Năm năm sau… Chớp mắt một cái, thời gian đã trôi nhanh đến như vậy. Trong suốt năm năm qua, không giây phút nào là Thẩm Hạo Khanh từ bỏ việc tìm kiếm Khiết Băng, nhưng mà ông trời thích trêu đùa lòng người, cứ thích giấu cô khỏi hắn. Hôm nay Thẩm Hạo Khanh bay sang Paris để tham dự hội nghị thượng đỉnh thường niên của diễn đàn kinh tế thế giới. Đã mấy năm rồi Thẩm Hạo Khanh không tham gia hoạt động này, nên sự xuất hiện của hắn đã thu hút đông đảo giới truyền thông có mặt. Hội nghị quy tụ rất nhiều nguyên thủ quốc gia cũng như các nhà lãnh đạo tập đoàn lớn, đa ngành mang tầm cỡ quốc tế. Tất nhiên Thẩm Hạo Khanh đến đây cũng có mục đích riêng của hắn. Chính xác thì người đàn ông này muốn gặp vị nữ tổng giám đốc của tập đoàn JR. “Chủ tịch Thẩm, với tình trạng khủng hoảng tài chính trong những năm gần đây, không biết anh đã có định hướng như thế nào để ổn định và phát triển Thẩm thị? Anh có thể chia sẻ một chút với mọi người không?” “Trong tình hình hiện tại, hầu hết các doanh nghiệp toàn cầu đều phải đối mặt với những khó khăn, thách thức lớn. Về phía Thẩm thị, chúng tôi sẽ thu hẹp đầu tư vào thị trường nước ngoài mà cố gắng củng cố thị trường trong nước, để đảm bảo sự ổn định về lâu dài.” Thẩm Hạo Khanh tự tin phát biểu trước hàng khách mời, ánh mắt nhìn khắp hội trường như để tìm kiếm ai đó. Cuối cùng vẫn không nhìn thấy người cần tìm, hắn có chút thất vọng. Quả nhiên là không tham dự! “Rốt cuộc chỉ là ngoại hình giống nhau, hay là… thật sự cùng một người?” Thẩm Hạo Khanh tự hỏi. Rời khỏi buổi lễ, hắn gọi thư kí của mình đến, xác nhận thông tin tập đoàn JR vắng mặt trong hội nghị lần này. Sở dĩ lần này hắn đến đây là mong muốn được gặp người phụ nữ kia – người có khuôn mặt giống hệt Khiết Băng, vợ của hắn. “Chủ tịch, chúng ta vẫn tiếp tục điều tra về cháu gái của chủ tịch tập đoàn JR sao?” “Không cần đâu, nhưng mà thỉnh thoảng cũng chụp vài tấm ảnh, xem động tĩnh phía bên đó thế nào. Sớm muộn gì thì người bên tập đoàn JR cũng chủ động tìm đến tôi thôi.” Thẩm Hạo Khanh có thể khẳng định chắc nịch như vậy bởi vì nghe được nguồn tin chính xác về JR đang chuẩn bị đầu tư, mở rộng thị trường trong nước. Thẩm thị lại là một tập đoàn lớn nhất, nhì khu vực châu Á, có sức ảnh hưởng mạnh đến nền kinh tế trong khu vực. Hắn tin chắc chắn vị chủ tịch họ Lâm kia sẽ không bỏ qua miếng mồi ngon béo bở, mà từ chối hợp tác với Thẩm thị. Ở gần cổng chính của tòa nhà nơi diễn ra hội nghị thượng đỉnh, Khiết Băng đã đứng ở đó một lúc nhưng không vào. Cô cười nhàn nhạt, sau đó lái xe đến một nhà hàng cao cấp. Khiết Băng có hẹn với một vị tổng giám đốc Vương thị, cũng là một tập đoàn đa quốc gia có tầm ảnh hưởng trong nước. Mời được ông ta không dễ dàng gì, cô phải tranh thủ cơ hội để tiếp cận với mối làm ăn mới. “Lần đầu được gặp vị nữ tổng giám đốc trẻ trung, xinh đẹp như vậy. Tôi đúng là có phúc ba đời, quý hóa… quý hóa quá!” “Vương tổng thật quá lời rồi, người vinh dự là tôi mới phải.” Khiết Băng khiêm tốn đáp lại. Hai người ngồi vào bàn ăn, bắt đầu gọi món. Vương tổng kia biết rõ mục đích của buổi gặp mặt này, nhưng vẫn hỏi dò để xem cách xử trí của cô gái nhỏ: “Lâm tiểu thư bỏ cả diễn đàn kinh tế để đến đây gặp tôi, đoán chừng không phải đơn giản muốn ăn một bữa cơm thôi, đúng không?” Khiết Băng mỉm cười, nhẹ nhàng đáp: “Quả nhiên không hổ danh tổng giám đốc của Vương thị, có chuyện gì cũng không qua nổi mắt ông.” Đối phương đã gợi ý, Khiết Băng cũng không vòng vo nữa. Cô nói thẳng vào vấn đề: “Chắc Vương tổng đã biết tập đoàn JR chuẩn bị lấn sân vào thị trường trong nước. Là một đối tác cũng như khách hàng lâu năm ở Pháp, thật mong ngài dành sự chiếu cố đặc biệt, đồng hành cùng JR phát triển lâu dài sau này.” Tổng giám đốc Vương có vẻ do dự, chưa kịp để ông lên tiếng Khiết Băng đã nói tiếp: “Nếu như Vương tổng đang lo ngại bị ảnh hưởng bởi tình trạng khủng hoảng tài chính như hiện này, thì ngài có thể hoàn toàn yên tâm vào JR. Chúng tôi đã có sự chuẩn bị đầy đủ, nhất định sẽ không khiến phía Vương thị thất vọng.” Lời lẽ tự tin của Khiết Băng đã phần nào khiến tổng giám đốc Vương do dự, nhưng mà ông vẫn muốn thử thách cô thêm một chút. Ông cười cười: “Chuyện này cũng không phải nói suông là được.” Khiết Băng che miệng bật cười, cô mà đến đây thì chắc chắn đã chuẩn bị mọi thứ được hoàn hảo. Khiết Băng lấy ra một bản báo cáo dài, đặt lên bàn trước mặt ông ta. “Vương tổng có thể xem qua, nếu cảm thấy hứng thú thì tôi có thể gửi kế hoạch cụ thể cho ngài.” Ông ta không những không xem mà còn vui vẻ nâng ly rượu vang, cạn ly với Khiết Băng. “Quả nhiên là cháu gái của chủ tịch Lâm, thật đúng thông minh, sắc sảo, vừa nhìn một cái đã đoán được ý của người khác.” “Mong rằng sau này đôi bên vẫn hợp tác vui vẻ.” Hai người uống ly rượu vang mở màn, rồi cùng ăn bữa chính. Khiết Băng thỉnh thoảng lại nói về kế hoạch phát triển trong năm nay của JR, chủ yếu tìm kiếm các tập đoàn lớn, cùng nhau vượt qua cơn khủng hoảng. Vương tổng tấm tắc gật đầu, nghe đến đâu hài lòng đến đó. Khiết Băng hoàn thành xong công việc thì nhanh chóng trở về biệt thự. Cả ngày nay không được gặp hai tiểu bảo bối của mình, cô nhớ bọn trẻ lắm rồi. Năm đó sau khi rời khỏi Thẩm Hạo Khanh, cô đã mang thai cốt nhục của hắn. Chín tháng mười ngày, Khiết Băng sinh ra một cặp long phụng, trắng trẻo đáng yêu. Con gái giống cha, con trai lại giống mẹ. Giờ đây hai đứa trẻ đã trở thành động lực sống của Khiết Băng. Sau một ngày làm việc mệt mỏi, được nhìn thấy con chính là niềm hạnh phúc to lớn nhất đối với cô rồi. Suốt năm năm nay, Khiết Băng cũng chưa từng gặp lại Sở Trạch, dù cậu cô đã cho người đi tìm, nhưng vẫn không thấy tung tích của anh. “Nếu thằng bé thật sự muốn gặp con, nó sẽ tự tìm đến.” Lâm Hàn nói. Kể từ đó, Khiết Băng cũng không nhắc đến anh trai trước mặt cậu của cô nữa. Năm xưa mẹ cô cắt đứt liên lạc với gia đình để theo đuổi tình yêu. Sở Trạch cũng không có nhiều liên hệ với nhà ngoại, đoán chừng anh cũng không muốn sống ở nơi này. Khiết Băng khẽ thở dài, cuộc sống vốn dĩ như vậy, làm gì có chuyện tất cả mọi thứ đều theo ý mình? Muốn có được thứ này thì phải hy sinh thứ khác, thậm chí là rất quan trọng. Cô có được thành công như ngày hôm nay, bản thân cũng đã đánh đổi rất nhiều. “Đình Khả, mau qua đây ngồi đi!”.