Sau gần hai tiếng vất vả thì cuối cùng cũng xong. Hye Jin ngước mắt nhìn quanh căn phòng đã được trang trí, quét dọn sạch sẽ mà không giấu nổi sự hài lòng.
Từ một căn phòng âm u đầy bụi bẩn sau khi qua tay cô liền trở thành một căn phòng tao nhã lịch sự và trang trọng.
Vách tường màu nâu cũ kĩ được áp các miếng dán tường màu đen. Bộ bàn ghế đổ màu được thay thế bằng một bộ bàn ghế mới màu trắng, trên bàn còn có thêm các vật dụng nhỏ vô cùng xinh xắn.
Vì muốn căn phòng có không khí trong lành hơn nên cô đã mua một chậu xương rồng đặt ngay cạnh bàn.
Chiếc giường mới đặt trên mạng phút chốc đã được chuyển đến. Không thể không cảm thán tốc độ giao hàng ở Seoul. Và cô đặt nó ở gần tủ quần áo.
Cô không thích lắm ánh nắng mặt trời nên đã nhờ dịch vụ lắp rèm lắp cho cô một chiếc rèm màu cà phê ngay cửa sổ.
Căn phòng được cô bố trí theo tông chủ đạo trắng đen, các vật dụng hầu như đều vật dụng tối màu. Nhìn vào căn phòng ai cũng có thể biết được tính cách của cô.
Đúng vậy, cô là một người thích sự đơn giản, nhưng không thể thiếu đi sự trang trọng và tao nhã.
Vươn vai một cái, cô quay sang cười đắc ý với người bên cạnh "Anh thấy thế nào?"
- Cũng được, theo ý tôi thì tôi không thích cách trang trí này.
Park Chanyeol trả lời như vậy không khác gì đập tan niềm tự hào nhỏ của cô.
Cô khẽ nhướn mày, không nhịn được kích động hỏi.
- Vì sao? - Cô thấy rất ổn mà, đâu có chỗ nào không tốt. Không phải lại muốn trêu cô đó chứ.
Không phải anh trêu cô mà là nói thật. Anh quả thật không thích cách trang trí này, không phù hợp.
- Không phù hợp.
- Cái gì không phù hợp? - Cô không hiểu hỏi.
- Màu sắc. Cách bố trí của cô quả thật rất ổn, không có gì để phàn nàn cả. Nhưng quan trọng ở đây là màu sắc, cô là con gái, không phải nên bố trí màu sắc tươi sáng như bao con gái khác à. Tôi không thích là như vậy.
Anh không nhanh không chậm từ tốn giải thích cho cô.
- Chỉ vậy thôi á? - Cô cất giọng hỏi.
- Chỉ vậy thôi. - Anh điềm đạm trả lời.
Nghe vậy mà cô tức hộc máu. Gì chứ! Cô thích màu gì thì liên quan gì đến anh... Lại còn phán như đúng rồi. Không lẽ ai cũng phải tươi sáng như thiếu nữ à.
Một giây sau cô lấy lại tinh thần, dùng chiều cao khiêm tốn của mình nhảy lên nắm lấy chùm tóc đáng thương của anh, lớn tiếng quát.
- Anh giỡn với bà đấy à.
Park Chanyeol bị nắm tóc như vậy không đau mới là chuyện lạ.
- Này này, cô làm gì thế? Buông tóc tôi ra mau. - Anh đẩy cô ra nhưng không thành.
Con nhỏ này lại lên cơn điên gì vậy, tự dưng lại tức giận lại nắm tóc anh. Anh đã làm gì đâu.
- Tôi thích màu đen đấy, thì sao nào. Không biết đánh giá thì im lặng nhá. Hai tiếng hơn của tôi mà anh nói như thế á. Anh biết khi anh bảo không phù hợp là đập tan kiêu hãnh của tôi không hả. Cái đồ bụng nước lèo chết bầm này, tôi phải giựt ra cho anh hói luôn. - Nói xong cô liền gia tăng lực ở tay.
- Ấy, đau đau. PARK HYE JIN, CÔ BUÔNG RA MAU.
- Không đấy thì sao. Trừ khi anh xin lỗi t----
Chưa kịp dứt lời thì cô bỗng trượt chân ngã xuống đất, thuận thế lôi cả Park Chanyeol ngã theo.
Anh thấy vậy liền không suy nghĩ mà xoay người xuống đỡ cho cô.
RẦMMM
Không biết ngã như thế nào mà xảy ra tình huống như thế này.
Anh ở dưới, cô ở trên. Môi chạm môi, và hai tay anh đặt trên hông cô, cả hai người hai mắt nhắm nghiền. Ái chà... tư thế của hai người lúc này hết sức ám muội.
Hai giây tiếp theo. Sau khi cơn đau đi qua, cả hai cùng mở mắt và thấy tình thế như thế này. Người có phản ứng đầu tiên chính là Hye Jin, cô ngượng ngập ngồi dậy, đưa tay kéo Park Chanyeol ngồi dậy, không quên hỏi.
- A...anh có sao không?
Mới nãy trước khi ngã thấy anh xoay người đỡ cho cô thì cô không khỏi cảm động. Nhưng mà sao lại như thế này chứ...anh và cô như thế nào lại hôn nhau. Dù chỉ là sự cố nhưng cô vẫn không khỏi đỏ mặt.
Tuy cũng không còn nhỏ nhắn nữa rồi nhưng đó là nụ hôn đầu của cô.
Park Chanyeol lúc này vẫn còn ngỡ ngàng vì nụ hôn do sự cố lúc nãy nhưng anh nhanh chống khôi phục. Thấy cô đưa tay ra thì anh cũng đưa tay nắm lấy tay cô rồi đứng lên.
- Không sao.
Thấy anh đứng dậy rồi cô liền rút tay mình lại, cố giữ giọng điệu thản nhiên.
- Vậy tốt rồi. Dù sao cũng dọn xong rồi, anh mau về phòng đi. Hôm nay cám ơn anh đã giúp tôi.
Nói xong không đợi anh trả lời liền đẩy anh ra rồi đóng cửa lại.
Park Chanyeol đến khi nhận ra thì đã thấy mình đứng ở ngoài cửa rồi. Anh khẽ cười, tự hỏi bản thân hôm nay sao vậy.
Anh đưa tay chạm vào môi mình. Chính là chỗ này. Anh vẫn cảm nhận được cánh môi hoa anh đào của cô, nó có mùi vị của trái cây. Quả thật lúc đấy chỉ là sự cố nhưng anh lại không muốn rời cánh môi đó chút nào.
Phải. Anh thừa nhận anh lưu luyến cánh môi đó, cánh môi của cô...
Truyện khác cùng thể loại
166 chương
34 chương
42 chương
32 chương
69 chương
27 chương
21 chương