muốn chờ. Tả hộ pháp giơ tay ôn nhu xoa đầu Giang Tuyết, là xúc cảm ấm áp ấm áp quen thuộc. Giang Tuyết: “… Ừ.” Hắn lập tức đi vào. Giang Tuyết đứng tại chỗ, chắp tay sau lưng xem phong cảnh trong đình viện, thuận tiện liếc đứa nhỏ đang cười vui vẻ vài lần. Chờ hắn đi ra, hai người về phòng Giang Tuyết, Hữu hộ pháp đang sắp xếp lại hành lý. Tả hộ pháp rót trà cho Giang Tuyết: “Giáo chủ, cổ còn đau à?” Nói xong, hắn đi ra phía sau Giang Tuyết, giúp y xoa bóp cổ, hắn thấy Giang Tuyết có hơi mất tập trung. Giang Tuyết đột nhiên hỏi một câu: “A Tả thích người như thế nào?” Lời còn chưa dứt, Hữu hộ pháp một bên sặc một cái, liên tục ho khan. Tả hộ pháp hơi kinh ngạc, hắn thấy Giang Tuyết vẫn mặt không cảm xúc, nghiêm túc đáp: “Thuộc hạ là người của Ma giáo, sao sẽ thích người khác?” Giang Tuyết hiển nhiên không hài lòng, liền hỏi một câu: “A Tả yêu thích loại người nào?” Nghĩ nghĩ, có thể là phu nhân dạy y gì đó. Tả hộ pháp khẽ cười trộm, tiếp tục giúp y xoa cổ, nghiêm trang nói: “Thuộc hạ… thích người có lúm đồng tiền.” Hữu hộ pháp vừa mới dừng ho khan lại bị sặc tiếp tục ho khan mãnh liệt. Chẳng trách lại nhìn hài tử kia. Nhưng ta cũng có lúm đồng tiền. Giang Tuyết ủy khuất nghĩ. Giang Tuyết giang tay đứng, Tả hộ pháp tại đứng trước người y, cẩn thận thay y sửa sang y phục. Thấy đã ổn, hắn lui về phía sau một ít, đưa tay muốn xoa đầu Giang Tuyết. Thanh âm vui sướng của Hữu hộ pháp truyền đến: “Giáo chủ, hôm nay đi hài ngó sen vân mây hay là hài cẩm vân?” Tả hộ pháp theo bản năng quay đầu lại: “Ta xem một chút.” Giang Tuyết trơ mắt nhìn bàn tay chưa nâng lên đã buông xuống. Thân ảnh Tả hộ pháp dời từ trước mặt y sang chỗ Hữu hộ pháp. Hôm nay hắn chưa xoa đầu mình. Giang Tuyết mặt không cảm xúc, dõi mắt theo bóng dáng Tả hộ pháp di chuyển. Tả hộ pháp chọn hài xong, vừa quay đầu lại, thì thấy Giang Tuyết vẫn đứng yên tại chỗ, ngoắc tay nói: “Giáo chủ, lại đây.” Giang Tuyết đi tới, phối hợp đổi hài. Tả hộ pháp tự nhiên quẳng chuyện xoa đầu ra khỏi não, hắn giúp Giang Tuyết xong thì đi thẳng ra cửa. Hôm nay là ngày khai mạc đại hội Anh Hùng. Giang Tuyết hơi buồn. Y đứng thẳng người trước gương đồng, liếc sang bên cạnh, Hữu hộ pháp đang quay lưng với y. Y thấy mình trong gương, thầm nghĩ, hay cho một khuôn mặt đơ. Giang Tuyết khẽ mím môi, giơ tay lên thăm dò má, ngón tay xoa xoa má trái, tìm được chỗ kia. Y đẩy ngón tay, khuôn mặt không biểu tình biến đổi. Không dễ nhìn, hơn nữa vật kia cũng không xuất hiện. Chuyện này là sao nhỉ? Giang Tuyết để tay xuống, nghe Hữu hộ pháp gọi: “Giáo chủ, chúng ta đi.”