Edit: Khả Khả. Cố Minh Châu biết Bùi Liên Nhi này là nữ chính ngốc bạch ngọt, nhưng nàng cũng không nghĩ rằng nàng ta lại ngốc đến độ này, hơn nữa nàng ta không có chút ngọt nào, cho người khác cảm nhận vô cùng không tốt. Cố Minh Châu cảm thấy có gì đó không đúng. Nhưng Cố Minh Châu cũng không có thời gian để nghĩ xem nó không đúng chỗ nào, lời Bùi Liên Nhi nói khiến nàng nổi cáu, Cố Minh Châu nghĩ nếu không dạy dỗ nàng ta thì nàng ta cho rằng nàng rất dễ bị ức hiếp. Cố Minh Châu đảo khách thành chủ, nháy mắt đã nắm được thủ đoạn của Bùi Liên Nhi, đè thấp giọng nói cùng với ánh mắt sắc lạnh: “Lời này của Trắc phi thần nữ nghe không hiểu. Vì sao ngài nhận định rằng thần nữ không muốn gả cho An Vương điện hạ? Với lại, ngài muốn để Thái tử giúp thần nữ thế nào? Nạp thần nữ vào Đông cung sao?” Không phải là ngươi chướng mắt với ta sao, nhưng không phải ai cũng giống ai, nói xong câu cuối Cố Minh Châu còn lộ ra ý cười thẹn thùng, bộ dạng giống như chỉ cần Bùi Liên Nhi chịu giúp nàng thì nàng sẽ đồng ý. Vừa hay đâm trúng chỗ đau của Bùi Liên Nhi, trong lòng nàng ta chỉ tồn tại một ý nghĩ, nữ nhân này cướp mất Hàn Mẫn không nói lại còn âm mưu cướp Thái tử. Mặc kệ thế nào, Bùi Liên Nhi đều không thể chấp nhận được, nàng đẩy Cố Minh Châu ra…. nhưng đẩy không được, nữ nhân này sao lại khỏe đến vậy? Mặt Bùi Liên Nhi đều nghẹn đỏ, ngữ khí càng không tốt: “Ngươi là nữ nhân không biết liêm sỉ!” Đời này Cố Minh Châu có được thân thể khỏe mạnh, bởi vậy nàng rất thích học những môn mà đời trước không thể học, ví dụ như học võ. Suy cho cùng thì tư chất nàng có hạn, luyện võ lâu như vậy rồi nhiều lắm chỉ được thân thể khỏe mạnh, nhưng cũng đủ để treo cái thân thể yếu ớt của Bùi Liên Nhi lên đánh một trận. Cố Minh Châu dùng sức siết nàng, từng câu từng chữ chậm rãi nói ra: “Trắc phi nói thần nữ lại không rõ, hôn sự này là do chính Hoàng thượng công khai ban chỉ, cái cách mà ngài muốn tìm thái tử giúp đỡ, thần nữ nghĩ thế nào cũng chỉ có một cách là nạp vào Đông cung thôi, hay là Trắc phi ngài có cách nào hay hơn? Mà cũng không sao, thần nữ rất thích cái cách mà ngài đề ra, sau này có thể cùng làm tỷ muội với ngài thần nữ rất vui! Ngài nói đúng không, tỷ tỷ?” Tỷ tỷ? Tỷ tỷ! Tỷ tỷ?!! Đầu óc Bùi Liên Nhi chỉ còn lại mỗi giọng nói của Cố Minh Châu, trong ngực nàng tràn đầy lửa giận phừng phừng muốn thiêu đốt tất cả, nàng lại dùng sức đẩy Cố Minh Châu lần nữa, đồng thời giọng the thé lên: “Con tiện nhân này!” Lần này ngoài dự đoán, Cố Minh Châu bị đẩy ra thật, còn ngã ra sau, nếu không phải nha hoàn nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy Cố Minh Châu thì nàng đã té xuống rồi. Mặc khác các quý nữ cũng đại khái biết hai người đã xảy ra chuyện, nhưng rốt cuộc vì sao đã xảy ra chuyện gì thì hai người nàng là người rõ nhất. Phần lớn mọi người đều rõ trắc phi là người vô cơ gây chuyện, nhục mạ Cố Minh Châu còn đẩy nàng ta, nếu không phải có nha hoàn đắc lực, sợ là Cố Minh Châu đã bị thương rồi. Vương Yên Nhiên lao tới bên người Cô Minh Châu, chất vấn: “Trắc phi, ngài đang làm cái gì vậy?” Bùi Liên Nhi hơi ngỡ ngàng nhìn về Cố Minh Châu, so với nàng Cố Minh Châu càng tỏ ra tủi thân nhiều hơn, thấy Bùi Liên Châu nhìn nàng liền sợ hãi run rẩy, nhưng trong đáy mắt lại ngập tràn khiêu khích, vì vậy Bùi Liên Nhi càng tức giận, buột miệng mắng: “Đều tại con tiện nhân này!” Mắt thấy Bùi Liên Nhi muốn sấn lại, Cố Minh Châu theo bản năng kéo Vương Yên Nhiên ra sau trốn, mà một màn này vừa vặn cho người bước đến cửa nhìn thấy. “Liên Nhi!” “Châu Nhi!” Hai giọng Nam nhân đồng thời vang lên ngữ khí quan tâm lo lắng, mọi người nhìn về nơi phát ra âm thanh. Thái tử và An Vương cùng với các nữ quyến của đại nhân đến dự tiệc đều đứng ở cửa. .