Trong căn phòng VIP ở khách sạn xa hoa bậc nhất London, một người đàn ông nổi bật với mái tóc bạch kim đang ngồi trên chiếc giường lớn, thong thả lướt xem tin tức hot nhất trên bản tin Kinh Tế ngày vừa qua.
Đặt chiếc điện thoại xuống bàn, gương mặt điển trai hướng về phía người phụ nữ mặc chiếc váy ngủ màu đỏ quyến rũ vừa bước ra từ trong phòng tắm, khóe môi hắn liền nhếch lên đầy cao ngạo.
“Hôn lễ của Thẩm Hạo Khanh vẫn diễn ra bình thường, thật khiến anh có chút bất ngờ đấy.”
“Phải! Chính em cũng không nghĩ ông nội lại để Ninh Khiết Băng trở thành cô dâu của hắn.”
Người phụ nữ tiến nhanh lại giường, thân hình nóng bỏng đổ ập vào khung ngực vạm vỡ của người đàn ông kia.
Cánh tay cô ta vòng ra đằng sau, ôm lấy cần cổ của hắn, tạo điểm tựa vững chắc cho một màn hôn hít nồng nhiệt.
Cô ta chính là đại tiểu thư nhà họ Ninh, Ninh Khiết Quỳnh.
Còn người đàn ông điển trai kia không ai khác ngoài nhân tình của ả - Cao Minh Viễn.
Ninh Khiết Quỳnh ưỡn cao ngực, đôi môi đỏ mọng đáp lên cánh môi nhợt nhạt của người đàn ông kia.
Hắn nhịp nhàng phối hợp, đưa tay siết chặt vòng eo mãnh khảnh, từ từ cúi sấp mình, ép người phụ nữ kia nằm ngửa ra giường.
“Em không thấy hối hận sao?”
“Hối hận cái gì?” Ninh Khiết Quỳnh vừa thở hổn hển vừa hỏi lại.
Cao Minh Viễn khộng đáp lại, chỉ thấy hắn ta dùng tay khều qua khều lại, trêu đùa những lọn tóc trước ngực cô ta.
Ninh Khiết Quỳnh nhíu mày khó hiểu, kiên nhẫn lên tiếng:
“Anh nói rõ hơn đi!”
Cao Minh Viễn ngồi thẳng người, kéo chiếc áo sơ mi vắt ở trên đầu giường, mặc vào.
Hắn khẽ thở dài, lấp lửng nói một câu:
“Hối hận vì đã yêu tôi, hoặc là hối hận vì không gả cho Thẩm Hạo Khanh, chẳng hạn?”
Ninh Khiết Quỳnh thoáng thất thần, lát sau mới chồm người ngồi dậy, áp mặt vào tấm lưng của Cao Minh Viễn mà đáp:
“Không hối hận! Minh Viễn, người em yêu là anh, sau này cũng chỉ có mình anh.”
Còn Thẩm Hạo Khanh, ai thèm quan tâm đến hắn chứ? Một kẻ được cả thiên hạ đồn rằng máu lạnh, vô tình, Thẩm Khiết Quỳnh có ngu mới tình nguyện gả cho hắn.
Cao Minh Viễn cười nhàn nhạt, rõ ràng không mấy quan tâm đến câu trả lời của cô ta.
Đôi mắt sắc lạnh nhìn đăm đăm về phía trước, ngón tay thư thái nhịp nhịp xuống ga trải giường trắng muốt.
Hình ảnh người con gái kết hôn cùng Thẩm Hạo Khanh mà hắn xem qua trên tin tức, cứ không ngừng hiện ra trong đầu hắn…
Người con gái với gương mặt hệt tựa thiên thần ấy, Thẩm Hạo Khanh xứng đáng có được sao?
…
Thành phố S, tại Thẩm thị
“Chủ tịch, Dương thiếu vừa mới đến, hiện tại cậu ấy đang ngồi chờ trong phòng làm việc đợi anh.”
“Tôi biết rồi.”
Thẩm Hạo Khanh đáp nhanh lời cô nhân viên lễ tân, rồi rảo bước đi về phía phòng làm việc của mình.
Vừa mới mở cửa, hắn đã nghe thấy tiếng cười đùa của Dương Trạch cùng với mấy người phụ nữ khác, khiến cho tâm trạng tệ đi mấy phần.
“Nơi này không phải là chỗ để cậu vui đùa với phụ nữ đâu.”
Hắn dứt lời, Dương Trạch liền buông hai cô em đang ôm ấp trong lòng ra, dẫu vậy vẫn còn chút tiếc nuối mà hôn vào má mỗi người một cái.
Đến khi bị Thẩm Hạo Khanh trừng mắt lên nhìn, anh mới phẩy tay bảo mấy cô gái chân dài rời khỏi phòng.
“Tìm tôi có chuyện gì?” Hắn ngồi xuống ghế, giọng điệu không chào đón Dương Trạch cho lắm.
“Này, sao lại tỏ ra lạnh lùng thế? Tối hôm qua thế nào? Có phải thức trắng nguyên đêm, ân ái mặn nồng cùng người đẹp không?”
Dương Trạch nổi tiếng thích châm chọc người khác.
Đối với cách nói chuyện móc mỉa này của anh, Thẩm Hạo Khanh đã quá quen rồi.
Hắn ung dung rót một tách trà, hờ hững đáp:
“Bình thường.
Chẳng có cảm giác gì cả.”
“Không có cảm giác gì thật sao?” Dương Trạch nghiêm túc ngồi thẳng người, còn tưởng mình nghe nhầm.
Uống một ngụm trà mà hắn vừa mới rót, anh nói:
“Vậy… tối nay cùng tôi đến hộp đêm nhé? Ở đó không thiếu những mỹ nữ chân dài, chắc chắn sẽ làm cậu sung sướng.”
“Không có hứng thú! Muốn thì cậu đến đó chơi một mình đi.”
Thẩm Hạo Khanh đứng dậy, đi về phía bàn làm việc của mình.
Hắn có rất nhiều giấy tờ cần xét duyệt, tâm sức đâu mà ngồi nói chuyện nhảm nhí với tên này.
“Có phải Thẩm thiếu đây sợ vợ nên mới không dám đi cùng tôi không? Vừa mới nói không có cảm giác gì, bây giờ thì xem thái độ của cậu kìa…”
Dương Trạch như kẻ điếc không sợ súng, vẫn còn cao giọng khiêu khích tên bạn tốt của mình.
Thẩm Hạo Khanh cười khẩy, chẳng buồn giải thích.
“Nói xong chưa? Nếu xong thì cậu cũng cút khỏi đây được rồi.”
Khuôn mặt người đàn ông kia dần biến sắc, nhìn là biết đã mất hết kiên nhẫn.
Dương Trạch tuy thích đùa dai nhưng không quá ngu ngốc.
Hiểu rõ tính khí của Thẩm Hạo Khanh nên cũng có chừng mực.
“Biết rồi, tôi đi ngay đây.
Chậc chậc, đến quan tâm người anh em tốt một chút nhưng sao khó khăn quá.”
Dương Trạch xốc lại áo khoác jean cho phẳng phiu, rồi mới rời khỏi phòng làm việc của hắn.
Sáng nay anh đến đây chủ yếu để xem thái độ của Thẩm Hạo Khanh đối với mối hôn sự giữa hắn và con gái nhà họ Ninh như thế nào.
Anh biết rõ người hắn cưới không phải là Ninh Khiết Quỳnh, mà là em gái cô ta, cũng nhìn ra được sự lạnh nhạt của hắn khi nhắc đến cô gái kia.
Chỉ là nếu Thẩm Hạo Khanh không thích, tại sao vẫn chấp nhận kết hôn với một kẻ thay thế chứ?.
Truyện khác cùng thể loại
124 chương
53 chương
148 chương
9 chương