Editor: Hồ ly tinh Theo giáo quy, thuộc hạ phạm phải sai lầm lớn như vậy, chắc chắn không thể nhẹ nhàng tha thứ. Ít nhất là không dùng lại người như vậy. Cho nên Giáo chủ cảm thấy chỉ đạp hai phát vẫn chưa hả giận, liền tàn nhẫn đạp Hữu hộ pháp hai phát nữa. Hai đạp này dùng hết lực, Hữu hộ pháp lăn lộn trên đất, vừa đau vừa bị manh đến run tim. Giang Tuyết dùng điểm tâm dưới lầu khách điếm, Tả Hữu hộ pháp ngồi hai bên y. Hữu hộ pháp nhanh nhẹn lấy ra một bộ chén đũa bằng bạc tinh tế. Tả hộ pháp mở bao đồ mang trên người Giang Tuyết, bên trong là một hộp vuông làm bằng gỗ đàn hương. Mở nắp ra, trong đó là mấy loại điểm tâm tinh xảo chuẩn bị trước khi đi. Giang Tuyết ngồi một cách đoan chính trầm ổn, bao quần áo là y mang bên người, một đường ít xóc nảy nên điểm tâm một mảnh vụn rơi ra cũng không có. Hộp cơm đặt trước mặt Giang Tuyết. Tả hộ pháp gọi một ấm trà và một ấm nước sôi. Bỏ trà qua một bên, hắn dùng nước nóng rửa bộ chén đũa, lấy ra lá trà tự mang theo pha một ấm trà. “Giáo chủ.” Tả hộ pháp ra hiệu với Giang Tuyết, có người đến. Người đến bước vào đại môn, tầm bốn mươi, năm mươi tuổi, khí độ trầm ổn hào phóng, bên người còn mang theo hai thủ hạ. Là Lục các chủ của Trường Sinh Đường, tới tìm thiếu chủ nhà bọn họ. Các chủ vừa vào cửa, trực tiếp đi về phía bàn Giang Tuyết. Tả Hữu hộ pháp đứng dậy, trông coi Giang Tuyết phía sau. Lục các chủ đến trước mặt bọn họ, chắp tay chào Giang Tuyết: “Giang giáo chủ.” Giang Tuyết giương mắt nhìn gã, một đôi mắt không xúc cảm, sâu không lường được. “Giang giáo chủ, Thiếu chủ của chúng tôi trẻ người non dạ. Nghe nói cậu ấy hôm nay đến quấy rối, mạo phạm Giang giáo chủ, không biết có làm bị thương Giáo chủ không?” Ngữ khí khá lịch sự, có phần kính trọng. Hữu hộ pháp oán thầm, hẳn là trẻ người non dạ, Giáo chủ của chúng ta già hơn cậu ta nhiều tuổi lắm chắc! Đổi thành người khác, ăn mấy cái gan hùm mật báo mới dám giả mạo một Giáo chủ Ma giáo chứ? Hữu hộ pháp cười lạnh: “Ta lại thấy thiếu chủ không hề trẻ người non dạ đâu, còn rất can đảm đấy.” Chọc tới Tễ Nguyệt Giáo, Lục các chủ cũng biết chuyện lần này không dễ dàng: “May mắn được Giang giáo chủ hạ thủ lưu tình, thằng nhãi ranh mới không gây sai lầm lớn. Không biết người hiện đang ở nơi nào?” Vị Giáo chủ này trên mặt không lộ hỉ nộ, tâm tình không rõ. Nhìn có vẻ ít tuổi nhưng bụng dạ cực sâu. Giang Tuyết chậm rãi vuốt ve miệng chén. Tả hộ pháp nói: “Không biết quý giáo định làm gì?” Lục các chủ không nói gì, luôn luôn chú ý sắc mặt Giang Tuyết. Cuối cùng Trường Sinh Đường dùng một tấm thủ lệnh đổi thiếu chủ về. Người trong Ma giáo không bao giờ chịu thua thiệt ân tình. Có tấm thủ lệnh này, chỉ cần không vi phạm quy tắc của Trường Sinh Đường, Trường Sinh Đường sẽ thực hiện một yêu cầu của y. Lục Minh bị treo trên xà nhà hồi lâu, lúc xuống lầu bước chân còn hơi bất ổn. Ánh mắt nhìn Giang Tuyết vẫn chứa đầy phẫn hận đến phun lửa. “Xin chào thiếu chủ.” Hai người đi theo Lục các chủ dìu cậu, Lục Minh không chút nào phối hợp: “Buông ta ra! Ta không về!” Lục các chủ đau đầu nói: “Thiếu chủ, đừng làm rộn.” “Cút! Ta muốn đi tìm Khinh Ca!” Giang Tuyết ngẩng đầu lên: “Khinh Ca?” Lục Minh tức giận đến muốn cắn người: “Ngươi còn dám nói! Đều tại ngươi! Ngươi…” Cậu chuẩn bị chửi ầm lên thì bị Lục các chủ cấp tốc ngăn cản. Vừa mới đổi người ra, sao còn muốn chui lại chỗ cũ gây rắc rối nữa trời??? Lục các chủ mặt toát mồ hôi nói: “Thất lễ.” ———————————- Hắn mặc một bộ bạch y, tay cầm quạt, thân thể như ngọc. Nhẹ nhàng quân tử, trơn bóng như ngọc. Lúc nhìn người khác, đuôi lông mày khóe mắt đều là ý cười ôn hòa. Hay cho câu mặt người dạ thú. Lâm Khinh Ca mở quạt phẩy nhẹ vài cái bên người Giang Tuyết, có vẻ Giang Tuyết đang suy nghĩ gì đó. Hắn đưa tay ra định vén lọn tóc rơi trên vai y ra phía sau, ngón tay còn chưa tới gần, vừa ngẩng đầu lại bắt gặp đôi mắt đen nhánh của Giang Tuyết. Trong đôi mắt kia rõ ràng một tia tâm tình cũng không có, Lâm Khinh Ca cũng không hiểu tại sao, ngón tay sững sờ giữa không trung. Giang Tuyết hỏi: “Ngươi quen Lục Minh?” Lâm Khinh Ca thu tay về, cười nói: “Ừ.” Giang Tuyết: “Cậu ta đang tìm ngươi.” Lâm Khinh Ca lắc quạt, hời hợt nói: “Trẻ con.” Giang Tuyết nhìn hắn thản nhiên, cau mày nói: “Ngươi không thật tâm với cậu ta.” Tiểu công tử này nhìn bề ngoài sâu không lường được, không ngờ về tình cảm lại đơn thuần như này, xem ra là chưa trải bao giờ. Hứng thú của Lâm Khinh Ca với y liền nhiều thêm mấy phần, nụ cười trên mặt cũng sâu hơn. “Ta thật tâm, ” Lâm Khinh Ca đến gần y hơn, dùng chất giọng dụ hoặc, nói “Đối với ngươi.” Giang Tuyết lắc đầu: “Với ta cũng không phải chân tâm.” “Ta thật tâm mà, ” Lâm Khinh Ca nói lại một lần, cảm thấy tiểu công tử này chơi thật vui. Trên mặt của hắn ý cười ôn nhu, như đang giễu cợt “Chân tâm của nam tử xưa nay không chỉ có một. Tại hạ mỗi giờ mỗi khắc, đều là chân tâm. Không biết chân tâm mà Tử Tô nói tới là cái nào?” Giang Tuyết ngạc nhiên, chính phái cũng có người cặn bã như vậy hả? Người trong Ma giáo không nói nhân nghĩa. Giang Tuyết né ra một khoảng, nói: “Ta phải đi.” Lâm Khinh Ca kéo ống tay áo y: “Ta có lời muốn nói với Tử Tô.” Giang Tuyết hất tay hắn ra, không nói một câu quay người đi. Thanh âm tức giận của Lâm Khinh Ca vang lên sau lưng y: “Tử Tô thân là người tà giáo, nên để ý bản thân chút đi!” Bóng lưng Giang Tuyết dừng lại. “Người chính đạo gặp phải các ngươi, hận không thể giết hết đi mới yên tâm. Xin khuyên một câu, Tử Tô không cần mơ mộng hão huyền.” Giang Tuyết nghiêng đầu, tặng hắn một bên mặt thanh lãnh, không nhìn hắn, cũng không giống định mở miệng trả lời. Hắn quay đầu bỏ đi. ————————————————- Buổi tối, Tả hộ pháp gõ cửa phòng Giang Tuyết: “Giáo chủ?” Trong phòng yên lặng. Tả hộ pháp lại gõ cửa hai lần, không ai trả lời, hắn đẩy cửa đi vào, chỉ thấy trong phòng đốt nến, cửa đóng, mà Giang Tuyết lại không ở trong phòng. Cửa sổ mở. Tả hộ pháp đi tới bên cửa sổ, vươn nửa người ra thăm dò. Hắn nhìn lên trên, quả nhiên, Giáo chủ nhà hắn đã bò lên nóc nhà tự lúc nào. Đêm đen yên tĩnh, Giang Tuyết ngồi một mình trên ngói xanh, hai tay chống hai bên. Y ngước đầu, đang nhìn trăng sáng giữa bầu trời đêm. Tả hộ pháp nhẹ nhàng leo lên nóc nhà, thấy cạnh Giang Tuyết có một ấm trà, một chén sứ, mang ra từ trong phòng. Hắn đi lên phía trước. Giang Tuyết quay đầu lại, nhìn thấy hắn, kêu một tiếng: “A Tả.” Giáo chúng Ma giáo đều không có tên, từ lúc sinh ra cho đến lúc chết đi, đều không có tên của chính mình. Lúc Giáo chủ tâm tình không tốt sẽ gọi hắn như vậy. “Có thuộc hạ.”