Edit: Khả Khả. Trên dưới Cố gia đều nhìn Hàn Mẫn không thuận mắt, cho nên việc đón dâu ít nhiều cũng gặp khó khăn. Cố gia là dòng dõi thư hương, đều là người nho nhã thích đọc sách đương nhiên không thể nào vén tay áo lên mà động võ, mà đem văn ra so với hắn. Đề lấy từ Tứ thư ngũ kinh đã xem như dễ dàng, có hạ nhân còn lấy thoại bản đến để thách đố hắn, làm cho mọi người xung quanh dở khóc dở cười. Thoại bản: Truyện, kịch trong dân gian Dù sao người ngoài cũng nhìn ra được người Cố gia không hổ là dòng dõi thư hương. Nhưng người khiến người khác kinh ngạc hơn chính là Hàn Mẫn, hắn dường như đoán ra được tất cả, đối mặt với người gây khó dễ cho mình mặt không đổi sắc, chỉ hít một hơi liền nghĩ ra đáp án, tốc độ được ví nhanh như chớp. Những hạ nhân kiến thức nông cạn không nhìn ra được điều gì, nhưng các đại nhân trong nhà thì nhìn ra được, An Vương trước giờ vẫn luôn ẩn thân. Giờ tỉ mỉ ngẫm lại, chuyện này cũng bình thường. Trước khi thu tiễn xảy ra Thái Tử rất được Hoàng đế và Thái Hậu yêu thương, Hàn Mẫn không được sự sủng ái lại có thể trưởng thành ở trong cung, ngoại trừ Thái Tử thì hắn là hoàng tử duy nhất , tất nhiên hắn phải hạ thấp bản thân không được nổi bật hơn Thái Tử, ẩn thân là điều hiển nhiên. Nhận thấy Hàn Mãn trí dũng song toàn, mấy người Cố gia lúc này mới có chút hài lòng. Cố Thanh thở dài: “Thật tiếc cho An Vương…” Cố Triệt lại nói: “Như vậy cũng tốt, ít nhất cũng được sống an ổn.” Cố Thanh đứng ở vị trí Quốc gia đại sự cảm thấy tiếc nuối. Thái Tử hiện tại bắt đầu có những sai lầm, hắn đương nhiên là hy vọng có một hoàng tử khác được chọn làm trữ quân, tuy đoạt đích sẽ gây ra một trận mưa rền gió dữ. Nhưng cái này gọi là không phá thì không thể xây, không có trữ quân tốt thì sẽ không có Hoàng đế tốt. Đoạt đích: tranh giành ngôi vị Mà lời của Cố Triệt là đứng ở vị trí phụ thân mà nói. Hắn hiểu ý của Cố Thanh, nếu không phải viên ngọc quý trên tay phải gả cho Hàn Mẫn thì hắn cũng cảm thấy tiếc cho Hàn Mẫn, nhưng đứng ở góc độ phụ thân mà xét, hắn ngược lại cảm thấy Hàn Mẫn “đáng tiếc” vừa đúng lúc, ít nhất nữ nhi của hắn sẽ được bình an. Cố Nguyên là đại ca nên đứng ra hòa giải: “Ngày đại hỷ, đừng tranh cãi nữa, cười nhiều một chút.” Cố Triệt hừ lạnh: “Minh Châu gả chồng, đệ cười không nổi.” Cố Nguyên và Cố Thanh: “……” Nghĩ như vậy, bọn họ cũng cười không nổi. ********** Đoàn người gióng trống khua chiêng vui mừng tiến vào cung vô cùng náo nhiệt. Nhắc lại một chút, vốn Hàn Mẫn nên bái đường ở An Vương phủ đã được tu sửa xong, nhưng gần đến hôn lễ Hoàng đế lại muốn Hàn Mẫn làm lễ thành hôn ở Thừa Đức Cung, còn muốn mở tiệc chín ngày để chiêu đãi quan viên. Thừa Đức Cung rất gần với Tử Thần Điện của Hoàng đế. Lúc nhỏ Thái tử từng có một thời gian ở đây, sau này lớn lên mới dọn đến Đông Cung, từ đó trở đi Thừa Đức Cung trở nên vắng vẻ. Cũng bởi vì vậy mà Thừa Đức Cung có ý nghĩa riêng, nên khi Hoàng đế tổ chức hôn lễ cho Hàn Mẫn ở Thừa Đức Cung khiến người khác ngạc nhiên vô cùng. Sau đó lại nhìn tình trạng của Hàn Mẫn hiện tại liền hiểu rõ, họ nhận định đây chính là sự bù đắp và thương xót mà Hoàng đế dành cho Hàn Mẫn. Mặc kệ thế nào điều đó cũng không ảnh hưởng tới Tân Lang, Tân Nương đêm nay. …… Cố Minh Châu cùng Hàn Mẫn cầm hai đoạn dây lụa đỏ, chậm rãi đi vào hỉ đường. “Giờ lành đến!” “Nhất bái thiên địa!” “Nhị bái cao đường!” “Phu thê đối bái!” “Đưa vào động phòng!” Tay Hàn Mẫn đột nhiên kéo dải lụa đỏ, nắm lấy bàn tay đang cầm ở đầu bên kia, bàn tay lớn bao bọc lấy bàn tay nhỏ bé ấm áp có chút ươn ướt. Hàn Mẫn thở ra hơi thở nặng nề, thấp giọng nói: “Châu Nhi, ta sẽ đối xử tốt với nàng.” Cố Minh Châu ngạc nhiên, sau đó lại cười: “Chàng đối xử tốt với ta, ta cũng sẽ đối xử tốt với chàng.” Hàn Mẫn cười mãn nguyện. Hoá ra ông trời vẫn còn thương xót cho hắn..