Trời càng về đêm càng lạnh, Khiết Băng nằm co ro vào một góc trên ghế sofa, hai cánh tay ôm chặt vào nhau không ngừng run rẩy.
Gương mặt nhỏ nhắn lúc nào cũng nhăn nhíu lại, cánh môi nhợt nhat mím chặt đầy vẻ khổ sở.
Khiết Băng mơ màng nhớ lại khoảng thời gian thời thơ ấu ở bên cạnh Thẩm Hạo Khanh.
Cô nhớ đến nụ cười ấm áp của hắn, nhớ cả câu hẹn ước dưới gốc cây hoa tử đằng nở rộ năm nào…
Thẩm Hạo Khanh đã quên cô mất rồi! Còn Khiết Băng, trong sâu thẳm trong trái tim vẫn in đậm hình bóng của người đàn ông đó.
Chưa một lần thay đổi!
Nước mắt chảy ra từ hai khóe mi khép chặt, Khiết Băng khẽ nấc nhẹ, đầu óc quay cuồng trong cơn mộng mị.
Từng đoạn kỷ niệm ngọt ngào liên tiếp tái diễn trong đầu cô, rõ ràng đã từng vui vẻ đến thế, nhưng bây giờ lại thương đau vô cùng.
Cô khổ sở, chật vật với chính sự lựa chọn của bản thân mình.
Khiết Băng tự hỏi, cô nên tiếp tục cố gắng có được tình cảm của Thẩm Hạo Khanh, hay là từ bỏ?
Bên trong căn phòng ngủ ở tầng hai, người đàn ông kia giật mình thức giấc.
Lau đi chút mồ hôi bịn rịn trên vầng trán rộng, hắn rời khỏi giường, đi xuống phòng khách để uống nước.
Trong bóng tối mập mờ, hắn nhìn thấy Khiết Băng đang nằm trên ghế sofa run rẩy.
Mi tâm khẽ nhíu lại, Thẩm Hạo Khanh từng bước tiến lại gần, quỳ xuống ngay bên cạnh cô.
Không gian lạnh ngắt như tờ, Thẩm Hạo Khanh có thể nghe rõ từng tiếng thở đều đều.
Hắn bất giác nhìn Khiết Băng chằm chằm, cánh tay không tự chủ được mà nâng lên, chạm vào gò má trắng bệch.
Hàng mi cong vút càng thêm nhíu chặt.
Trong vô thức, Khiết Băng nắm chặt lấy bàn tay người đàn ông trước mặt, tham lam vùi sâu gò má của mình vào nơi ấm áp.
Thẩm Hạo Khanh giật mình muốn thu tay lại, nhưng cô cứ nắm chặt lấy, hắn căn bản không có cách nào rút ra được.
Người đàn ông kia khựng lại, ngồi yên bất động trên nền nhà lạnh buốt.
Ngắm nhìn Khiết Băng một lúc, hắn mới dè dặt giơ bàn tay còn lại lên, vén đi mấy sợi tóc rối bời trên trán cô.
Rất lâu sau đó, chờ đến khi Khiết Băng nguôi ngoai mà buông lỏng bàn tay hắn, Thẩm Hạo Khanh mới rút tay ra, trở về phòng ngủ.
Trong đêm tối, bóng dáng cao ngạo một lần nữa lọ mọ dưới phòng khách, âm thầm đem tấm chăn mỏng đắp lên trên người cô gái nhỏ.
Sáng hôm sau, Khiết Băng vươn mình thức dậy trên ghế sofa.
Cô sững sờ nhìn xuống tấm chăn trên người mình, nghĩ đến điều gì đó liền mỉm cười vui vẻ.
Đồng hồ lớn điểm tám giờ sáng cũng là khoảng thời gian Thẩm Hạo Khanh thường đi làm.
Khiết Băng hướng mắt về phía cửa chính, không chậm trễ một giây nào mà chạy ngay ra ngoài sân.
“Hạo Khanh…”
Khiết Băng ôm chầm lấy hắn từ đằng sau, khuôn mặt còn chưa tỉnh ngủ nhưng vô cùng rạng rỡ.
Cô cọ nhẹ sống mũi vào lưng người đàn ông kia, tham lam hít hà vài cái.
“Tối hôm qua là anh đắp chăn cho em đúng không?”
Nghe được câu hỏi, Thẩm Hạo Khanh liền chột dạ.
Chỉ là hắn đang quay lưng về phía Khiết Băng, nên vẫn mạnh miệng đáp lại:
“Không phải tôi.
Tấm chăn đó là dì Lý đắp cho cô!”
Nói xong, Thẩm Hạo Khanh liền gỡ nhẹ vòng tay trên eo mình ra, xoay người sang, nhíu mày nhìn cô gái nhỏ:
“Mới sáng sớm đã mơ mộng hão huyền! Nếu cô có thời gian rảnh rỗi đi nghĩ ngợi mấy chuyện linh tinh, chi bằng đọc thêm vài cuốn sách bổ trợ kiến thức đi.”
Cái này là Thẩm Hạo Khanh đang mắng cô ngốc sao? Khiết Băng vờ như không nghe thấy, miệng vẫn tủm tỉm cười với hắn.
“Chồng đi làm vui vẻ nhé.
Buổi tối em sẽ nấu đồ ăn ngon cho anh.”
Nói xong, Khiết Băng giúp hắn chỉnh lại cổ áo.
Thẩm Hạo Khanh cứ nhìn cô như sinh vật lạ, lắc đầu đầy khó hiểu.
Bị đần sao? Hắn đã tỏ rõ thái độ thế cơ mà?
“Nông cạn!” Thẩm Hạo Khanh mắng.
Khiết Băng lại giả vờ ngó nghiêng chỗ khác, chờ cho hắn lên xe thì đi theo vẫy tay tiễn một đoạn.
Thẩm Hạo Khanh đi khuất rồi, cô mới thờ thẩn đi vào trong nhà.
Ở gần đấy, có một người đàn ông đã đứng quan sát hai người từ nãy đến giờ.
Hắn đội mũ lưỡi trai che bớt đi nửa khuôn mặt lạnh lùng kia, trên tay vẫn còn nắm chặt một tờ báo, vò cứng lại.
Ánh mắt của người đàn ông kia hướng về phía con đường lớn, nghiến chặt răng đầy giận dữ.
“Thẩm Hạo Khanh, tôi nhất định sẽ lấy lại những thứ thuộc về mình!”
…
Hắn ngồi trên xe có tài xế riêng, định tận dụng quãng đường từ nhà đến Thẩm thị để đánh một giấc ngủ ngắn.
Bởi vì ngày hôm qua sau khi từ phòng khách trở về, hắn bồn chồn lăn lộn trên giường, không sao chợp mắt được.
Vừa mới tĩnh tâm được một chút, điện thoại trong túi áo Thẩm Hạo Khanh lại đổ chuông.
Như thể biết trước nội dung cuộc gọi đến, hắn nhướng mày ra vẻ đắc ý.
Và hắn đã đoán đúng!
“Chủ tịch Thẩm, tôi đã làm theo lời căn dặn của ngài, quả nhiên rất có hiệu quả! Báo cho ngài một tin tốt, tiểu thư Khiết Quỳnh đã về nước vào sáng sớm hôm nay rồi.”.
Truyện khác cùng thể loại
124 chương
53 chương
148 chương
9 chương