Gia sư bất đắc dĩ

Chương 2 : Cảm giác lạ?!!

~o0o~3 ngày sau~o0o~ – Thật ạ!?! – Cô tròn mắt hỏi – Cao Thành chỉ đi ôn tập cho kì thi HSG môn toán nên không có thời gian, thầy cũng quên thông báo cho em. – Dạ vâng, em cảm ơn thầy! – Ái Nhi. – Dạ? – Cô ngước nhìn, thầy vừa gọi tên cô? – Lần kiểm tra này, em làm tốt lắm! – Thầy Trương vui vẻ nói, khá hài lòng với kết quả mà cô đạt được Cô chỉ nói ” Em cảm ơn thầy” rồi cười cười mà đi ra khỏi phòng giáo viên Cứ thế, giờ về cũng đến… – Ái Nhi! – Hả!?! – Tim cô xém chút bị lọt ra ngoài – Hôm nay, tớ sẽ giữ cậu lại không cho đi đâu nữa! Cậu phải ‘bồi thường’ cho tớ – Bồi thường!?! Tớ làm gì cậu!?! – Có!!! Cậu ‘bỏ rơi’ tớ nè! Cậu ‘không quan tâm’ tớ nè! Còn nữa… – Nhỏ bạn thân mặt phụng phịu kể tội cô Cô phì cười – Thật là… Được rồi! Tớ bồi thường cho cậu một chầu trà sữa, chịu chưa! – …nhìn nhỏ bạn gật đầu lia lịa mà vui sao ấy! Cứ thế cô và đứa bạn nói chuyện ‘trên trời dười đất’ Về nhà đã 7h34… – Con nhỏ này! Đi đâu giờ này mới về!?! HẢ!!! – Chị hai chống nạnh đứng trước cửa nhà mà lên giọng hỏi – A! Chị hai…Sao chị về sớm vậy…em tưởng… – Cô gãi đầu, tại hôm qua chị nói là sẽ về trễ cơ ma!?! – Hừ! Tôi sợ ‘cô nương’ buồn nên mơi xin công ti cho về sớm nè! Ai mà ngờ có bạn bỏ chị ở nhà cô đơn. Hic… – Hihi Xin lỗi, Onee-chan – Cô cười tươi, điều này khiến cô cam thấy an toàn hơn chăng!?! 8h tối, cô đã học bài xong, giờ thì chẳng biết là gì nên đành ôm gối lấy điện thoại ra mà phá. Bây giờ trong đầu cô bỗng xuất hiện bóng dáng của hắn. Quá bất ngờ, cô bất giác đỏ mặt, lắc đầu lia lịa cố quên. “Ring…Ring…Ring…Bíp…” – Moshi moshi, xin hỏi ai vậy? – Số lạ!?! Cô mở lời hỏi #Có phải cô là Ái Nhi không? Tôi đây! Cao Thành đây!# – Vâng…HẢ!?! S…sao cậu biết sđt của tôi!?! – Cô bất ngờ khi người bên đầu dây trả lời… #Thầy Trương cho tôi sđt của cô# – Thầy Trương!?! #Ừ! Xin lỗi vì quên nói với cô, tôi phải đi ôn tập cho kì thi nên…# – À, không sao! Tôi biết rồi! Ráng thi tốt nha! #…À Nghe nói bài kiểm tra lần này của cô rất tốt phải không?# – Ừm! Nhờ công của cậu thôi! Hay là khi nào cậu rảnh thì tớ sẽ mời đi ăn ha!!! #Ờ…Cũng được. Còn nữa nếu không có thời gian ở trường thì tôi đến nhà cô có được không?# – Hả!?! Không được nghỉ sao? #Hừ! Con ngốc như cô mà đòi nghỉ sao!?!# – Này vừa thôi nha! Đừng có tự tiện nói tôi là con ngốc chứ! – Cô vừa nói, vừa phồng má #Rồi rồi, xin lỗi! Vậy tôi sẽ đến nhà cô vào hai ngày thứ 7 với chủ nhật đấy!!!# – Moooooo… – Cô chán nản tựa cằm vào gối #…# – Thôi, cậu ngủ sớm lấy tinh thần mà học! #Chúc ngủ ngon!# – Ừm, cậu cũng vậy nhé! – Cô cười mỉm chi, mặt đã sớm xuất hiện vài vạch đáng yêu. Người bên kia đã cúp máy, Ái Nhi giờ như được tạo thêm động lực, cứ cười cười sau cuộc nói chuyện của Cao Thành. Phát hiện ra mình vừa là hành động ngốc nghếch gì đó nên chín cả mặt, bắt đầu suy nghĩ lung tung “S…sao lại vậy? Cảm giác này là gì? Cứ mỗi lần nói chuyện,…Không! Dù chỉ nhìn hắn thôi mình cũng thấy vui…!?! Lạ quá…Liệu trong sách có ghi tình trạng này không??? Ngày mai phải đến thư viện tìm thử mới được!!!…” Dường như người bên kia cũng đang có cảm giác như vậy thì phải… ~o0o~Ngày hôm sau~o0o~ – Xem nào! Ở đây không có! Ở đây cũng không! Đằng kia cũng không! Đùa người à!!! Chờ đã… Đây rồi! Chính nó, Giải mã tâm trạng [Chế xíu!] – Cô tự kỉ nói này nói nọ một hồi mới tìm ra, cũng đúng giờ vào lớp, đành phải mượn về nhà! Về tới nhà~~~ – Chị hai! Em về rồi nè! – …Hic…Hic…Tại…Tại sao…? Thật quá…Hic…quá đáng! Anh nỡ làm vậy sao!!! – Tiếng nói vọng từ trong phòng khách , cô vội chạy nhanh đến và nhìn thấy cảnh tượng hết sức là ‘cảm động’… . . . Chị hai cô… . . . đang khóc sướt mướt trước… . . . …cái…TV – CHỊ HAI! CÁI ĐỐNG LỘN XỘN XÀ BẦN NÀY LÀ GÌ VẬY!?! – Cô hét lên, tròn cả mắt khi thấy dưới sàn đầy khăn giấy bị nhồi vứt tùm lum – Ủa…hic…em về…về rồi…hic…hả… – Chị làm gì vậy!?! Cái đống này là gì?!! Còn bộ phim ấy chị đã xem mấy mươi lần rồi mà!?! – Cô chau mày – À! Tại nó hay…hic…quá mà em…hic. Cảm động ghê luôn! – … – Đồ ăn ở dưới bàn ý! Nhớ hâm lại nha! Chị ăn rồi… – Vâng~~~ – Cô lê lết đi từng bước, bỗng nảy ra sáng kiến… nhưng trước tiên ăn cơm cái đã. Cho đến khi giờ ngủ cô mới dám lén phén mà qua phòng của chị, bộ dạng lúc này của cô rất đáng yêu: đồ ngủ dài tay màu hồng cánh sen với chú mèo đen in trên chiếc áo, tay ôm thêm chiếc gối trắng, nhẹ nhàng mở cửa… Cạch… – Có gì không? Con mèo nhỏ kia! – Chị cô giở giọng cười trêu cô – Chị hai…em muốn ngủ chung…lâu rồi hai chị em mình chưa ngủ chung với nhau… – Cô hỏi nhỏ đủ cho người đối diện nghe được cho dù chỉ có hai chị em. Chị cô hơi ngạc nhiên, nhưng rối hiểu ra điều gì, chỉ cười cười, vừa sắp xếp chỗ ngủ cho cô rộng rãi đồng thời ra hiệu cho cô đến chỗ chị vừa sắp. Cô ngoan ngoãn bước theo. Vừa nằm xuống, chị cô chống một tay lên mỉm cười hỏi thăm cô về tình hình học tập hiện giờ…, cô cũng cười quay sang trả lời… Nụ cười lúc nãy của chị trông thật đẹp, rất giống một người nào đó… Hai chị em lâu rồi không nói chuyện nhiều đến vậy, nói một hồi rồi cô mới vào vấn đề chính của mình… – Chị hai… – Hửm? – Em…em muốn…muốn hỏi cái này… – Cô ấp úng, khó nói thật! – Hỏi đi em! – Em có một người bạn..ưm… – Là cô bạn hay qua nhà mình ấy à!?! – Không không!!! Là…là một người khác, bạn khác cơ! – À… – Bạn ấy nói…có cảm giác lạ lắm… – Thấy chị cau mày, khó hiểu, cô lập tức chỉnh lại – Bạn ấy có thường nói chuyện với một anh chàng kia… – Cô nhẹ đưa mắt nhìn mà mặt vẫn nhắm thẳng xuống giường, phát hiện chị đang nhìn chằm chằm… – Không biết tự lúc nào… đã xuất hiện một cảm giác…kiểu như thấy nhớ, trông ngóng, mong chờ khi không có cậu ta, còn nữa…thường cười mỉm không kiểm soát được, xuất hiện hình ảnh cậu ta trong đầu…, với lại… – Yêu đơn phương – Chị cô nói ngắn gọn, cô hơi bất ngờ – HẢ??!! Y…yêu…uu…đơn…ph…phươn…g… – Cô bị cà lăm luôn! Chị cô gật đầu rồi nhìn cô hỏi: – Chị nghĩ người bạn đó của em đã yêu đơn phương cái cậu gì đó rồi! – Thẳng thắng thật! – Sao chị lại khẳng định vậy!?! – Không tin chị sao? Em nên nhớ chị đang làm trong công ti tư vấn nhất là về tình cảm đó nhá!!! – Dạ~ Em biết rùi~~ – Cô đem khuôn mặt dễ thương với cái miệng số 3 ra và bị véo má một cái rõ đau, khóc không ra nước mắt!!! Cứ thế, hai chị em quậy tưng luôn cái phòng ngủ! [ o.0 !?! ] Một lát sau, thì căn nhà mới yên lặng được… Ra là cô đã ngủ, chị cô nhìn vậy không kiềm được mà nở nụ cười, nhẹ nhàng đỡ cô lên giường, tạo tư thế cho cô thoải mái rồi nằm đó ngắm cô và cùng cô chìm vào giấc ngủ hạnh phúc… . . . – Ái Nhi~~~ Xuống ăn sáng đi em! – Chị cô từ dưới bếp gọi lên – Vâng~ – Còn cô thì lon ton chạy xuống. Hôm nay, thứ bảy nghỉ nên cô vận trên mình một chiếc áo thun dài tay, lai áo dài đến nửa đùi màu xám kết hợp cùng quấn lủng jean đơn giản nhưng nổi bật. Sau khi ăn xong, chị cô phải đi làm nên dặn dò như: có gì nhớ điện thoại cho chị, khóa cửa cẩn thận, có ai lạ thì đừng có mở cửa…v.v. Cô tiễn chị ra khỏi nhà rồi lại tung tăng đóng cửa, và chạy vào bật ngay cái TV mà xem, làm việc riêng của mình,… Đến độ khoảng 3h chiều… “Có ai ở nhà không?” – Giọng nói quen thuộc vang lên nhưng tạm thời không nhớ là ai… – Ai…ai đó!?! – Cô luống cuống chạy ra nhìn qua lỗ cửa thì thấy Cao Thành đứng ngoài… Oát đờ hợi!?! Ố mai gột!!? Làm sao…hắn…đến nhà…cô~!! Giờ cô mới nhớ ra là hôm bữa hắn nói là đến nhà thứ bảy với chủ nhật nhưng chưa hẹn giờ, cô cũng quên bén mất!!! “Có ai ở nhà không? Làm ơn mở cửa” – Hắn lại hỏi lần nữa – Ra…ra ngay đây!!! – Cô hối hả mở cửa, bất ngờ trượt cái bậc thềm mà ngã lao về phía trước… – Á!!! ‘Phịch’ …cô nằm trọn trong vòng tay rắn chắc, hơi ấm của hắn phả tẳng vào cô… Cô ngẩng đầu nhìn, bắt gặp ánh mắt của hắn: ngạc nhiên cũng có, lạnh lùng cũng có, xấu hổ cũng có,… 1s 2s 5s – Ngốc! Bậc thềm có 3 cm mà cũng té là sao!?! – Vừa nói hắn vừa đỡ cô đứng dậy – Ơ…Tôi…Tại cậu chứ bộ! – Cô đỏ mặt, sự việc diễn ra quá bất ngờ khiến tim cô đập nhanh hơn bình thường, mặt đỏ như cà chua – Sao lại tại tôi? – Hắn lên giọng hỏi – Tại cậu đến mà không hẹn trước đấy! – Cô quay người, đi đến cửa, đứng đó ám chỉ mời hắn vào phòng khách. Song, cô nói hắn là ngồi đó chờ xíu, cô phone cho chị hai nói một tiếng để chị ấy khỏi lo, rồi đi rót nước luôn, sẵn tiện lên lầu lấy tập vở luôn! Ấy một công ba việc ấy mà~~ \ Loi nhoi một hồi, cô đã yên vị chỗ ngồi, thấy chướng mắt hắn hỏi – Xong chưa? – Rồi~~~ :3 – Giờ tôi mới phát hiện… – Phát hiện gì? – Ở nhà cô nhà nhoi thật!!! – Hắn gật đầu đưa ra lý luận vô cùng…chính xác!!! – Này! Trêu tôi à!?! – Được rồi! Bắt đầu học được chưa – Hắn nhún vai rồi nở nụ cười làm cô bất chợt đỏ mặt… Việc học diễn ra bình thường… . . . – Đã 6h rồi! Thôi dừng tại đây! – Hắn nói xong thì gấp tập sách lại – Oa! Yea! Tiếng chị cô vọng ra từ cửa, chị về rồi! – A! Chị hai về – Thôi tôi về! – Hắn nói nhỏ, dọn hết đống lộn xộn định đứng lên thì cô nói – Hay là cậu ở lại ăn cơm với tụi tôi cho vui! Ở nhà có hai chị em hà! Buồn lắm!~~ – Cô tỏ vẻ tủi thân – Nhưng… Mà thôi! Có phiền cô không đấy! Cô lắc đầu lia lịa – Không phiền! Không phiền! – Vậy cảm ơn! Chị cô vào đến phòng khách nhìn thấy người lạ – Ủa?!! Đây là…? – Dạ cậu ấy là bạn chung trường của em, thường giúp chỉ bài cho em mà em kể chị đó! – À, nhớ rồi! Cảm ơn em đã giúp cho Ái Nhi nhà chị học nhé! – Chị nhìn cô rồi quay sang Cao Thành mỉm cười thân thiện. Hắn thì chỉ cúi chào lễ phép rối nói “Không có chi đâu ạ!”, chị cô thấy tiện hỏi tiếp – Vậy em có phiền ăn một bữa cơm với hai chị em chị không? – Hừm…Nếu chị đã mời thì em làm sao từ chối được! – Hắn nói rồi mỉm cười tinh ranh… Thế là hôm đó, nhà cô có thêm một người nói chuyện… Lúc về… – À! Cảm ơn vì bữa ăn! – Hắn ra cửa không quên nói câu này với cô – Có gì đâu! Cậu thấy vui là được! – Cô lại tinh nghịch cười tít mắt, không để ý đến không mặt đỏ đáng yêu của hắn…Cô hỏi – Về trễ vậy có sao không? – Không sao!!! Ngày mai tôi đến được không? Cô nhìn hắn một lúc rồi bật cười – Thật là…Cậu dạy tôi học thì qua giờ nào chả được, vả lại cậu đã bảo là thứ bảy và chủ nhật cơ mà!!! – Ờ…Tui quên… – Nhớ là phải báo trước giờ giấc đàng hoàng! – Vậy thống nhất là giờ này đi! – Ừm! Cũng được! – Cô gật đầu đồng ý – Tôi về đây! Chúc ngủ ngon! – Ừm! Chúc ngủ ngon! Khi bóng đã khuất, cửa đã đóng, hai con người ấy bất chợt nở một nụ cười trên môi cùng vài gạch đo đỏ trên mặt Hai trái tim bỗng hòa vào nhau, cùng một nhịp đập…