“Không được. Ngoài việc để em rời đi, những việc khác tôi đều có thể đáp ứng.” “Vậy thì không cần đâu.” Khiết Băng lạnh lùng nói, rồi xoay người đi vào trong nhà. Thẩm Hạo Khanh nhìn theo bóng lưng nhỏ, cười đầy chua xót. Lúc trước, hắn thật muốn cô đi thật xa cho khuất mắt mình, bây giờ lại vứt bỏ lòng tự tôn mà tìm mọi cách níu kéo cô ở lại. Thư ký của Thẩm Hạo Khanh tìm đến, báo cho hắn biết về tình hình Thẩm thị. Bởi vì Thẩm Hạo Khanh không tham dự đại hội cổ đông, nên các cổ đông lớn trong công ty đều yêu cầu hắn nhường chức, để Cao Minh Viễn kế nhiệm. Thẩm Hạo Khanh vẫn tỏ ra bình tĩnh, hắn hỏi: “Cao Minh Viễn vẫn còn ở trong nước chứ?” “Vâng, thưa chủ tịch.” Hắn xoay xoay chiếc nhẫn trên ngón tay cái, hạ thấp giọng nói: “Liên hệ với luật sư, khởi tố cậu ta có liên quan đến vụ bắt cóc thiếu phu nhân nhà họ Thẩm đi.” Thư ký của hắn vô cùng ngạc nhiên, vội hỏi lại: “Ý của anh là…” “Ý tôi là mang hết tất cả chứng cứ chúng ta thu thập được, đều giao nộp hết lên đi.” Anh ta ngập ngừng mấy giây, cuối cùng nói: “Chủ tịch, anh thật sự muốn làm như vậy sao?” Là thư ký của Thẩm Hạo Khanh nhiều năm, anh ta biết rõ hắn và em trai mình luôn bất đồng, thậm chí Cao Minh Viễn luôn công khai chống đối hắn. Chỉ là Thẩm Hạo Khanh vẫn luôn âm thầm nhường nhịn hắn ta, nhưng lần này lại khác hoàn toàn. “Cứ làm theo những gì tôi yêu cầu đi.” Hắn nói. Động đến Khiết Băng, cho dù là ai Thẩm Hạo Khanh cũng sẽ không tha thứ nữa! Thư ký đã về, hắn lại dồn hết thời gian nghĩ cách để khiến Khiết Băng vui vẻ trở lại. Đầu tiên hắn trang hoàng lại phòng khách, tràn ngập màu hồng như những gì trước kia cô đã làm. Cứ tưởng Khiết Băng sẽ vui vẻ hơn một chút, nhưng mà đến một cái liếc mắt cô cũng chẳng buồn quan tâm. “Khiết Băng, em thấy anh trang trí phòng khách như vậy có đẹp không?” “…” Thẩm Hạo Khanh thở dài, vẫn không chịu bỏ cuộc. Trưa hôm đó, hắn tự mình xuống bếp, nấu thật nhiều món ăn cho cô gái nhỏ. “Khiết Băng, em ăn món này đi. Ngon lắm!” “Khiết Băng, anh bóc tôm cho em nhé!” “Khiết Băng, buổi chiều em có muốn đi đâu chơi không? Anh đưa em đi.” Đến cuối cùng cô chịu không nổi nữa, thẳng tay hất mạnh ly nước trên bàn xuống đất. Khiết Băng đứng phắt dậy, gằn lên từng tiếng: “Đủ rồi Thẩm Hạo Khanh, anh để tôi yên tĩnh một chút đi.” Cô mặc kệ mọi thứ, quay người bỏ về phòng, đóng sầm cửa lại. Dì Lý không dám thở mạnh, đến lúc Khiết Băng đi khỏi mới lên tiếng: “Thiếu gia, tâm trạng của thiếu phu nhân không được tốt. Cậu cũng đừng trách cô ấy.” “Tôi hiểu.” Hắn nói rồi cúi xuống, lẳng lặng nhặt những miễng chai còn vương vãi trên sàn.” … Về phía Cao Minh Viễn cũng đã có người cung cấp thông tin Thẩm Hạo Khanh về nước cho hắn biết. Hắn cũng giống như anh trai mình, vẫn tỏ ra rất điềm tĩnh: “Cậu yên tâm, cho dù Thẩm Hạo Khanh mở lại cuộc họp cổ đông, tôi vẫn biết cách đối phó.” Cao Minh Viễn trở lại khách sạn, phát hiện Ninh Khiết Quỳnh đã ở sẵn trong phòng. Hắn nhíu mày tỏ ra khó chịu, tại sao cô ta lại vào trong được? “Minh Viễn, nhìn thấy em mà anh không vui sao?” Ninh Khiết Quỳnh ôm chầm lấy cổ hắn, Cao Minh Viễn nửa muốn đẩy ra nửa lại không muốn. Cuối cùng hắn mặc kệ, chỉ nhàn nhạt hỏi: “Em đến đây làm gì?” “Minh Viễn, em nhớ anh.” Ninh Khiết Quỳnh ôm lấy hắn thật chặt, như để thỏa nỗi nhớ trong lòng. Cao Minh Viễn không nhịn được, nói một câu châm chọc: “Còn tưởng em bị Thẩm Hạo Khanh bỏ rơi nên mới nhớ đến tôi?” Cô ta hừ nhẹ, bất giác buông hắn ra. Người đàn ông kia quả thật biết cách làm người ta mất hứng, chỉ là Ninh Khiết Quỳnh cũng đã quen phần nào với tính cách dở dở ương ương này của hắn rồi. “Minh Viễn, anh đừng quên em làm tất cả mọi chuyện đều vì anh. Nghĩ xem nếu không có số cổ phần của Ninh gia trong tay, anh làm sao đánh bại Thẩm Hạo Khanh chứ?” Nói rồi cô ta nhấc nhẹ cằm của người đàn ông trước mặt, rướn chân hôn nhẹ lên đôi môi lạnh lẽo của hắn. Ninh Khiết Quỳnh nhướng mày, nhắc cho hắn nhớ rõ: “Chúng ta mới là người ngồi chung một con thuyền, anh đừng nghĩ đến việc bỏ rơi em.” Cô ta nhớ đến những ngày cùng Cao Minh Viễn chạy trốn ở London, phiêu diêu tự tại. Chìm trong mảng hồi ức đẹp đẽ, cô ta nói: “Cao Minh Viễn, anh còn nhớ lời hứa trước kia không? Anh nói sau khi trả thù Thẩm Hạo Khanh xong, anh sẽ đưa em đi khắp thế giới. Ước gì, ngày đó đến thật nhanh.” Cao Minh Viễn mường tượng nhớ lại chuyện cũ, một chút ấm áp lan truyền khắp cơ thể. Chỉ là bên ngoài hắn vẫn tỏ ra bình thản mà đáp: “Tôi quên hết rồi. Ninh Khiết Quỳnh, em đừng trông đợi gì ở tôi nữa. Cao Minh Viễn thực chất là một thằng khốn, đâu đáng để em hi sinh nhiều như vậy?” Hắn không kịp cho Ninh Khiết Quỳnh thời gian trả lời, mà trực tiếp đẩy cô ta ra ngoài, đóng sầm cửa phòng lại. “Minh Viễn, mở cửa, mau mở cửa cho em.” “Về đi. Nếu em còn náo loạn, tôi gọi cho bảo vệ đó.”.