Thạch Du không ngờ Las Vegas lại có nhiều giáo đường nhỏ như vậy , vì vậy mà không cần đợi lâu, cũng không cần bất kỳ bạn bè người thân tham dự, chỉ cần có tình cảm, là có thể đăng kí kết hôn, lễ phục, giấy chứng nhận, người làm chứng mọi thứ đều đầy đủ hết. Tất Thịnh không bao giờ ngờ được chuyện giả người yêu này lại có thể giúp anh cưới được một người vợ xinh đẹp, nhiều nắm sống trong tình trường giờ anh cũng muốn dừng chân . Thạch Du tươi cười rạng rỡ kéo Tất Thịnh đi ra khỏi giáo đường, ở trước mặt anh một tay cầm giấy đính hôn lên. “Hàaa…! Lúc này anh chạy không thoát.” Tất Thịnh không nhịn được cười to, “Nếu như anh thật sự muốn chạy mất từ trong tay em, làm sao có thể cho em cơ hội này, để em trói chặt anh sao?” “Nói cũng phải.” Thạch Du tán thành gật đầu, sau đó lại không nhịn được cười ha ha, “Cái này bảo đảm có thể làm Tang Nhã tức chết.” Nghe vậy, Tất Thịnh cố ý giả mặt giận hờn, “Đợi chút, em là vì điều này mới đồng ý lời cầu hôn của anh sao?” Trên mặt Tất Thịnh không nhịn được nụ cười. Thạch Du nhìn ra được anh đang trêu chọc mình, vì vậy cô cố ý cao giọng: “Dĩ nhiên. . . . . .” ” Đây chỉ là một trong số những nguyên nhân, quan trọng nhất vẫn là muốn anh vĩnh viễn ở bên em.” Dứt lời, trên mặt cô lập tức đỏ ửng. “Đúng , đây mới là câu nói anh muốn nghe nhất.” Tất Thịnh nở nụ cười hớn hở. Thạch Du bỗng nhiên ngẩng đầu lên nhìn anh, “Cái gì đúng! Em bây giờ mới thấy vô cùng không đúng!” “Không đúng? Chuyện gì không đúng?” lòng Tất Thịnh đột nhiên giống như bị níu chặt. Giấy đính hôn mới cầm ở trong tay vẫn còn nóng, không lẽ lạivội vã làm giấy ly hôn chứ? “Đã để cho anh bỏ phần cầu hôn quan trọng nhất, liền hồ đồ cùng anh đi kết hôn, xem ra em thật sự chính là ngốc nghếch a!” Đôi mắt Thạch Du linh hoạt mở to, nũng nịu oán giận. Tất Thịnh bị bộ dáng dí dỏm của cô chọc cười, “Được! Anh nhất định bổ xung cho em.” “Thật? Không thể quên, phải bổ xung nhé!” Thạch Du liên tục dặn dò. “Tuyệt đối sẽ không quên.” Tất Thịnh kiên quyết trả lời. Hai người cùng nhau đi dạo phố mua đồ, hai bên đường phố có rất nhiều loại cửa hàng khác nhau, Tất Thịnh vô tình nhìn thấy một nhà hàng trang sức, đột nhiên nhạy cảm phát giác.Anh dắt Thạch Du qua đường ,đi vào cửa hàng trang sức. Thạch Du hoang mang nhìn những món đồ trang sức được trưng bày bên trong tủ kính, không hiểu nhìn Tất Thịnh hỏi: “Chúng ta vào trong này làm gì?” Tất Thịnh ghé vào bên tai cô nhỏ giọng nói: “Mua nhẫn kết hôn.” “Nhẫn kết hôn?” Thạch Du hơi ngẩn ra, ngay sau đó vui vẻ nhếch môi, “Em làm sao lại có thể quên tín vật quan trọng nhất này!” Tất Thịnh muốn ông chủ cửa hàng đem chiếc nhẫn kim cương quý giá nhất lấy ra. Thạch Du vô tình nhìn qua bảng giá, không khỏi líu lưỡi, kéo kéo ống tay áo của Tất Thịnh , “Dọa chết người, giá trên trời !” Tất Thịnh cười cười, “Đeo được lên trên tay của em, đắt nữa cũng đáng giá.” “Vậy chẳng phải là em đem theo một xe tải chứa đầy tiền mặt ở trên tay?” Thạch Du nhẹ giọng lầu bầu. ” Tiền mặt? Bao nhiêu xe tải?” Tất Thịnh học giọng nói của cô, trêu chọc cô. “Ngày hôm qua một số lão đại nói tiền của anh chở bằng 20 chiếc xe tải cũng không đủ, bây giờ mua chiếc nhẫn kim cương này chẳng phải là mất trắng một chiếc xe tải, đáng giá không?” Thạch Du đau lòng nói. “Anh nói, đeo lên trên tay em, đắt nữa cũng đáng giá; còn nữa, đó là lời nói đùa của bọn họ , em không nên tin. Nếu như em đau lòng như vậy, không bằng suy nghĩ này chiếc nhẫn kim cương này là dùng tiền trong 20 chiếc xe tải mua, nói cách khác 20 chiếc xe tải vẫn còn nguyên vẹn, chúng takhông hề dùng đến. Ý tưởng của anh rất tuyệt đấy chứ? Không tồi nhé!” Tất Thịnh nói lung tung dụ dỗ cô. “Lắm chuyện.” Rốt cuộc Thạch Du cũng chịu nở một nụ cười. Tất Thịnh tỉ mỉ vì cô chọn một chiếc nhẫn kim cương xinh đep nhất, Thạch Du cũng giúp anh chọn chiếc nhẫn kim cương khác không hề thua kém; hai người nhìn ngón của đối phương đeo vật tượng trưng cho hôn nhân , không khỏi lộ ra nụ cười. Tất Thịnh khẽ nâng khuôn mặt cô lên, dịu dàng nói: “Kết hôn hạnh phúc, vợ.”Anh nhẹ nhàng hôn lên khuôn mặt Thạch Du. “Kết hôn hạnh phúc, chồng.” Thạch Du e lệ nhón chân lên hôn môi của anh một cái. Ánh mắt hai người quấn quít lấy nhau ,đáy mắt tràn đầy ánh sáng hạnh phúc và liên tục tràn trề tình yêu với nhau. Thời gian như dừng lại vào thời khắc này, mọi vật trong phút chốc cũng trở nên đẹp hơn, đôi môi muốn nói lại thôikhẽ chạm vào tấm lòng của nhau. Tất Thịnh không kìm lòng được đem Thạch Du ôm vào trong ngực, môi của anh nhẹ nhành hôn lên môi của cô, kêu gọi nội tâm sâu nhất, nóng bỏng nhất của cô . Trong phút chốc, trong lòng Thạch Du giống như núi lửa phun trào, sóng đập mãnh liệt, phấn khích đến bất lực. Đang vào lúc cô sắp say mê, Tất Thịnh chợt dừng lại. Thạch Du không hiểu nhìn của hắn, “Tại sao dừng lại?” Nhìn khuôn mặt thẹn thùng của cô, cả trái tim Tất Thịnh giống như được bơm cảm giác hạnh phúc vào.”Anh không muốn phải chờ đợi, anh muốn nói cho mọi người tin tức tốt này.” “Có được không?” Thạch Du lo lắng hỏi. “Anh tin tưởng bọn họ sẽ khó mà tin được, nhưng sự thật đã bày ra trước mắt, mọi người không chấp nhận cũng không được. Đi! Chúng ta trở về khách sạn.” Tất Thịnh giống như đứa bé lần đầu tiên lấy được kẹo , trên mặt tràn đầy phấn khởi, vui sướng, kéo Thạch Du chạy về khách sạn. Anh không muốn chờ đợi nữa, anh muốn tuyên bố với mọi người tin tức tốt đẹp này.