Trong sòng bạc khách liên tục đến không dứt , trên mặt Tất Thịnh không giấu được cảm giác phấn khởi, thân mật ôm Thạch Du vào thang máy trở về khách sạn trên tầng. Trên đường thỉnh thoảng gặp những lão đại khác, khi bọn họ nhìn thấy Tất Thịnh thì trên mặt đều lộ ra chút ít nhạo báng, chế nhạo, tình hình kỳ lạ này khiến Tất Thịnh sinh lòng nghi ngờ. Thậm chí có người đi đến bên cạnh Tất Thịnh nói: “Tất lão đại, ngày nào đó giới thiệu cho tôi cô bé này đi!” ngay sau đó anh ta cười lớn rời đi. Tất Thịnh thầm nghĩ, chuyện gì đã xảy ra? Trái tim Thạch Du chợt có cảm giác chẳng lành,trong lòng cô thấp thỏm nhìn Tất Thịnh, “Không biết đã xảy ra chuyện gì?” Tất Thịnh không nói, khuôn mặt bình tĩnh trở về phòng, vừa đẩy cửa ra lập tức bị rình huống rối loạn trước mắt làm cho kinh hoảng.(kinh ngạc ,hoảng hốt) Chỉ thấy Hắc Báo uống đến say như chết nằm ngang ở trên ghế sofa, một chân còn để ở trên ghế dựa, cả người giống như mới vừa bị ngã vào thùng rượu. Tang Nhã đứng ở giữa phòng khách, đôi tay khoanh ở trước ngực, trên mặt mỉm cười hài lòng. Khi cô nhìn thấy Tất Thịnh bước vào cửa thì vẻ mặt lập tức thay đổi, quyến rũ dịu dàng , xoay người chạy thẳng vào trong ngực Tất Thịnh. “Tất Thịnh, anh rốt cuộc cũng trở lại, em đã chờ anh thật lâu !” “Cách xa tôi ra một chút.” Tất Thịnh lạnh lùng đẩy cô ra, đưa tay dắt Thạch Du đi vào trong phòng, “Chuyện gì đang xảy ra?” “Hắc Báo uống say, em chỉ là có lòng tốt đưa anh ấy trở lại.” Tang Nhã không để ý đến Thạch Du có ở đó hay không, làm nũng ôm chặt một cánh tay khác của Tất Thịnh . Tất Thịnh không vui nhíu chặt lông mày, hung hăng đem tay cô ta hất ra, “Cô làm cái gì? Buông ra!” “Tất Thịnh, em đã nói em hiểu rõ sai rồi. . . . . .” Tang Nhã buồn bã, điềm đạm đáng yêu, ý đồ tranh thủ sự đau lòng của Tất Thịnh. Thạch Du nhìn không được nữa, tức giận đứng ở trước mặt Tang Nhã, “Da mặt người phụ nữ này thật sự là rất dày, Tất Thịnh đã nói rõ ràng như vậy, lòng của cô còn không chết ; để cho tôi nói cho cô biết, trước đây Tất Thịnh không muốn cô ở bên cạnh, hiện tại càng không thể nào!” Tang Nhã hung tợn nhìn Thạch Du chằm chằm, “Thạch Du?Tôi và Tất Thịnh đang nói chuyện, cô có đủ tư cách xen vào mà quản lý sao!” Thạch Du giận không kềm được, thở phì phò nhìn cô ta chằm chằm, đáy mắt cháy hừng hực lên hai ngọn lửa giận, “Tôi là người phụ nữ của Tất Thịnh , tại sao không thể xen vào!” “Cô là phụ nữ của Tất Thịnh ? Ha ha ha!” Tang Nhã châm chọc cười to, ngay sau đó bỏ Thạch Du lại , đến gần bên cạnh Tất Thịnh, “Tất Thịnh, anh tại sao lại phải làm như vậy? Thật ra thì chỉ cần anh nói một câu , em sẽ lại trở về bên cạnh anh mà.” “Cô nói lời điên khùng gì ở đây!” Tất Thịnh khinh thường trợn mắt nhìn Tang Nhã một cái, ngay sau đó liền không them nhìn đến. “Thật ra em đều đã hiểu, anh chỉ hi vọng là em trở lại, bây giờ em đồng ý lập tức trở về bên cạnh của anh, cô ta có thể lập tức rời đi.” Tang Nhã cố ý dùng tốc độ nhanh nhất, một hơi nói xong. Cô nhanh chóng liếc Tất Thịnh một cái, chỉ thấy trên mặt của anh ta tràn đầy căm hận, khinh miệt. “Cô rốt cuộc muốn tôi nói mấy lần mới có thể tỉnh táo, tôi không thể nào để cho cô trở lại bên cạnh tôi.” Tất Thịnh như đinh chém sắt nói. Thạch Du càng thêm tức giận đến trước mặt Tang Nhã, nói lại lời nói của Tất Thịnh: “Cô nghe rõ ràng đi! Anh ấy sẽ không để cho cô trở lại bên cạnh!” Tang Nhã châm chọc nhìn Thạch Du, ” Nghề của các cô khi ra ngoài đều quên không mang khóa sao, không hiểu lúc nào thì phải im miệng sao?” (AAAAAAAAAAA làm mấy đoạn này chỉ muốn cầm dép đập cho TN 1 phát * ức chế*) “Cô. . . . . .” Thạch Du bị chọc tức, hận không thể cho cô ta một cái tát , để xả mối hận trong lòng. Tang Nhã cười lớn nhưng không thoát được sự nhạy cảm của Tất Thịnh , anh bước một bước dài đi đến trước mặt Tang Nhã, tức giận nắm chặt cổ tay của cô ta , “Cô mới vừa nói Thạch Du làm cái gì? Bây giờ có thể nói rõ ràng cho tôi!” Một tiếng như sư tử gầm thét, nhất thời nhắc nhở Thạch Du, trong lời nói của Tang Nhã có hàm ý gì? “Em…em phải . . . . .” Tang Nhã kinh hoàng đối mặt với âm thanh và khuôn mặt lạnh lùng của Tất Thịnh, nhất thời ấp úng nói không ra được một câu. “Nói!” Tất Thịnh quát. Nhất thời sắc mặt Tang Nhã lúc xanh, lúc trắng, ngón tay say chỉ vào người ở trên ghế sofa , “Là Hắc Báo nói, anh ta nói cô ta là người phục vụ ở công ty đến đây để đóng giả làm người yêu anh.” Nghe vậy, Tất Thịnh quay đầu lại nhìn chằm chằm Hắc Báo đang say khướt nằm trên ghế sofa , ngay sau đó quay đầu lại trừng mắt nhìn Tang Nhã, “Chờ một chút tôi sẽ hỏi rõ ràng, nếu như không phải là Hắc Báo nói, mà là cô tạo tin đồn giả, cô xem tôi sẽ làm gì cô.” “Vợ.” Tất Thịnh nhỏ giọng kêu lên. Thạch Du lập tức đi đến trước mặt Tất Thịnh, ” Chồng, có chuyện gì?” Cô cố ý nhấn mạnh giọng nói, ngoái đầu nhìn lại Tang Nhã cười hả hê. Tang Nhã trong phút chốc ngây ngốc. Tất Thịnh làm sao đột nhiên gọi Thạch Du là vợ! ? Mà cô ta cũng thân mật gọi Tất Thịnh là chồng! ? Trong lúc vô tình lại nhìn thấy ngón giữa của Tất Thịnh và Thạch Du đều có một chiếc nhẫn kim cương, Tang Nhã không khỏi giận đến vỗ ngực liên tục. Làm sao người phụ nữ này lại nhanh chân đến trước? “Đi tìm cho anh chậu nước .” Tất Thịnh tức giận nói. Thạch Du không biết Tất Thịnh đang muốn làm cái gì, nhưng là cô biết bây giờ Tất Thịnh đang nổi nóng, cô tốt nhất không nên hỏi nhiều, nghe lời đi lấy nước. “Nước đây.” Thạch Du nhanh chóng bê một chậu nước ra ngoài. “Em hãy dội vào người này!” Tất Thịnh chỉ vào Hắc Báo đang nằm trên ghế sa lon . “Chuyện này. . . . . . ổn sao?” Thạch Du nhăn lại mày hơi chần chờ. “Anh nói dội liền dội!” Tất Thịnh thái độ và giọng nói cũng rất mạnh. “Được rồi.” Thạch Du bất đắc dĩ quay bĩu môi một cái, bưng lên chậu nước trong tay, hất thẳng vào người Hắc Báo. Thình lình bị hất nước lạnh , Hắc báo tức giận từ trên ghế salon bật dậy, trợn mắt nhìn chằm chằm Thạch Du, căm tức chửi mắng: “Thạch Du, cô đang làm cái gì!” Thạch Du bất đắc dĩ nhún nhún vai, lấy ánh mắt ra hiêu với hắn. Hắc Báo tức giận xoay người, kinh ngạc khi thấy Tất Thịnh, vội vàng thu hồi vẻ mặt tức giận, lúng túng nhìn anh. “Lão đại. . . . . .” Tất Thịnh lạnh lùng nhìn Hắc Báo, tay chỉ Tang Nhã hỏi: “Cô ta nói, là cậu nói cho cô ta biết Thạch Du đến đây để làm cái gì, thật sao?” “Cái gì! ?” Hắc Báo khiếp sợ nhìn Tất Thịnh, ngay sau đó trợn mắt trừng mắt về phía Tang Nhã, “Tôi nào có nói? Cô đừng nói hưu nói vượn!” “Có! Là anh nói Thạch Du làm ở công ty phục vụ khách hàng, Tất Thịnh dùng tiền muốn Thạch Du giả làm người yêu của anh ta, tất cả mọi việc đều chính miệng anh nói ra !” Tang Nhã nói chắc như đinh đóng cột, cũng nói rã nội dung trong đó. Trong phút chốc, sắc mặt của Hắc Báo lúc xanh, lúc trắng. Theo như lời nói của Tang Nhã những câu là thật, anh có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch rồi. Hắc Báo sợ hãi nhìn Tất Thịnh, “Lão đại, em thật sự . . . . . .” “Hừ! Tang Nhã đã nói rõ ràng như vậy rồi, cậu còn cần giải thích sao?” Tất Thịnh dùng ánh mắt sắc bén nhìn Hắc Báo chằm chằm, tức giận run người. “Lão đại, anh nhất định phải tin tưởng em, em thật sự chưa nói.” nhất thời khuôn mặt Hắc Báo kinh hoảng, ngay sau đó tức giận nhìn về phía Tang Nhã, “Tôi nói những lời này vào lúc nào!” Tang Nhã không sợ Hắc Báo nói, ” Tất cả đều từ trong miệng anh nói ra, lúc ấy Kha Tái Tư cũng ở chỗ này.” “Kha Tái Tư?” Tất Thịnh nhăn lại mày, ánh mắt sắc bén lãnh khốc quét về phía Tang Nhã.