Đúng lúc tên biến thái kia vừa chạm đến người tôi thì bên ngoài có người đập cửa. Do tầm nhìn của tôi bị lão chủ tiệm che khuất cho nên chỉ có thể thấy một bóng người mờ mờ ở bên ngoài. Chỉ chưa đầy ba mươi giây sau, tiếng cửa kính vỡ choang truyền vào, vô số mảnh thủy tinh rơi xuống nền gạch phát ra vô số âm thanh đinh tai nhức óc.
Khi tôi còn chưa kịp định thần chuyện gì xảy ra thì tên người Nhật đã bị một lực rất mạnh lôi khỏi người mình, tiếp theo đó là những tiếng va chạm, tiếng người đánh nhau cực kỳ hỗn loạn.
Quân xắn tay áo sơ mi lên cao, bàn tay to lớn mỗi một quyền đấm vào mặt gã biến thái đều cực kỳ mạnh mẽ dứt khoát. Tên chủ cửa tiệm mặt mũi nhòe nhoẹt máu quỳ dưới đất, cứ chắp hai tay lại, lẩm bẩm:
"Moushiwake gozaimasen deshita". (Xin lỗi trong tiếng Nhật).
Sau đó, sợ Quân không nghe ra câu đó nghĩa là gì cho nên hắn lại chuyển sang nói: "Sorry, sorry, sorry"
Hắn cứ xin lỗi như vậy một hồi mà anh vẫn không chịu dừng lại, rút cục tôi đành phải chạy đến kéo tay anh ra, sau đó đứng chắn trước mặt tên người Nhật:
"Đừng đánh nữa, đủ rồi"
Lúc này, đứng ở đối diện nhau, tôi mới thấy vẻ mặt anh hiện tại cực kỳ đáng sợ, hai hốc Quân mắt đỏ ngầu, bộ dạng ngập tràn sát khí, tưởng như nếu tôi không kịp thời kéo anh ra thì hôm nay hôm nay tên béo kia nhất định không tàn thì cũng phế.
Bàn tay anh nắm chặt thành quyền, gân xanh nổi đầy trên trán, dường như đang phải kiềm chế đến mức cực hạn. Qua một lát sau, anh bực tức chửi thề một tiếng:
"Mẹ kiếp"
Sau đó, nắm lấy cổ tay tôi, kéo đi.
Nếu không tính việc lần trước anh bóp cằm tôi đe dọa thì đây là lần đầu tiên chúng tôi đụng chạm vào người nhau, và cũng là lần đầu tiên tôi và anh thân mật đến vậy.
Quân cứ kéo tay tôi lôi đi giữa đường phố như vậy khiến cho bất cứ người nào cũng phải ngoái đầu lại nhìn. Thật ra tôi cũng không dám chắc họ nhìn bởi vì tò mò cảnh tượng lôi lôi kéo kéo này hay là cố tình quay đầu lại chỉ để ngắm anh.
Ở vị trí này, tôi có dịp quan sát kỹ bóng lưng của chồng mình. Thẳng thắn mà nói, anh có cơ thể rất đẹp, thân hình cũng rất cao lớn, tấm lưng rất có phom. Bất giác khi ấy trong lòng tôi lại xuất hiện cảm giác vô cùng kỳ lạ, đó chính là cảm giác muốn dựa dẫm tuyệt đối vào người đàn ông này. Bờ vai anh vững chãi, tựa như có thể chống đỡ cả một bầu trời cho tôi, bàn tay to lớn mạnh mẽ khiến cho tôi có cảm giác như anh là một người chồng rất đáng tin cậy.
Nghĩ đến đây, tôi bỗng chột dạ, phải cố gắng ra sức lắc đầu mấy lần cho tỉnh táo lại. Anh là ai? Tôi là ai? Hôn nhân của chúng tôi là gì mà dám hy vọng sau này có thể dựa dẫm vào anh chứ? Anh mới chỉ cứu tôi có một lần mà tôi đã bắt đầu dao động như vậy rồi, thật là chẳng có tý tự trọng nào cả.
"Đau". Đột nhiên sau khi lắc đầu xong, đại não tôi mới xuất hiện cảm giác đau ở chỗ cổ tay bị nắm, cho nên nhất thời không kìm được, miệng vọt ra một chữ "Đau".
Nghe thấy tôi nói vậy, bước chân anh đột ngột dừng lại, sau đó dường như cảm thấy có cái gì đó không đúng lắm, cho nên anh hơi bối rối buông tay tôi ra.
Cảm giác của con người tại sao kỳ lạ quá, lúc cổ tay tôi bị nắm thì cảm thấy đau, lúc anh buông ra rồi lại cảm thấy vô cùng trống trải, cảm giác như vừa mất mát vừa nuối tiếc một thứ gì đó. Tôi có phần hơi ngượng, ngập ngừng lên tiếng:
"Xin lỗi"
Quân hắng giọng mấy cái, vẻ mặt bối rối khi nãy cũng chuyển thành hờ hững như thường ngày, trả lời:
"Tại sao cô thích chạy lung tung như thế hả?"
"Xin lỗi...tôi chỉ muốn mua chút socola"
"Mattcha đó còn chưa có socola à?"
"Dạ?". Tôi tròn xoe mắt ngạc nhiên nhìn anh, vốn không nghĩ rằng anh biết tôi muốn ăn socola nên mới gọi bánh Matcha Nama Chocolate.
Lần này, anh không thèm trả lời tôi mà bỗng dưng quay đi, sau đó vẫy một chiếc Taxi, đẩy tôi vào xe.
"Anh không đưa cô ấy về cùng à?". Tôi sợ Vân Mộc Kiều bị bỏ lại một mình ở công viên, cho nên lấy hết can đảm của mình để hỏi Quân.
Trái với suy nghĩ của tôi, anh không những không thèm quan tâm mà chỉ hờ hững mở miệng hỏi: "Ai?"
"Kiều"
"Không phải chuyện của cô"
Cái con người này, đột nhiên nổi cáu gì chứ? Tôi chỉ là có lòng tốt nên mới hỏi thăm người phụ nữ của anh thôi mà. Chẳng lẽ đến cả nhân tình của anh, tôi cũng không được phép nhắc tên à?
Tôi ôm một bụng tức, không thèm nói gì nữa, anh cũng không mở miệng ra nói thêm câu gì, thành ra cả đoạn đường tiếp theo, không khí trên xe đều duy trì im lặng tuyệt đối.
Xe dừng lại trước một cửa tiệm đồ ăn ở trung tâm thành phố Kyoto. Anh mở cửa xe bước xuống trước, thành ra rồi cũng đành phải miễn cưỡng bước xuống theo.
Nhà hàng này được trang trí rất sinh động, khiến cho bất cứ người nào đến đây đều có cảm giác cực kỳ ấm cúng. Chúng tôi chọn một góc bàn nhỏ ở gần cửa sổ kính lớn ngồi xuống, chỉ chưa đầy nửa phút sau, phục vụ đã cầm một cuốn Menu ra.
Quân không thèm hỏi xem tôi muốn ăn gì, anh chỉ chuyên tâm nhìn vào cuốn menu trên tay, đầu mày hơi nhíu. Một lát sau, anh ngẩng đầu lên nói với người phục vụ bằng tiếng Nhật, mặc dù những câu anh nói ra phát âm cực kỳ chuẩn nhưng với trình độ ngoại ngữ bập bõm của mình thì tôi chỉ nghe loáng thoáng được vài chữ: Yakitori, Sushi, Sashimi, Cacao, và cuối cùng là yêu cầu tất cả đều phải nóng.
Phải nói rằng, thái độ phục vụ ở đây rất chuyên nghiệp, tôi chỉ mới ngoảnh đầu ra nhìn đường phố có vài phút mà đến khi quay lại, đồ ăn đã bắt đầu được mang tới rồi.
Truyện khác cùng thể loại
55 chương
43 chương
50 chương
41 chương
212 chương
20 chương