Thẩm Hạo Khanh không để Khiết Băng ở bệnh viện điều trị mà đưa cô về nhà.
Hắn cũng dặn dò dì Lý không được để ai tiếp xúc với cô, đặc biệt là Sở Trạch và Cao Minh Viễn.
Khiết Băng rơi vào trạng thái trầm cảm nặng, cả ngày cứ ở lì trong phòng, không muốn ra ngoài.
Chính vì Thẩm Hạo Khanh luôn cho người canh chừng cô, nên Khiết Băng càng trở nên vô hồn, vô cảm như vậy.
“Thiếu phu nhân! Thiếu gia cũng vì bất đắc dĩ mới phải làm như vậy, cô đừng nghĩ ngợi nhiều rồi làm ảnh hưởng đến sức khỏe.”
Dì Lý ngày nào cũng nói chuyện với cô, nhưng đều là một mình bà độc thoại, hiếm lắm Khiết Băng mới mở miệng nói một câu.
Còn những lúc có Thẩm Hạo Khanh, cô sẽ nằm im trên giường, giả vờ ngủ.
Khiết Băng trốn tránh hắn, chung quy cũng vì trốn tránh thực tại.
Đứa trẻ trong bụng cô mất rồi, dù đó là sự thật không thể chối cãi, nhưng cô vẫn không có cách nào chấp nhận được.
“Khiết Băng, em đang ở trong đó đúng không? Xin em ra gặp anh đi!”
“Các người mau buông tôi ra! Thẩm Hạo Khanh, cậu tránh ra cho tôi.”
Bên ngoài vang lên tiếng ồn ào, ẩu đả.
Khiết Băng hướng mắt về phía cửa phòng, loáng thoáng nghe được giọng nói của Sở Trạch.
Cô chầm chậm rời khỏi giường, bước ra bên ngoài.
“Cậu gặp Khiết Băng để làm gì? Bây giờ sức khỏe cô ấy rất yếu, vốn không thích hợp gặp ai cả.”
“Khốn kiếp! Sao cậu lại giấu Khiết Băng hả? Tránh ra, hôm nay tôi nhất định phải gặp được em ấy.”
Sở Trạch đẩy mạnh Thẩm Hạo Khanh ra, vừa lúc Khiết Băng mở cửa phòng.
Anh bước vội đến, ôm chầm lấy cô, giọng nói không nén nổi sự xúc động:
“Cuối cùng anh đã tìm thấy em rồi.
Em gái của anh, Khả Khả à…”
Khiết Băng sờ sững nhìn Sở Trạch, sống lưng trở nên cứng đờ.
Anh mới gọi cô là Khả Khả sao? Cái tên này, từ rất lâu cô đã không được nghe rồi.
“Xin lỗi em, xin lỗi rất lâu mới tìm thấy em.
Khả Khả, em đi theo anh, sau này anh sẽ không để ai ức hiếp em nữa.”
Thẩm Hạo Khanh nhíu mày không hiểu đang xảy ra chuyện gì.
Sở Trạch gọi Khiết Băng là em gái, rốt cuộc là thế nào?
“Cái gì mà anh trai, em gái? Sở Trạch, cậu đang nói cái quái gì vậy?”
Anh quay qua nhìn Thẩm Hạo Khanh, điệu bộ mất kiên nhẫn:
“Tôi nói cho cậu biết, tôi chính là anh trai ruột của Khiết Băng.
Thẩm Hạo Khanh, từ nay về sau tôi sẽ không để cậu làm tổn thương em ấy nữa.”
Sở Trạch giơ tờ giấy xét nghiệm ADN cho Thẩm Hạo Khanh xem, chứng minh hai người có quan hệ huyết thống.
Hắn không thể tin vào mắt mình nữa, sao trên đời lại có chuyện trùng hợp đến như vậy?
Dù cho Thẩm Hạo Khanh từng nghe Sở Trạch nói rằng anh có một đứa em gái thất lạc khi còn nhỏ, nhưng thật không thể ngờ người đó là Khiết Băng.
“Khả Khả, mau đi theo anh.”
Sở Trạch nắm tay Khiết Băng định kéo cô đi, Thẩm Hạo Khanh vội ngăn cô lại.
Không ai được phép đưa cô đi hết, kể cả có là anh trai ruột đi chăng nữa.
Hắn không cho phép!
“Tôi mặc kệ cậu có phải anh trai của Khiết Băng hay không, nhưng cô ấy là vợ của tôi.
Đây là nhà cô ấy, sao phải đi chứ?”
“Đủ rồi! Cậu đừng cố chấp nữa.
Khiết Băng chưa đủ khổ hay sao? Cậu muốn nhìn thấy em ấy sống không bằng chết mới cam lòng ư?” Sở Trạch quát vào mặt hắn.
Sở Trạch chịu hết nổi rồi, anh không thể nhìn thấy Khiết Băng khổ sở như vậy nữa.
Ngần ấy thời gian qua cô đã phải chịu nhiều ấm ức, từ nay về sau, anh sẽ bảo vệ cho cô.
“Buông… ra.”
Khiết Băng dứt khoát giật tay lại, không để Thẩm Hạo Khanh nắm tay mình.
Cô chạy lại chỗ Sở Trạch, ôm anh khóc nức nở:
“Anh trai… Đừng bỏ em nữa! Anh đưa em đi khỏi đây có được không?”
Cô ngoái đầu lại nhìn Thẩm Hạo Khanh, trong màn nước mặt dày đặc, cả người run lên lẩy bẩy.
Hắn nhìn một chút đã thấy đau lòng, không chịu được mà quay đi chỗ khác.
“Khiết Băng, em thật sự muốn đi sao?” Giọng hắn lạc hẳn đi.
Sở Trạch không chần chừ, tức thì kéo Khiết Băng đi.
Thẩm Hạo Khanh đứng lặng ở một chỗ, cười đầy chua xót.
“Khiết Băng, đừng đi có được không?”
Tất cả đã quá muộn! Nếu Thẩm Hạo Khanh nói câu này sớm hơn, có lẽ hắn đã không mất cô và cả đứa con trong bụng rồi.
Khiết Băng một mạch rời khỏi Thẩm gia, không một cái ngoái đầu nhìn lại…
Sở Trạch đưa Khiết Băng về Sở gia, sai người giúp việc nhanh chóng chuẩn bị một căn phòng cho cô.
Từ nay về sau, nơi này sẽ là nhà của Khiết Băng.
“Em có chỗ nào không thoải mái cứ nói với anh.
Khả Khả à, anh thật sự rất vui vì đến cuối cùng cũng tìm thấy em.
Sau này hai anh em chúng ta dựa vào nhau mà sống, có được không?”
Để lạc mất em gái luôn là niềm trăn trở lớn nhất của Sở Trạch.
Anh vẫn luôn tự trách bản thân mình, cảm thấy có lỗi với người mẹ quá cố.
Kỳ thực anh vẫn luôn âm thầm tìm kiếm em gái mình, nhưng thật không ngờ cô lại gần ngay trước mắt.
“Sở Trạch, anh đừng khóc…”1
Cô đưa tay lau đi giọt nước mắt trên khuôn mặt Sở Trạch.
Bản thân Khiết Băng nhận lại anh trai mình, cô cũng rất vui mừng, rất xúc động, nhưng mà… nước mắt cô đã cạn rồi, không còn sức lực để khóc nữa.
“Anh không khóc.
Khiết Băng, chỉ là anh vui quá nên mới vậy thôi.”.
Truyện khác cùng thể loại
124 chương
53 chương
148 chương
9 chương