Editor: Hồ ly tinh Tả hộ pháp đưa tay sờ sờ ấm trà, đã bị gió đêm thổi nguội lạnh. Hắn mang ấm trà và chén sứ để qua một bên, ngồi xuống bên cạnh Giang Tuyết. Giang Tuyết mặt không thay đổi nhìn hắn, nói: “Ngươi giấu rượu của ta.” “Thuộc hạ đi lấy một bình rượu nhé?” Giang Tuyết lắc đầu, không nói lời nào. Tả hộ pháp không nhịn được đưa tay xoa đầu y hắn. Lòng bàn tay của hắn ấm áp, Giang Tuyết đột nhiên thở dài. Kỳ thực không tính thở dài, nhiều nhất chỉ là âm thanh hô hấp lớn hơn lúc thường một chút, như là bất mãn, như là ngột ngạt, như là tức giận tích tụ trong lòng bốc lên. Âm thanh than thở của thiếu niên tan nhanh trong màn đêm. Tả hộ pháp nhìn y. “A Tả, ” Giang Tuyết rũ mắt, ánh trăng lạnh lẽo buông xuống trên mặt y dẫn theo mấy phần cô đơn: “Ta không giống một giáo chủ.” Tả hộ pháp nhẹ giọng nói: “Giáo chủ đã làm rất khá.” “Nhưng ta cảm thấy gì cũng không có.” Tả hộ pháp rất nhanh đã nghe hiểu y muốn nói gì. Giáo chủ từ nhỏ đã chịu giáo dục sao cho tâm địa sắt đá, y quyết đoán giết phạt, y tà mị quyến cuồng, duy động tâm là không được quá dễ dàng. Ngồi trên vị trí này, quá nhiều tình cảm sẽ trở thành thứ liên lụy y. Chờ đến khi loại trừ mọi tạp niệm ra khỏi đầu, tâm lý đã sớm không còn một ngọn cỏ. Giang Tuyết từ lúc còn nhỏ tới giờ, đại khái đã quên mất yêu thích một thứ là như thế nào. Xưa nay y đều cẩn thận nghiêm khắc yêu cầu mình phải giống một Giáo chủ Ma giáo, bảo y đi yêu một thiếu hiệp chính đạo, không đúng, là đi yêu một người, y phát hiện mình không làm được. Ngón tay Tả hộ pháp đảo qua mi tâm Giang Tuyết, nhẹ nhàng xoa đi chữ xuyên nho nhỏ nơi đó. Giang Tuyết không nhúc nhích, Tả hộ pháp nghe y nói: “Bọn họ đều không tốt bằng ngươi.” Một tảng đá vạn cân bỗng nhiên rơi xuống đất cái ầm – đây chính là cảm nhân của Tả hộ pháp. Hắn suýt thì hô hấp không được, đột nhiên rất hiểu vì sao Hữu hộ pháp lại hay ôm ngực. Hắn cứng đờ quay đầu lại, như không hiểu gì cả hỏi một câu: “… Cái gì?” Giang Tuyết nói lại lần nữa: “Bọn họ đều không tốt bằng ngươi.” … Phương diện tình cảm của Giáo chủ sạch sẽ thanh minh, dưới lúc tâm tình người ta đang bài sơn đảo hải, vén lên bóc ra mà không hề hay biết. Lúc này, Tả hộ pháp nhìn chằm chằm khuôn mặt nghiêng đẹp đẽ của Giang Tuyết. Cuống họng hắn một trận lạnh lẽo, chỉ có thể duỗi tay nắm chặt tay Giang Tuyết. Giang Tuyết là một khối bạch ngọc sạch sẽ long lanh chưa qua thế, tốt nhất là nâng trong lòng bàn tay cả đời. Hắn đột nhiên không muốn để ý câu này của Giang Tuyết có ý nghĩa gì. Thật, có câu nói này là đủ rồi. Những thứ khác đều không quan trọng nữa. Nếu nói vì giáo chủ cam tâm tình nguyện vào sinh ra tử, thì bây giờ bảo hắn chết hắn cũng không tiếc. Giang Tuyết quay đầu lại, ngũ quan như trước bình tĩnh lãnh đạm, hỏi hắn: “Vậy A Tả thấy ta thế nào?” Đầu ngón tay Tả hộ pháp đụng phải lòng bàn tay lạnh lẽo của Giang Tuyết, thật mềm mại. Hắn thấy thanh âm mình vô cùng ôn nhu: “Bọn họ đương nhiên đều không tốt bằng Giáo chủ.” Đáy lòng Giang Tuyết cảm thấy thỏa mãn một cách tự nhiên. Y nhấc một cái tay khác lên, cũng xoa đầu Tả hộ pháp, dù rằng vẻ mặt không hề có chấn động gì. Tả hộ pháp cúi đầu xuống cho y xoa, khóe miệng không giấu được ý cười. Ánh tuyết trắng xóa, sáng trong như ngọc. Thế nhân đều nói băng tuyết lạnh lùng, nhưng hắn lại thấy tuyết đang phát sáng với hắn. Giang Tuyết nhận được thư của Phân đà chủ đích thân viết, nói muốn thỉnh Giáo chủ đến Phong Châu thị sát, thay giáo chủ an bài kết thân. Thực ra chỉ đơn thuần là muốn gặp cháu trai đã lâu không thấy thôi. Phân đà chủ là đại bá của Giang Tuyết, năm nay bốn mươi, dưới gối không có con. Từ lúc Giang Tuyết còn nhỏ phu thê đại bá đã rất thích y. Đại bá mỗi lần về Ma giáo đều phải ôm tiểu Giang Tuyết mặt không cảm xúc một lần, hết xoa xoa đầu lại nựng nựng má, một bộ không chịu buông tay. Hơn nữa mỗi lần đều mang một đống đồ ăn ngon tới, đều do Phân đà phu nhân cực yêu thương Giang Tuyết làm. Giang Tuyết đã từng rất thân thiết với Phân đà chủ khiến ông vui mừng đến không chịu được. Lúc đó giáo chủ vẫn chưa gọi Giang Tuyết mà là Tử Tô. Quá thích Giang Tuyết, Giang đại bá trong lòng ngứa ngáy nhịn không được đặt cho Giang Tuyết một nhũ danh: Tô Tô, từ đây càng gọi càng thuận miệng. Mãi đến khi toàn bộ giáo chúng đều biết nhũ danh của Giáo chủ, Sở trưởng lão đích thân ra tay, hoành đao bóc phủ, ai dám gọi liền chặt người đó, lúc này mới một lần nữa lấy lại uy nghiêm cho Giáo chủ. Giang Tuyết ngồi trong xe ngựa, xốc lên màn che nhìn ra ngoài. Xe ngựa đang đi qua một cây cầu đá. Bọn họ đã đi đến Giang Nam, cách đích đến không xa. Hồng Kiều là nơi nút thắt quan trọng, trên cầu ngựa xe như nước rộn rộn ràng ràng, hai bên thậm chí còn bày sạp. Vùng Giang Nam sông nước tình thơ ý hoạ, dân phong cũng không giống nơi khác. Phố xá người đến người đi, một nữ tử trang điểm kinh diễm tựa sát một nam tử, khăn lụa nhẹ nhàng đánh lên người nam tử, giả vờ hờn dỗi “Hứ ~” một câu, nam tử kia lập tức sán lại gần nàng hơn. Giang Tuyết đang xuất thần, y nhớ lần trước tự nhắc nhở chính mình. Y tính tình lãnh đạm, nhìn người khác cũng thấy nhạt nhẽo, đơn giản là hai con mắt một cái mũi. Nếu nói vậy thì A Tả cũng khác nhưng người khác, nhưng thật ra lại không giống. Giang Tuyết rơi vào trong sương mù, y không rõ “không giống” này là cái gì. Có lẽ do hai người quá quen thuộc, chuyện gì cũng cảm thấy như lẽ đương nhiên. Y nghĩ không ra. Thật giống như một cục bông chặn ở ngực. Không đến nơi đến chốn, mềm nhũn khiến người hít thở không thông. Tả hộ pháp thò người tiến vào xe ngựa, Giang Tuyết lấy lại tinh thần. Tả hộ pháp ngồi bên cạnh y: “Giáo chủ mệt sao? Có muốn dừng xe nghỉ một chút rồi hẵng đi không?” “Không cần.” Giang Tuyết nhìn ngoài xe hồi lâu, cổ hơi nhức, y vươn tay xoa xoa. Tả hộ pháp thấy vậy, một tay lập tức chạm vào cổ Giang Tuyết, dùng lực vừa vặn nhu ấn nơi đó. Rất thoải mái. Giang Tuyết ngồi thẳng người, để cho hắn tiếp tục ấn. Tả hộ pháp đã trở thành nha hoàn hầu hạ bên cạnh Giang Tuyết, hắn chăm sóc Giang Tuyết lâu nay, hiểu rõ dùng lực thế nào có thể vừa ý Giang Tuyết. Cổ hết nhức, Giang Tuyết nhắm hai mắt bất động. Tả hộ pháp ở một bên tinh tế giúp y ấn lại. Thanh âm vui sướng của Hữu hộ pháp ngoài xe truyền vào: “Giáo chủ, đã đến nơi rồi!” Giang Tuyết cảm thấy bàn tay Tả hộ pháp rời khỏi da mình, nơi ấy còn lưu lại cảm giác ấm áp. Giang Tuyết do dự một chút, không mở mắt. “Giáo chủ, đến nơi rồi.” Tả hộ pháp nói. Tang thương, đau khổ. Giáo chủ muốn khắc chế cái gì? Y mở mắt ra. Tả hộ pháp đang giúp y chỉnh sửa vạt áo. Kỳ thực cũng không cần phải sửa, y phục vẫn chỉnh tề như lúc sáng mặc vào. Hắn lui về phía sau một bước, ngắm y phục trên người Giang Tuyết, tầm mắt hướng lên trên, liền thấy Giang Tuyết mặt không cảm xúc nhìn hắn. Giang Tuyết: “Hứ.” Tả hộ pháp:? Giang Tuyết nói xong, trong lòng mơ hồ sinh ra chút mong đợi. “Giáo chủ, ” Tả hộ pháp nhịn cười, bóp bóp mặt Giang Tuyết, “Người học ở đâu vậy?” Hắn không hiểu. Giang Tuyết thất vọng.