Hai mắt Phạm Nhàn ửng hồng, không nhịn được chảy nước mắt, bà đưa tay ôm lấy Phó Nhiễm, đứa con gái này tính nết thông minh sắc xảo. Nếu không phải tối nay bà đem chuyện này nói với Phó Nhiễm sợ rằng bà vẫn để trong lòng. Phạm Nhàn cho là sau khi Phó Nhiễm biết nhất định sẽ oán trách Minh Vân Phong, sẽ càng trách bà biết rõ cô sống ở ngoài hai mươi năm có mối quan hệ cùng Minh Vân Phong lại còn ngầm cho phép tiếp tục cuộc sống ở Minh gia. Trong lòng khó nhịn đau đớn, bà vẫn cảm thấy tính tình Phó Nhiễm lạnh nhạt không giống Vưu Ứng Nhuỵ luôn muốn sung sướng vui vẻ, đến hôm nay bà mới biết thêm Phó Nhiễm lại lo mọi chuyện chu toàn cho mình. "Tiểu Nhiễm, mẹ thực xin lỗi con." Lần đầu tiên Phó Nhiễm ngủ cùng Phạm Nhàn trên một giường, nhiệt độ tiếp xúc gần nhau thoải mái mà ấm áp. Đầu tiên Phó Nhiễm có chút không thoải mái, dù sao từ nhỏ đến lớn trừ ngủ cùng Minh Thành Hữu ra thì cô đều ngủ một mình. Phạm Nhàn giúp cô đắp chăn lại, hai mẹ con đắp chung chăn nói không ít lời riêng tư. Hôm sau tỉnh lại, Phó Nhiễm đưa tay ra ở bên giường còn lưu lại hơi ấm, mở mắt ra đã không thấy Phạm Nhàn đâu. Cô thay xong quần áo rửa mặt ra khỏi phòng, vì hôm nay Chủ nhật, người trong nhà đều ở đây, Phó Nhiễm thấy Phó Tụng Đình mang cặp mắt kiếng một mình bên cửa sổ ở phòng khách loay hoay bàn cờ trên bàn, nhìn thấy Phó Nhiễm xuống lầu, ngoắc ngoắc tay. " Tiểu Nhiễm tới đây theo cha chơi đánh cờ." Phó Nhiễm mang dép đi tới. " Cha, con chơi không giỏi lắm". Tâm tình Phó Tụng Đình cực kỳ tốt, vẻ mặt tươi cười, so với dáng vẻ nghiêm túc khác một trời một vực, Phó Nhiễm khoanh chân đối diện ông, mái tóc đen bóng lười biếng rũ xuống hai bên ngực. Cô nhập tâm nhìn chằm chằm vào bàn cờ, mỗi một bước đi đều thật cẩn thận. Phó Tụng Đình thấy bộ dáng nghiêm túc chăm chú của cô , nét mặt ông giãn ra, Phạm Nhàn đi tới bên cạnh tay đấm vai cho ông. Hai người bèn nhìn nhau cười. Phó Nhiễm hồn nhiên chưa phát hiện ra, cầm quân cờ lên muốn hạ xuống, trong tay Phó Tụng Đình cầm cây quạt đúng lúc ngăn cản động tác của Phó Nhiễm. "Cần phải suy xét kỹ càng, con đã đi một nước rồi thì sẽ không cho đổi ý." Phó Nhiễm cẩn thận suy tính, lại thu tay lại. " Ai nha! Con không dưới ở nơi này, để cho con suy nghĩ một chút." Cả bàn cờ xuống, số lần Phó Nhiễm đổi ý còn nhiều hơn so với số lần thả cờ. Thật vất vả miễn kết thúc xong một ván, cô lấy tay đẩy bàn cờ ra. " Mất mặt quá! Con đã nói mình không giỏi trò này mà! "Không quan trọng !" Phó Tụng Đình bắt tay vào dọn dẹp bàn cờ. "Cha có thể từ từ dạy con, để cho con luyện được sẽ hơn mọi người trở thành vô địch." Trong lòng Phạm Nhàn càng lúc càng thương yêu, càng nhìn càng thấy thích, rốt cuộc là con gái ruột thịt, máu mủ tình thâm, hai mươi năm chưa từng được chăm sóc về sau sẽ bồi thường tăng gấp bội cho Phó Nhiễm. Sau khi Tống Chức xuất viện cũng không tiện ra ngoài, ngày ngày oán trách buồn bực ở trong nhà, Phó Nhiễm thừa dịp chủ nhật, Nam Bình có ở nhà nên các ra ngoài ăn cơm, Tần Mộ Mộ vội vàng hẹn hò cùng bạn trai. Phó Nhiễm đến sớm một chút để đặt chỗ ngồi có vị trí tốt, không còn cách nào khác, tiệm này có món ăn hải sản hàng đầu có thể nói là tuyệt vời, một khi đến muộn thì chen chúc cũng không giành được chỗ ngồi. Tống Chức ăn ngấu nghiến, thẳng thắn khen mùi vị ngon, Nam Bình ở bên thay cô lau miệng còn lo lắng nhắc nhở. "Không thể ăn cay nhiều, sẽ có ảnh hưởng đối với bảo bối." "Nếu anh còn nói nhiều, về sau bảo bối ăn cay giống em cho anh thèm chết." Phó nhiễm gắp thức ăn cho Tống Chức. "Nam Bình nói rất đúng, vì bảo bối cũng nên nói cẩn thận, không phải là không cho cậu ăn, nhưng miệng không thể ăn tham vậy." "Được rồi." Mặc dù Tống Chức không tình nguyện nhưng vẫn là ngoan ngoãn đáp ứng. Nam Bình cười nói. " Chỉ có Phó Nhiễm có thể trị em." Phó Nhiễm ngẩng đầu lên, xuyên qua hơi nóng bốc lên của món cá nhìn đến cánh cửa bị nhân viên kéo ra, đột nhiên một nhóm người bước vào khiến tất cả ánh mắt của mọi người trong quán đổ dồn vào họ, những người đàn ông đẹp trai và các cô gái duyên dáng, giống như cực phẩm cùng nhau đi vào. Đi đầu là Minh Thành Hữu, trời lạnh như vậy nhưng chỉ mặc một áo sơ mi màu hồng, Phó Nhiễm giống như lần đầu thấy hắn mặc loại màu sắc này, hợp với gương mặt tuyệt đẹp cùng đôi mắt đào hoa trắng đen rõ ràng trông rất đẹp mắt. Bạn bè hắn chơi Phó Nhiễm cũng đều biết, Huống Tử đang bắng nhắng nói gì đó cùng quản lý, đứng bên cạnh Minh Thành Hữu là c bạn gái khoác tay hắn, vóc người rất đẹp, bộ dáng không cần phải nói. Thật ra đám người tiến vào đều không kém, có thể so sánh với minh tinh của làng giải trí. Ánh mắt Minh Thành Hữu lướt nhanh quanh phòng, trong ánh mắt lạnh nhạt bất ngờ nhìn thấy Phó Nhiễm. Tống Chức ngồi ở đối diện liến thoắng không ngừng nói chuyện nhưng Phó Nhiễm hoàn toàn không chú ý nghe, ánh mắt của cô không khỏi rơi vào bàn tay khoác ở khuỷu tay của Minh Thành Hữu. Sau đó, cô tránh đi thu hồi tầm mắt. Thần sắc Phó Nhiễm tự nhiên gắp đồ ăn, một nhóm người được quản lý tự mình tiếp đãi dẫn lên lầu hai đã được bao trước. Chỗ có không gian đặc biệt độc lập, chỉ gặp ăn bữa cơm có gì để chơi đâu, nhưng cũng có trường hợp những thiếu gia này muốn bao phòng để vui chơi cả ngày. "Tiểu Nhiễm cậu ăn đi, nhìn gầy đến nỗi chỉ còn xương." Tống Chức sau khi mang thai thuỳ mị đi không ít, mỗi lần nhìn thấy Phó Nhiễm cùng Tần Mộ Mộ là hận đến nỗi không thể gặm xương cốt. Minh Thành Hữu đi vào phòng bao, những người đi chung lần lượt ngồi vào chỗ, chơi thì chơi, nhưng Minh Thành Hữu chỉ ngồi bên cạnh bạn gái, kẹp điếu thuốc trong tay, mắt lạnh nhìn bạn bè uống rượu và đùa giỡn với các cô gái xinh, hắn đẹp trai mê người đôi mắt đào hoa uỷ mị, đôi tay khẽ chống cằm, động tác như thế lại có vẻ mê mị động lòng người. Đám người này khi hắn thất thế lúc làm hùa cùng Huống Tử ngày ngày ăn chơi trác táng, so với người khác chê cười rất lợi hại, ngược lại Huống Tử biết điều này, Minh Thành Hữu cũng coi như cảm thấy an ủi, dù sao từ nhỏ tới lớn chỉ chơi chung với đám người này. Huống Tử thấy hắn không hào hứng lắm, hắn đi qua. "Sao lại không chơi?" " Tớ cai rồi." Minh Thành Hữu rút điếu thuốc. Có người nghe nói vậy, cất cười. "Tam Thiếu cai thứ gì rồi hả?" Ngón tay cầm điếu thuốc của Minh Thành Hữu hơi cong, như cười như không, cũng không nhìn ra thần sắc thực giả, làn khói mờ ẩn hiện bay bay trước mặt hắn lúc sáng lúc tối, khóe miệng hắn khẽ mím. " Phụ nữ! Tớ cai phụ nữ rồi." Mọi người cười ầm lên. Đám phụ nữ càng thêm cười nham nhở, bạn gái kéo tay Minh Thành Hữu lúc nãy nũng nịu. "Tam Thiếu, anh thật đúng là có thể chịu được hay sao, nhưng anh không hỏi xem anh em nhà mình có đồng ý không?" Lời nói này càng làm tiếng cười to hơn. Minh Thành Hữu cùng Huống Tử hay có thói quen cười giỡn này, Huống Tử kêu bạn đem bạn gái mang theo đi một bên, hắn ngồi bên cạnh Minh Thành Hữu nói nhỏ. "Mặc dù những người này gương mặt vẫn vậy, nhưng cuối cùng cũng không tránh khỏi liên quan, bọn họ cũng biết nịnh bợ cậu, biết diễn kịch, tớ cũng không trông cậy vào mối quan hệ này." Trong mắt Minh Thành Hữu lộ vẻ mệt mỏi, thay đổi trong mắt, rồi lại che giấu rất tốt. Phó Nhiễm còn muốn gọi thêm món ăn, Tống Chức thấy thế đè thực đơn lại. " Được rồi, tớ ăn no rồi." " Cậu nổi danh ăn vặt , không thì mang về để ngày mai ăn điểm tâm". "Không cần !! Mỗi ngày Nam Bình đều chuẩn bị." Phó Nhiễm cười phẩy phẩy tay cô ra đưa thực đơn cho nhân viên. " Cùng tớ còn khách khí vậy sao? Không giống người tham ăn như mọi khi nha." " Người nào tham ăn? Ai tham ăn?? Chờ sau này cậu mang thai, nhất định cũng sẽ là con heo nhỏ mập mạp." Phó Nhiễm gắp thức ăn bỏ vào chén cho Tống Chức. "Ăn đi ." Ngẩng đầu thấy một dáng người đi xuống, quản lý quán ăn mặc đồ đồng phục đứng bên cạnh bàn cô. " Phó tiểu thư! Tam Thiếu xin mời cô lên trên lầu dùng cơm." Phó Nhiễm đưa chiếc đữa ra vẫn chưa thu lại, cô nhìn thấy Tống Chức giật mình há miệng, thần sắc Phó Nhiễm lạnh nhạt. "Cám ơn ý tốt của hắn, nhưng mà chúng tôi ăn ở đây được rồi." "Phó tiểu thư..." . Quản lý mặt lộ vẻ ngượng ngùng. " Tiểu thư xem?" "Không có chuyện gì, anh nhắn lại câu nói vừa rồi cho hắn là tốt rồi." Phó Nhiễm nói xong cúi đầu, Nam Bình cùng Tống Chức nhìn nhau, không khí có chút xấu hổ, quản lý ở bên đứng hồi lâu sau mới rời đi lên lầu hai. "Tiểu Nhiễm!" Tống Chức cắn chiếc đũa. " Hắn nói Tam Thiếu là Minh Thành Hữu "Còn có người thứ hai sao?" Phó Nhiễm học dáng vẻ cắn đầu đũa của Tống Chức. Tống Chức do dự hồi lâu không biết mở miệng ra sao. "Các cậu, các cậu lại đang cùng nhau?" Phó Nhiễm tự gắp rau vào bát. "Cậu thấy như vậy sao?" Tống Chức muốn nói rõ hơn. " Tớ đang suy nghĩ sinh nhật cậu người tặng lễ phục có phải là hắn không?" Nhân viên đưa tới món bánh điểm tâm đẹp mắt lên bàn, lúc sau quản lý mới từ lầu hai xuống, Phó Nhiễm thấy hắn bưng cái gì đó, đến bàn họ quản lý đặt món ăn trên tay xuống giữa bàn. "Phó tiểu thư, Tam Thiếu nói cô thích ăn cá, đây vốn là món ăn quan trọng của nhà hàng chúng tôi, vừa rồi Tam Thiếu đã tự mình lấy sạch xương trên đầu cá." Lần này trong mắt Tống Chức không còn là giật mình, quả thực rất kinh hãi. Bên trong phòng bao, là không khí vui vẻ trêu chọc náo loạn cùng với mùi thuốc lá hỗn hợp và mùi rượu bao phủ. Huống Tử trợn mắt há mồm nhìn một đống xương đầu cá bên tay Minh Thành Hữu. " Cậu không sao chứ ?" "Muốn nói gì nói mau, đừng úp úp mở mở ." Huống Tử thu hồi hai con ngươi trợn trừng như muốn rớt ra ngoài. " Cậu lại muốn tr đùa nữa hay sao?" Minh Thành Hữu bưng ly rượu lên, xuyên qua chất lỏng màu đỏ nhìn về Huống Tử cười. "Khi nào thì tớ giống như đùa vậy?" Huống Tử không trả lời chỉ cảm thấy quái dị, không nói ra được có gì đó không đúng, mặc dù hai người chơi với nhau hai mươi mấy năm, hôm nay được tận mắt thấy thế nào là chiếc mặt nạ, lộ ra không khí lạnh lẽo. "Cốc cốc ——" Có người gõ cửa. " Vào đi". Quản lý Lý đi tới trước mặt Minh Thành Hữu, đem món ăn đặt vào trong tầm tay hắn. "Đây là Phó tiểu thư đưa cho tôi cầm, nói là có qua có lại." Cái gì mà có qua có lại, nói trắng ra chính là không muốn ăn món ăn hắn trả tiền. Trong lúc đó Phó Nhiễm đang ăn bánh sủi cảo. "Ừ, mùi vị thật thơm." Tống Chức có mấy lời không nói ra thì không vui, chỉ sợ kìm nén khó chịu. "Tiểu Nhiễm, hắn có ý gì?" Lấy hết toàn bộ xương cá ra, cũng không thấy Phó Nhiễm ăn. "Hắn còn muốn tiếp tục với cậu phải không?" "Xèo xèo." "Thật ra thì bên cạnh cậu, đàn ông cũng chỉ có Tam Thiếu có thể xứng với cậu nhất, ca ca gì đó đều là đồ vô tích sự, bày đặt chơi trò mập mờ, cũng không nhìn xem cả hai đều cũng đã lớn tuổi rồi." "Xèo xèo, tớ và ca ca làm sao có thể chứ, chúng tớ chỉ là bạn bè bình thường." Nếu có tình cảm đã sớm kéo nhau lại rồi. "Cũng không khác biệt lắm." Tống Chức mang thai muốn ăn nhiều hơn, đầu cá vừa rồi cô thích ăn, Nam Bình gắp thức ăn cho cô. Ngón tay Phó Nhiễm chống nhẹ gò má, có lúc cô thật hâm mộ Tống Chức, có người ở bên ân cần hỏi han cưng chiều như bảo bối trong tay, khỏi phải nói là có bao nhiêu hạnh phúc. Thấy quản lý xuống lầu, lần nữa đi về phía bên này, Phó Nhiễm làm bộ không thèm để ý, ngồi tự mình ăn , không nhịn được nắm chặt đôi đũa trong tay, trong tầm mắt xuất hiện một đôi chân. Sắc mặt quản lý lo lắng, rồi lại không dám đắc tội, hắn là lần đầu gặp gỡ chuyện như vậy, trực tiếp thành bồi bàn được rồi. Hắn đem dĩa thủy tinh đặt lên bàn. "Phó tiểu thư, Tam Thiếu nói mời cô nếm thử một chút mùi vị." Ánh mắt Tống Chức băn khoăn, cũng không chen vào nói, chỉ lo cùng chồng được ăn là vui rồi. Phó Nhiễm không muốn tiếp tục, hiển nhiên phải diễn kịch, cô đặt đũa xuống. "Làm phiền anh chuyển lời với Tam Thiếu, cám ơn ý tốt của hắn." Quản lý thầm than nhẹ một hơi. "Mời mọi người từ từ dùng." Nhìn quản lý rời đi, Tống Chức cười hì hì ra tiếng. "Vui chết tớ, cậu không thấy sắc mặt của quản lý kia, đoán chừng trong lòng khẳng định muốn hung hăng đánh cậu ấy chứ." "Chuyện đó đâu liên quan gì tới tớ?" Phó Nhiễm khó hiểu. Chỉ là chưa tới năm phút đồng hồ, quản lý lại trở lại. Hai tay hắn để sau lưng đi tới đứng thẳng bên cạnh bàn, Phó Nhiễm như ngồi trên đống lửa, cũng có mấy phần tức giận. "Bây giờ thì thế nào?" Quản lý sắc mặt sợ hãi, một hồi lâu sau mới trả lời được một câu. "Tam Thiếu sai tôi ở bên cạnh nhìn tiểu thư dùng xong món cá với nước tương, nếu không nói rõ mùi vị quán ăn chúng tôi không ngon, cả một người khách cũng không giữ được." Như vậy thật giống như chuyện hắn đã làm, Minh Thành Hữu đã từng bắt người ta mở ra bàn ăn ở đại sảnh, kêu bạn bè tới đó, kết quả bắt cô nhét no bụng, ăn đến nỗi thiếu chút nữa ói ra. Phó Nhiễm không biết nên nói tiếp thế nào. Tống Chức cũng đặt đôi đũa trong tay xuống, như vậy làm sao nuốt xuống được nữa. "Tiểu Nhiễm, tớ no rồi." Nam Bình lấy bóp da ra muốn trả tiền. "Chúng ta về đi." Cũng không muốn khiến Phó Nhiễm ở đây phải khó chịu Phó Nhiễm giữ lại bóp da của Nam Bình. " Lần này là tớ mời mà." Quản lý Lý khom lưng nói một câu. "Hóa đơn Tam Thiếu ký hết rồi ạ". Phó nhiễm oh một tiếng, để ví lại trong túi xách, cô chỉ chỉ thức ăn chưa hết trên bàn. "Gói lạ toàn bộ cho tôi, như vậy anh có thể nói lại với hắn, tôi đều ăn xong rồi." Phó Nhiễm cùng Nam Bình cầm túi lớn túi nhỏ ra khỏi quán ăn, sau khi Tống Chức mang thai bọn họ ra cửa không hề đi xe bình điện nữa. Nam Bình đau lòng vợ, đi xe buýt không cho Tống Chức ngồi, bọn họ muốn đi dọc đường đón taxi, Phó Nhiễm đi thẳng về phía bãi đậu xe. "Còn bắt taxi gì nữa! Để tớ tiễn hai người về." Cô đem đồ bỏ vào bên trong xe, trên cửa sổ lầu hai, người đàn ông đứng hóng gió, đầu ngón tay kẹp điếu thuốc đang cháy, vì có gió nên thiêu đốt tốc độ rất nhanh, ngón tay hắn thon dài bên người, chân hơi cong, lưng dựa vào đỡ tủ rượu màu đỏ sậm, từ góc độ này nhìn đúng phương hướng bãi đậu xe. Nam Bình cẩn thận dìu Tống Chức vào trong xe, Phó Nhiễm vòng qua cốp sau ngồi vào ghế lái. Tay cô mới mở cửa xe ra, di động trong túi xách liền đổ chuông. Minh Thành Hữu thấy cô vùi đầu tìm kiếm, Phó Nhiễm lấy di động ra, thấy màn ảnh hiện thị tên hắn gọi tới. Phó Nhiễm lấm lét nhìn trái phải, xác định Minh Thành Hữu không có ở tầm mắt, hắn đứng xa không thấy được gương mặt do dự của Phó Nhiễm. "Tiểu Tống Chức cất giọng. "Oh." Phó Nhiễm không bấm tắt, càng không nghe máy, cô để di động lại túi xách . Bóng đêm như mực che giấu chiếc xe Audi màu đỏ đẹp mắt, xe lái ra khỏi quán ăn, sau đó nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt của Minh Thành Hữu. Hắn để điện thoại trên cửa sổ, gọi lại liên tục mấy lần, Phó Nhiễm vẫn không nhận. Huống Tử gọi hắn vào chơi, Minh Thành Hữu không còn hào hứng, trên bàn đầy sơn hào hải vị, duy chỉ có một món ăn không hợp với các món còn lại, nó đặt trước mặt chỗ Minh Thành Hữu ngồi, ai cũng không động tới. Quản lý thật vất vả tiễn Phó Nhiễm ra khỏi quán, đi vào phòng bao muốn báo cáo. Minh Thành Hữu nhặt chiếc đũa lên, gắp một miếng đưa vào miệng, thật ra thì mùi vị khẳng định không tệ dù sao cũng là quán cũ hay đến, nhưng nghĩ tới hành động liên tiếp vừa rồi của Phó Nhiễm, Minh Thành Hữu nổi nóng ném chiếc đũa. "Cái quái gì chứ, quả nhiên là người nào vật nấy." Quản lý đứng bên cạnh, càng không dám nói lời nào. Mọi người thấy tâm tình Minh Thành Hữu không tốt, làm sao còn dám chơi, Huống Tử muốn chuyển chỗ khác, Minh Thành Hữu đẩy cánh tay, đi thẳng rời khỏi quán rượu. Phó Nhiễm đưa vợ chồng Tống Chức về nhà, cũng không lên nhà ngồi nữa, muốn tới tiệm sách mua vài thứ. Cô dừng xe ở bên ngoài nhà sách Tân Hoa. Lúc Phó Nhiễm có thời gian nhàn rỗi cũng sẽ tới đây, bình thường ở đây phát ra âm nhạc êm dịu rất tốt cho thần kinh sau một ngày căng thẳng được thả lỏng, ghế sa lon da mềm khổng lồ bên cửa sổ sát đất, ngồi ở phía trên đọc sách, bên ngoài là khu phố buôn bán phồn hoa, ánh đèn ne-on nhiều màu sắc phát ra qua thủy tinh trong suốt, có thể đem trang sách màu trắng đơn điệu nổi bật sáng lạn rực rỡ. Phó Nhiễm chọn một quyển rồi ngồi bên cạnh cửa sổ, nhạc nền là bài Mưa bể Giang Nam của Hà Đồ. Bài hát này thường nghe được ở đây, đặc biệt là bài hát rất trầm tĩnh cùng với đau thuơng. Phó Nhiễm rất thích, nhưng không nghe nhiều. Lần đầu tiên nghe được liền không chịu nổi, nước mắt lẳng lặng rơi xuống. Cô lật xem mấy trang mới xuất hiện đã đọc rồi, tính đi đổi quyển khác. Từng kệ sách bằng gỗ chất đầy sách tỏa ra mùi vị đặc biệt, Phó Nhiễm đến gần thấy một quyển tiểu thuyết bìa trắng tinh xuất hiện trong tầm mắt, hấp dẫn nhất còn là tên sách “ Duyên tới cấu kết”. Cô đưa tay rút ra, bất ngờ thấy người đối diện. Khoảng cách một quyển sách, chỉ có thể nhìn thấy khóe miệng người đàn ông, môi rất mỏng, khẽ vểnh lên, nhìn rất mị hoặc. Con người ai cũng có lòng hiếu kỳ, Phó Nhiễm vươn tay rút quyển sách ra, khuôn mặt người đàn ông rất rõ ràng, sau khi rút ba quyển sách ra, là ánh sáng được mở ra hấp dẫn cùng thần sắc tuyệt đẹp giống như khiến Phó Nhiễm không thể ngăn cản. Bởi vì người đứng đối diện kia là Minh Thành Hữu. Cũng coi như cô may mắn, có thể tùy thích nhìn đến đệ nhất mỹ nam ở thị trấn Nghênh An. Phó Nhiễm kinh ngạc trong chốc lát, sau đó đem một quyển trả về kệ sách. Trong tay cô đang cầm quyển “ Duyên tới cấu kết” bước nhanh về phía cửa sổ, giờ này có nhiều người đến, có thể có vị trí kia cũng không dễ dàng. Phó Nhiễm mở sách, thình lình một bàn tay đưa qua, nâng quyển sách trong tay cô lên. "Duyên tới cấu kết?" Ngay sau đó Minh Thành Hữu chen đến bên cạnh cô, ban đầu ghế salon chỉ dùng cho một người nên khi cả người hắn ngồi xuống, Phó Nhiễm bị chen lấn đến nỗi đau thắt lưng. "Hữu Nhiễm, cấu kết?" Minh Thành Hữu như có điều suy nghĩ. Phó Nhiễm đóng quyển sách lại, dùng sức muốn đứng lên, Minh Thành Hữu nhân cơ hội đem tay ngăn Phó Nhiễm ở trước ngực, bàn tay hắn để trên tay cầm của ghế, mắt liếc Phó Nhiễm giọng nói thể hiện rõ ràng không vui. "Anh gọi tại sao em không nghe máy?” Hắn muốn xem xem cô tìm lí do gì. Phó Nhiễm núp sau lưng Minh Thành Hữu, giọng nói tỏ ra bất lực. “ Tôi để chế độ im lặng, di động để ở túi xách không nghe thấy”. "Vậy sao?" Được! Cô ngồi nghiêm chỉnh. “ Tìm tôi có việc gì?” “ Quản lý quán ăn lên nhắn lại như vậy là ý của em?” Phó Nhiễm hiểu rõ trong lời nói Minh Thành Hữu có giấu giếm, cô đắn đo xem mở miệng ra sao. “ Đúng là đúng, không là không! Không nên do dự nhiều như vậy? “ Đúng! Có qua có lại !” Minh Thành Hữu thở dài, dựa người ra sau. Phó Nhiễm bị hắn ép, bất đắc dĩ cắm cô phải dựa lên vai hắn. “ Anh đều ăn hết rồi”. Hắn không suy nghĩ nói một câu. “ Oh !” Phó Nhiễm không biết nói tiếp ra sao, chỉ đang nghĩ làm ơn có thể đừng ép cô nữa không? Nặng quá! Minh Thành Hữu kéo tay Phó Nhiễm, cô vội vàng muốn rút lại. Hắn cầm tay Phó Nhiễm hướng tới dạ dày của mình. “ Ăn làm hỏng dạ dày rồi. Đều là do em!” “ Vậy sao ?” Phó Nhiễm nhìn tinh thần hắn tỉnh táo, chẳng lẽ vừa nói có thể phát tác liền sao. “ Anh đi tố cáo quán ăn đi”. Minh Thành Hữu cầm tay cô đưa ra trước người, đầu gối lên đầu gối, gò má chăm chú nhìn Phó Nhiễm. “ Nhưng cái này là em tặng cho anh ăn”. "Nhưng ở quán tôi cũng ăn nhiều”. "Nếu không phải là em sai nhân viên mang trả thì anh cũng không ăn quá nhiều”. Phải! Lại đổ thừa cho cô. Căn bản là động tác này thật sự bất nhã, hai người trẻ tuổi trong nhà sách ôm nhau. Phó Nhiễm dùng sức muốn đẩy ra, lại bị Minh Thanh Hữu kéo lại nên không thể đứng dậy. "Sờ nơi nào?" Một nam sinh ở đây quay đầu lại nhìn. Mặt Phó Nhiễm đỏ bừng, nhìn khóe mắt Minh Thần Hữu nâng lên hài hước, cô đưa tay giữ ở cổ muốn giấu đi vẻ lúng túng. Minh Thành Hữu quen thuộc với động tác nhỏ này của cô, hai chân mày hắn giương lên, đôi môi mỏng khẽ mỉm cười. Da mặt Phó Nhiễm mỏng, có nhiều người đi qua đi lại quay đầu lại nhìn, Minh Thành Hữu cố tình làm động tác mình mờ ám hơn, cô ngồi hẳn xuống, ghé sát hắn nói nhỏ. “ Vậy tôi đi bệnh viện với anh”. “ Em phải chịu trách nhiệm”. “ Được.’’ Phó Nhiễm lại nhìn thấy hai người đi qua vẻ mặt quái dị, cô dùng sách che mặt. “ Tôi sẽ chịu tiền thuốc”. “ Anh không thiếu tiền”. “ Vậy anh muốn thế nào?’’ Phó Nhiễm có chút ảo não. “ Không thế nào”. Ngồi chán ngắt gần mười phút, Phó Nhiễm vùng dậy cũng vù không ra. Nếu đổi lại Minh Thành Hữu là người khác sẽ rất dễ đối phó, chỉ một sắc mặt hoặc mấy câu nói nặng nề là có thể lui đi, dù sao mọi người đều có thởi điểm da mặt mỏng. nhưng hắn lại cố tình lì lợm. Phó Nhiễm không có cách nào khác, đưa tay bấm bụng hắn. Nghĩ tới hắn đau nói cô buông tay, không ngờ tới vừa bấm không có nhéo, sờ tới da thịt cứng rắn. Phó Nhiễm thế nào lại quên hắn toàn thân bắp thịt làm gì có chỗ cho cô bấm. “ Đau đủ chưa?” “ Phó Nhiễm…” Hắn đổi giọng nói, không ngờ là lưu luyến mà hấp dẫn, ánh mắt lộ ra mê hoặc lòng người. “ Em đáp ứng anh một điều kiện, anh sẽ buông tay ra”. “ Điều kiện gì? “ “ Hôn anh một chút!” Ánh mắt Phó Nhiễm chìm xuống, nghĩ tới hắn đi chung với bạn gái ở quán rượu, hôm nay Minh Tam Thiếu càng phóng túng hơn trước, đếm không hết người tự nguyện muốn hiến thân, nghĩ đến hắn cũng không cự tuyệt ai. Còn tới đây trêu chọc cô làm gì? “ Không chịu?” Vẻ mặt Phó Nhiễm trầm mặc. “ Không chịu thì ngồi ở đây mãi thôi !”. Minh Thành Hữu bắt đầu chuẩn bị ‘một mất một còn’. Bàn tay bị hắn cầm đến nỗi mồ hôi, ướt át khó chịu, Minh Thành Hữu đếm từng ngón tay Phó Nhiễm, cô rút ra một kinh nghiệm, vĩnh viễn đừng nên cùng Minh Thành Hữu so sánh sức lực, bởi vì ai cũng không phải đối thủ của hắn. "Được rồi." Hắn nhíu mày, tựa như xem xét thử lời nói cô có thật lòng không. Phó Nhiễm cầm quyển “ Duyên tới cấu kết”. Minh Thành Hữu kéo tay cô tới trước cửa thang máy, Phó Nhiễm nửa trang giấy cũng không xem qua. "Tôi đi trả tiền”. Minh Thành Hữu nắm chặt tay cô cùng tới, lại kéo cô bước nhanh ra khỏi nhà sách. Trong nháy mắt đẩy cửa ra, cơ thể ấm áp tiếp xúc với khí lạnh, không khí lạnh chui thẳng vào tim. Lúc này ngược lại Minh Thành Hữu mặc áo khoác đen, cơ thể to lớn ngăn trước mặt Phó Nhiễm, cô co bả vai cả người vô thức tránh sau thân thể to lớn của hắn. Minh Thành Hữu thả tay ra, về sau đưa tay ra chụp lại nhưng vô ích chụp vào khoảng không. Cho là Phó Nhiễm nhanh chân chạy mất, sắc mặt Minh Thành Hữu đen lại, xoay người nhìn thấy có người đứng sau lưng mình. Trái tim hắn bỗng nhiên như bị một đòn đau đớn, Phó Nhiễm không nghĩ tới hắn sẽ dừng bước, sờ sờ cái trán bị đụng đau. Ngực bị đụng phải, Minh Thành Hữu cảm thấy đau nhói. Hắn kéo áo khoác ra trùm lên bả vai Phó Nhiễm, lúc sau ôm lấy cô đi về phía trước. Phó Nhiễm cố gắng không đi gần hắn, bất đắc dĩ mặc bộ đồ kia làm sao có thể tránh ra, hai người nhanh chóng qua đường đi tới bãi đậu xe. Phó Nhiễm đưa tay khép chặt cổ áo. “ Xe của tôi đậu bên kia”. Minh Thành Hữu liếc nhìn đỉnh đầu cô, giả vờ không nghe thấy. Hắn lấy chìa khóa xe ra, áo khoác che kín không cho Phó Nhiễm rút người ra. Minh Thành Hữu đẩy cô dựa vào thân xe ép sát trước ngực hắn, gió còn thổi không qua nên Phó Nhiễm đừng hòng giãy giụa. Hai tay cô đặt bên người, hắn muốn làm gì cô đã quá rõ ràng không đến mức ngây ngô hỏi. Minh Thành Hữu dùng ngón trỏ của cô sờ trên môi mình, nhìn rất gợi cảm, không biết thấy qua bao nhiêu cuốn hút. Gió lạnh thổi qua, tóc Phó Nhiễm bay lung tung, tư thế như vậy nên cô cũng không đưa tay vén ra. “ Minh Thành Hữu.” Nói chung là hắn có thể đoán ra cô sẽ nói gì, không phải là không thể nào quay đầu lại. Minh Thành Hữu đưa tay giữ lấy gương mặt Phó Nhiễm, trong mắt có rung động đầy khao khát dục vọng , Phó Nhiễm chưa kịp hiểu thì nụ hôn cứ như vậy áp tới, dấu son môi ở mi tâm, sóng mũi cùng gương mặt này ngay trước mặt cô, trằn trọc lặp đi lặp lại nụ hôn muốn ngừng mà không được. Minh Thành Hữu cô gắng cạy răng cô ra, Phó Nhiễm lại cắn chặt không chịu thả lỏng, hắn liên tục liếm mút đôi môi cô, trêu chọc như vậy ai có thể chịu nổi, dù Phó Nhiễm rất lạnh nhạt nhưng cũng chỉ là người bình thường, lại nói cô đã tùng nếm thử chút cảm giác này. Ngọn đuốc từ từ cháy lên, đầu tiên là ngọn lửa nhỏ, bất đắc dĩ kỹ thuật của hắn thành thạo nên không bị khống chế. Mắt hắn như có ngọn lửa cháy bùng lên, động tác Minh Thành Hữu vẫn như cũ, người ngoài nhìn cũng chỉ là nụ hôn bình thường. Cho nên mới nói người đàn ông này là một yêu nghiệt, không hơn không kém. Thừa dịp Phó Nhiễm phân tâm, hàm răng hắn cắn cắn khóe miệng Phó Nhiễm. Dục vọng thừa dịp xông lên, cuốn lấy đầu lưỡi của cô cùng nhảy múa. Phó Nhiễm dần dần không chống đỡ nổi, cánh tay không cách nào phản kháng. Một tay Minh Thành Hữu đặt ở thắt lưng, tay kia giữ bả vai Phó Nhiễm lui về sau. Đường đi buổi tối, hơn nữa là đường dành riêng cho người đi bộ nên không có nhiều người đến người đi. Nhiều người đi qua, thỉnh thoảng có người quay đầu lại cũng không thấy cảm giác kinh ngạc nhiều. Người trẻ tuổi, tuyệt đối là củi khô lâu ngày bốc lửa. Đèn đường trên đỉnh đầu Phó Nhiễm chiếu sáng bao phủ chiếc xe Bugatti Veyron màu đen oai vệ giống như vua chúa áo giáp trở về. Minh Thành Hữu tỉ mỉ hôn bên má cô, sau đó dừng lại vùi đầu vào cổ Phó Nhiễm. Cô đè nén hô hấp rối loạn nhưng lồng ngực vẫn thở gấp gáp, thân thể hai người dán chặt. Hắn cũng cảm thấy từng rung động của Phó Nhiễm, Minh Thành Hữu kéo khóe miệng mỉm cười, duy trì tư thế bất động ban đầu. Bên ngoài dù sao vẫn là lạnh, nhịp tim Phó Nhiễm nhanh chóng trở lại bình thường. Hai tay cô đẩy Minh Thành Hữu ra, lấy giấy từ trong túi xách ra soi gương trang điểm lau sạch sẽ dấu son, vì hôn mãnh liệt mà dính xung quanh. Minh Thành Hữu dựa bên cạnh xe, thu hồi những động tác vừa rồi của cô vào mắt. Phó Nhiễm sửa sang xong, đem tóc lộn xộn hất ra sau gáy, cô cũng không giận, chỉ nặn ra nụ cười nhẹ. “ Dạ dày còn đau không? Có muốn đi bệnh viện nữa không?” Minh Thành Hữu làm như không thấy thâm ý vừa rồi của cô. “ Một nụ hôn so với uống thuốc có tác dụng hơn. Xem ra sau này khi bị bệnh, anh nên tìm em là được”. Phó Nhiễm ném khăn giấy vào thùng rác cách đó không xa, cô lấy chìa khóa xe từ trong túi, đi lướt qua người Minh Thành Hữu. Hắn níu cánh tay cô lại. “ Phó Nhiễm “ Phó nhiễm nghiêng đầu, ngẩng đầu lên nhìn về Minh Thành hữu. “ Em có phải là phụ nữ không?” Hắn cau mày tỏ vẻ hoài nghi. “ Chẳng lẽ không kích động sao? Cũng không có dục vọng?” Chân mày Phó Nhiễm càng nhíu chặt. “ Rốt cuộc là anh muốn nói gì?” “ Phó Nhiễm, anh không bên cạnh em hai năm qua làm sao em chịu được?” Phó Nhiễm xoay người đối mặt với Minh Thành Hữu, khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn trong màn đêm càng phát ra vẻ tức giận. Gương mặt Phó Nhiễm tỉnh táo nhưng giọng nói vì tức giận không rõ còn nguyên nhân gì mà có chút run rẩy. “ Lời này tôi nên hỏi anh mới phải. Anh đã có đám oanh oanh yến yến bên cạnh, tại sao còn không ngừng quấn lấy tôi? Nói cho cùng tôi không phải phụ nữ, anh không biết sao?” Cô bước qua bên người hắn, mở cửa xe ngồi vào trong liền lái xe rời đi. Thần sắc Minh Thành Hữu hơi giật mình, ngẫm nghĩ trong nháy mắt chiếc Audi màu đỏ đã chạy qua thật nhanh. Người phụ nữ này càng ngày càng khó lường, còn có thể lái xe không? Di động trong túi bất ngờ đổ chuông, hắn không cần nhìn cũng đã biết là ai gọi tới. Nhạc chuông này cũng không giống với các nhạc chuông khác. Minh Thành Hữu nhìn đuôi xe Phó Nhiễm biến mất khỏi tầm mắt mới nhận Đôi tay Phó Nhiễm nắm chặt tay lái, sự trong sạch này cô tự biết. Hai năm qua, hắn mới là vượt qua như thế nào? Cô lắc lắc đầu, suy nghĩ vớ vẩn, chuyện của hắn cùng cô không liên quan. “ Alo ?” Giọng Minh Thành Hữu vang lên. "Thành Hữu, đang làm gì?" Tên của cô ta, hắn chỉ đặt ở trên điện thoại di động một chữ M, Minh. Vưu Ứng Nhụy đã nói qua, cô sinh ra phải làm người của Minh gia, chết cũng phải là quỷ của Minh gia. Hắn mở cửa xe ngồi vào, vừa khởi động xe. “ Em đang làm gì?’’ Hắn không muốn nói chuyện, Vưu Ứng Nhụy cũng chưa bao giờ hỏi tới. “ Xem tivi, cực kỳ buồn chán.” “ Rãnh rỗi thì cùng bạn bè ra ngoài dạo phố, đưa thẻ tín dụng còn có thể để em nhàm chán sao?” Khóe miệng Minh Thành Hữu mềm hơn, gương mặt đẹp đào hoa cùng đôi mắt hẹp dài sâu thẳm. Bên đầu dây bên kia truyền đến giọng nói nũng nịu. “ Anh coi em là trạm kiểm soát hả? Em muốn được ở bên cạnh anh”. Vưu Ứng Nhụy không biết chuyện Minh Thành Hữu, nhưng thư ký Nghê cùng cô có quan hệ rất tốt, hơn nữa Lý Vận Linh cũng từng nói bóng nói gió, chỉ trừ khi cô thật kh mới không hiểu. “ Ứng Nhụy !”. Minh Thành Hữu lái xe ra đầu phố. “ Anh đã nói trước với em về chuyện này. Anh không dối gạt em những chuyện này anh nhất định phải làm”. “ Em biết rõ !”. Gánh nặng trong lòng Vưu Ứng Nhụy liền tan biến, như thường lệ Minh Thành Hữu không giấu giếm đối với cô. “ Em ở trường cũng rất tốt. Anh đừng lo lắng cho em”. Phó Nhiễm lái xe về đến nhà, còn chưa vào cửa chính từ xa đã thấy đèn phòng khách sáng. Cô đậu xe xong đi vào trong, đứng trước cửa thay dép thấy Phó Tụng Đình và Phạm Nhàn đang ngồi xem tivi. "Cha mẹ, còn chưa ngủ?" Phạm Nhàn ngoắc tay. “ Đang chờ con về. Cha con nhất định muốn chơi với con hai ván cờ, xem tài nghệ của con có tăng lên hay không?”. Phó Nhiễm cởi áo khoác ra móc lên giá treo, cô đi theo Phó Tụng Đình tới trước cửa sổ, rèm màu vàng nhạt được kéo qua một bên, ánh đèn màu cam chiếu xuống thật ấm áp. Phó Nhiễm ôm gối dựa bên cửa sổ, lúc còn nhỏ cô nhớ trong sách có một câu nói. Cho dù có người trôi giạt lưu lạc bên ngoài bao xa, cho dù có người phải chịu uất ức đến cỡ nào, trước dân tộc Hồi, chùm đèn trong nhà mãi luôn thắp sáng vì người đó. Cho đến hôm nay, cô mới hiểu ra ý nghĩa sâu sắc này. Phạm Nhàn quan tâm mang thức ăn khuya lên, Phó Tụng Đình khi chơi cờ cũng không muốn nhân nhượng, ông nói ông muốn khiến Phó Nhiễm học thật tốt, về sau không sợ trong nhà không có ai đánh cờ cùng ông mà nhàm chán. Cuộc sống của Phó Nhiễm vẫn bình thường như cũ, nhưng trên thực tế cũng đang hướng tới một ngã rẽ lớn. Thỉnh thoảng Minh Thành Hữu sẽ xuất hiện trong vòng luẩn quẩn với cô, bọn họ vốn không nên ở cùng một chỗ, lần một lần hai có thể nói là ngoài ý muốn, ba lần bốn lượt thậm chí tám chín phần mười thì sao có thể chạm mặt đây? Vậy chính là có người cố ý rồi.