Edit: Khả Khả.
Khi hai người họ vào động phòng, những náo nhiệt từ từ lắng xuống chỉ còn lại chút vắng lặng.
Nhưng Hàn Mẫn và Cố Minh Châu lại không thấy vắng lặng, ngược lại không khí trong phòng tràn đầy sắc xuân.
Cung nhân xung quanh cũng bị ảnh hưởng, không tự chủ mà lộ ra nụ cười tươi.
Tất cả mọi người không chú ý đến có một bóng hình nhỏ đi theo sau bọn họ.
Cố Minh Châu được Lâm ma ma đỡ đến mép giường, vừa mới ngồi xuống liền nghe thấy giọng nói trong trẻo: “Mở khăn! Mở khăn! Mở khăn!”
Cố Minh Châu bị doạ cho hết hồn, theo bản năng nắm lấy tay Hàn Mẫn bên cạnh.
Hàn Mẫn vội nắm lấy tay Cố Minh Châu, thấp giọng trấn an nàng: “Không có gì, là tiểu đệ.
”
Thuỵ Vương Hàn Ức năm nay chỉ mới bảy tuổi, đúng là quậy phá không kiêng nể tuổi tác, đây là hoàng tử đầu tiên và là duy nhất được sinh ra sau đại họa dịch bệnh năm đó.
Từ nhỏ hắn được Hoàng thượng và Thái hậu yêu thương, cưng chiều hết mực cũng vì vậy lớn lên trở thành người ngang tàng trong cung, ngay cả Thái tử còn phải nhường nhịn hắn ba phần.
Nhưng dù sao thì tiểu bá vương vô pháp vô thiên này cũng có người trị được, đó là Hàn Mẫn.
Rất kỳ lạ, Hàn Mẫn đến giờ chưa từng đánh hắn, mắng hắn, ngược lại đối xử với hắn rất dịu dàng, không thể nghĩ được hắn lại sợ Hàn Mẫn nhất.
Ừm, cái này có thể nói là trực giác của động vật cấp thấp vậy.
Hàn Mẫn không muốn phá hỏng ngày đại hôn của mình, cười dịu dàng nói: “Tiểu đệ, ngươi đến đây làm gì?”
Cả người nhỏ nhắn của Hàn Ức run lên, hơi muốn lui về phía sau, nhưng ánh mắt hắn chạm đến tân nương ngồi bên cạnh Hàn Mẫn hắn liền có dũng khí, ưỡn ngực lên nói: “Bổn Hoàng tử muốn nháo động phòng!”
Hàn Mẫn cười, tay vung lên lệnh cho tiểu thái giám hầu hạ bên cạnh hắn đem tiểu bá vương này ra ngoài, tiểu bá vương giống như con rùa đen bị cầm lên ném đi, tứ chi vùng vẫy kêu khóc om sòm.
“Hoàng huynh, ta muốn ở lại xem tân nương, hu hu hu…Bọn Hàn Duệ rõ ràng nói có thể nháo động phòng mà…. huhu…Hoàng Huynh, ta biết sai rồi…đừng đuổi ta đi, ta muốn nhìn Tân nương một chút….
”
Hàn Mẫn bất đắc dĩ đỡ lấy trán, thật không biết tiểu bá vương này vì sao có thể thuận lợi lớn lên ở trong cung được, chỉ bằng lời nói của người khác đã khiến hắn xung phong đi đầu, bọn họ nói có thể nháo động phòng sao lại không thấy bọn họ đến đây? Thôi vậy, dù sao cũng là thân thích, nhưng số còn lại không thể bỏ qua dễ dàng được…
Nghĩ xong, Hàn Mẫn vẫy tay cho cung nhân trong phòng lui ra.
Lâm ma ma muốn nhắc nhở hắn là nghi lễ chưa hoàn tất, liền bị Từ ma ma giỏi nhìn sắc mặt kéo ra ngoài.
“Lễ…Lễ nghi này…”
“Muội yên tâm, An Vương điện hạ tự có sắp xếp, sẽ không thiệt thòi cho An Vương Phi đâu.
”
“Nhưng……”
“Được rồi, An Vương phi là bảo bối của An Vương điện hạ, ngài ấy sẽ làm tốt chuyện còn lại.
”
Từ ma ma nhớ tới vài ngày trước đó, ngày ấy Thái hậu đột nhiên nhớ tới vẫn chưa đưa cho An Vương cung nữ để thực hành, liền lựa vài cung nữ dáng người thướt tha, gương mặt xinh xắn đem đến cho An Vương, lại không thể ngờ An vương dứt khoát từ chối, còn đến trước mặt Thái hậu nói:
“Sau khi bản thân con xảy ra chuyện, Thiên kim Cố gia là khuê nữ duy nhất trong kinh thành này nguyện ý gả cho con, nàng đối với con tốt như vậy, con không muốn làm những chuyện tổn thương đến nàng.
”
“Cùng lắm chỉ là một cung nữ thôi mà, dạy cho con biết cách hành sự thôi, xong việc thì cho nàng ta uống canh tránh thai, đợi khi con thành hôn xong là có thể sắp xếp gả nàng ra ngoài.
Nếu con lo lắng thì không nói cho nàng biết.
”
“Tổ mẫu, con không muốn.
”
“Con đường đường là một Vương gia, chẳng lẽ muốn cả đời chỉ có mình nàng thôi sao?”
“Đúng vậy.
”
Hàn Mẫn khom thân người, ngữ khí thành khẩn.
“Thỉnh tổ mẫu thành toàn, sau này đừng ban người cho con nữa.
”.
Truyện khác cùng thể loại
20 chương
216 chương
15 chương
628 chương
44 chương
55 chương