Chúng tôi đặt chân đến thành phố Kyoto - Nhật Bản vào một buổi chiều nắng đẹp. Khung cảnh cổ kính ở nơi đây quá sức yêu kiều sinh động, cũng vô cùng nồng đượm dấu ấn của cố đô xưa cũ. Những ngôi đền tuyệt đẹp soi bóng bên mặt hồ an tĩnh, những cây cổng đỏ rực rỡ dài dẫn lên đền Fushimi Inari Taisha thờ thần Inari. Tất cả đều đẹp đẽ đến mức khiến bất cứ người nào đến đây đều phải ghi lòng tạc dạ. Chúng tôi đến một khách sạn hạng sang ở trung tâm thành phố để nghỉ lại. Cũng may, Quân không vô liêm sỉ đến mức để tôi ở chung một phòng để chứng kiến cảnh ân ái hoan lạc của mình, cho nên anh thuê hai phòng. Một phòng đôi và một phòng đơn, tôi ở phòng đơn. Nhận phòng xong, tôi thay một bộ đồ thoải mái rồi tự mình ra phố đi dạo. Thật lòng mà nói, mùa thu ở đây rất đẹp, cũng yên bình đến mức say lòng người, bởi thế cho nên tôi cứ lang thang hết con phố này đến con phố khác, mải mê ngắm hoa anh đào đến mức quên cả không gian, thời gian. Mãi đến khi trở về đến được khách sạn thì trời cũng đã tối rồi. Lúc vừa mở cửa phòng ra, trong đó đột nhiên xuất hiện một đốm lửa lập lòe khiến cho tôi sợ hãi đến nỗi trái tim muốn bắn lên tận cổ họng. Vừa định quay đầu bỏ chạy thì một giọng nói trầm thấp lạnh lùng vang lên: "Quay lại đây" Nghe giọng của Quân, bước chân tôi lập tức dừng lại. Khi mắt đã bắt đầu quen với bóng tối rồi, tôi mới nhận ra là: ánh lửa lập lòe ban nãy hóa ra là phát ra từ điếu thuốc trong tay anh. Tôi rón rén vươn tay bật đèn điện trong phòng lên, thấy anh đang ngồi lặng lẽ trên sofa lớn trong phòng, ở bàn trà trước mặt có một gạt tàn chứa rất nhiều mẩu đầu lọc thuốc...có lẽ là Quân ở đây chờ tôi rất lâu rồi. "Anh...tìm tôi ạ?" "Đi đâu?" "Tôi đi...ra...ngoài" "Tôi có cho cô đi?" Nghe ngữ khí của anh bắt đầu trở nên đáng sợ như vậy, trong lòng tôi thật sự đã run lắm rồi. Tôi vốn nghĩ anh và cô gái kia ở chung một phòng, nhất định sẽ rất "bận rộn", thêm vào đó, chắc cũng không có ai thèm để ý đến mình, cho nên mới tự tiện đi như vậy. Không ngờ lại thành ra chọc tức anh rồi. Tôi cúi xuống nhìn chằm chằm đôi giày cũ của mình, lí nhí trả lời: "Xin lỗi...Tại ở đây đẹp quá, cho nên tôi...." Anh hờ hững dụi mẩu tàn thuốc còn lại xuống bàn, sau đó đứng dậy, lãnh đạm đi đến phía tôi: "Kể từ bây giờ, không được sự đồng ý của tôi, cô không được phép ra khỏi phòng này nửa bước". Nói xong, Quân không buồn nghe tôi trả lời lại mà lạnh lùng mở cửa đi thẳng. Vài giây sau, chốt cửa cũng đột nhiên kêu lên: "Tạch" một cái. Nghe âm thanh này, trong lòng tôi bỗng nhiên cảm thấy chột dạ, tôi lao đến cố xoay xoay tay nắm cửa, cố níu kéo một chút hy vọng nhưng dù có xoay thế nào thì cửa cũng mở không được. Có lẽ là đã bị khóa trái ở bên ngoài rồi. Mẹ kiếp, có cần phải đối xử với nhau tàn ác như thế không??? Tôi ôm một bụng tức chán nản quay vào trong phòng, sau đó lấy đồ đi tắm. Khi tắm xong, nhìn đồng hồ đã thấy bây giờ cũng gần mười giờ đêm rồi. Lúc ở trên máy bay, tôi chỉ ăn đúng một cái humberger, cả buổi chiều lại tốn biết bao nhiêu calo để đi bộ, thành ra bây giờ cái dạ dày lại bắt đầu kêu réo ầm ỹ, đói đến mức hoa mắt chóng mặt. Tôi đến tủ lạnh, vốn định lấy một chai nước lọc uống để cầm hơi, không ngờ khi vừa mở cửa tủ ra đã thấy một suất Doughnut sữa đậu nành to bự. Khi ấy, đầu óc tôi vì đói cho nên mụ mẫm đến mức cứ nghĩ đồ ăn này là của khách sạn tặng Free cho khách đến thuê phòng. Mãi đến tận sau này, khi được quay lại Nhật Bản du lịch một lần nữa, tôi mới biết hóa ra không phải vậy... Mà đó là đồ ăn của một người chuẩn bị sẵn cho tôi!!! *** 9 giờ sáng hôm sau, Vân Mộc Kiều đem chìa khóa đến, mở cửa phòng cho tôi. Cô ta đứng khoanh tay tựa vào cửa, khóe môi khẽ cong lên khinh bỉ: "Đồ nhà quê rác rưởi, đã vướng chân vướng tay rồi còn báo hại người khác phải đi tìm" Tôi coi như không nghe lọt tai bất cứ lời nào của cô ta, tầm mắt chỉ tập trung nhìn xuống đường phố Kyoto qua khung cửa sổ, Vân Mộc Kiều thấy thái độ của tôi như vậy bèn bực tức xông đến, vứt vào mặt tôi mấy bộ quần áo: "Mặc vào". Cô ta nghiến răng: "Mày ăn mặc nhếch nhác bẩn thỉu như vậy, không sợ làm mất mặt anh ấy à?" "Không liên quan đến cô" "Tùy mày thôi, anh Quân nói chút nữa ra ngoài, mày đi cũng được, không đi cũng được, chẳng liên quan đến tao" Nói xong, cô ta lại ngúng nguẩy xoay người bỏ đi. Tiếng cửa vừa khép lại, tôi vô thức cúi xuống nhìn mấy bộ quần áo vương vãi trên nền đất. Chỉ nhìn sơ qua nhãn mác cũng biết đó là những hãng thời trang đắt tiền, đồ đáng giá như vậy...có lẽ là Quân mua cho tôi. Tôi mặc dù không thông minh gì nhưng có dùng ngón chân để nghĩ cũng đủ biết rằng: kết hôn với tôi vốn đã không môn đăng hộ đối, tôi ăn mặc quê mùa như vậy lại càng không tương xứng hơn. Bởi vậy, để tránh tự làm mất mặt mình, anh mới bắt buộc phải mua cho tôi những bộ quần áo hàng hiệu như vậy. Tôi nén lại mặc cảm thân phận vào trong lòng, thở dài một hơi, sau cùng vẫn vào phòng thay đồ Vân Mộc Kiều đưa đến rồi lẳng lặng ra khỏi cửa. Khi tôi xuống sảnh chờ của khách sạn thì đụng mặt anh cùng cô ta ở đó. Thấy tôi, ánh mắt thâm trầm như nước của anh bỗng nhiên lóe lên vài tia ngạc nhiên rồi lại rất nhanh dùng sự lãnh đạm che đi. Vân Mộc Kiều cũng khẽ lườm tôi một cái, tuy nhiên giọng nói vẫn giả lả ngọt ngào: "Chị An, nhanh lên, chúng ta đi thôi" Tôi len lén liếc nhìn sắc mặt của chồng mình, thấy anh không nói phản đối, cũng không đồng tình, tóm lại cả khuôn mặt không biểu lộ ra cảm xúc gì cả. Tôi biết, tập đoàn Diên Kính nổi tiếng như vậy, nếu để vô tình để phóng viên bắt gặp Quân đi với một người phụ nữ khác, nhất định chuyện này sẽ rất ầm ỹ. Dù gì tôi cũng là vợ hợp pháp của anh, vẫn nên đi theo chồng thì tốt hơn.