Hoa Mãi Mãi Thuộc Về Gió
Chương 1 : Kí ức
Part1: Kí ức, Trở về
Trong 1 căn biệt thự người đàn ông và người phụ nữ đang ôm những đứa con mình âu yếm nhưng vẫn không thể giấu được vẻ mặt lo lắng của họ
-Bố mẹ có chuyện gì vậy ạ_Đứa bé trai 7 tuổi nói
-Bin nghe bố mẹ nói này_Người bố với người mẹ nhìn nhau rồi nói
-Vâng ạ bố mẹ nói đi ạ_ Bin
-Con phải biết chăm sóc yêu thương em bi nghe không, phải biết bảo vệ em nghe con _Người mẹ nói trong nghẹn ngào
-Sao bố mẹ lại nói vậy ạ_bin lo lắng khi mẹ mình lại nói những lời nói khó hỉu như vậy
-Bà bình tĩnh nào, bin này có lẻ bố mẹ không còn ở bên hai con được nữa vì vậy con phải biết chăm sóc bảo vệ em nghe không_Người bố an ủi vợ rồi quay qua nói với người con
-Bố mẹ đi đâu vậy ạ cho bi đi với bi không mún xa bố mẹ đâu _Đứa bé gái 5tuổi nói trong sự ngây thơ hồn nhiên
-Bi ngoan phải biết nghe lời anh bin nghe không, phải ngoan ngoãn nge không con _Người mẹ òa khóc nói, đứa bé không hiểu gì cũng rơm rớm nước mắt theo mẹ
-Nào đem giấu chúng đi mau, họ đến rồi _Người bố lo lắng
-Bin nghe bố nói đây cho dù chuyện gì xảy ra con cũng không được chạy ra, cứ coi như là không nghe không thấy gì hết nghe không _ Người bố căn dặn đứa con trai, rồi người mẹ dấu hai đứa bé vào một cái tủ lớn, qua khẻ hỡ của tủ chúng nhìn thấy bố mẹ chúng đang nói chuyện với ai đó, họ cầu xin người đó nhưng người kia không màng đến sự cầu xin của bố mẹ chúng và rồi xảy ra ẩu đả * đòang đòang* sau hai phát súng chúng nhìn thấy máu chảy rất nhiều rồi bố mẹ chúng ngã xuống trên vũng máu, Bi định khóc thét lên thì Bin đã nhanh chóng bịt miệng Bi lại mặc cho Bi cắn tay cậu đến chảy máu, khi những người kia đi bọn chúng đả thấy trên tay người đó có một hình xăm bồ cạp và hình ảnh ấy đả khắc sâu vào tâm trí chúng, sau đám tang của bố mẹ chúng hai đứa trẻ trở thành trẻ mồ côi không cha không mẹ không nhà ở, họ hàng chúng hất hủi xua đuổi chúng ,chúng trở thành những đứa trẻ lang thang không nơi nương tựa.
_Bé Bi ăn cái này nè, chắc hồi nảy giờ em đói lắm đúng không, em ăn đi này_Bin đưa cho bi 1 ổ bánh mì
_Anh Bin ăn với bé Bi nhé, bé Bi không mún ăn một mình đâu_Bi nói, 2 anh em cứ nhường qua nhường lại cho nhau, cuối cùng cả 2 cùng nhau chia đều ra, mỗi người 1 nữa, tối cả hai đứa trẻ ngồi ôm nhau trên vỉa hè từng cơn gió lành lạnh tạt vào người chúng làm chúng cứ run bành bật cả lên, chúng chỉ biết ôm nhau để giữ nhiệt cho cơ thể
_ hức hức.. anh Bin ơi Bi lạnh.. hức hức, Bi nhớ bố nhớ mẹ quá huhu_Bi nói trong nghẹn ngào
_Bi ngoan nào đừng khóc anh Bin thương nha, em mà khóc bố mẹ thấy sẻ không vui đâu, bây giờ Bi ngoan nhắm mắt lại ngủ đi _Bin dỗ dành em gái
_Anh Bin này có phải em ngủ thì sẻ gặp được bố mẹ đúng không anh_Bi ngây thơ ngước đôi mắt ngấn nước nhìn Bin, bBin mỉm cừơi nhìn đứa em gái gật đầu, sau đó bi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Không hỉu sao trời lạnh nhưng Bin lại cảm thấy trong người mình có 1 lượng nhiệt nóng rất lớn, cậu hốt hoảng khi phát hiện cả người bi đang nóng ran, nhanh chóng bế xốc bi lên cậu cố chạy đến bệnh viện. Khi đến bệnh viện Bi đả được đưa vào phòng cấp cứu nhưng phải có tiền đóng viện phí, trên người cậu chả có gì cả đám người bác sĩ mặc cho cậu cầu xin, họ vẫn không đoái hoài đến, cậu tuyệt vọng nhữq giọt nước mắt lăn dài, nhìn đứa em gái tội nghiệp của mình sắp bị tử thần mang đi thì cậu lại càng khóc to hơn
_Này cháu bé nới cho ta nghe tại sao con lại khóc có chuyện gì à_Một người phụ nữ hiền hậu cất giọng hỏi ?
_Hức hức em cháu đang bị bệnh sắp chết nhưng hức hức cháu không có tiền nên các bác sĩ không chịu chữa trị cho em cháu_Bin nói trong nước mắt
_Ta sẻ giúp cháu_Nói rồi người phụ nữ kia dẫn bin đến quầy viện phí và thanh toán, cuối cùq bi cũng đã đụoc cứu nếu như không có sự giúp đỡ của người phụ nữ có lẻ bi đã bị tử thần đưa đi. Khi hỏi về hoàn cảnh của 2 đứa trẻ thì người phụ nữ ấy động lòng thương ,người phụ nữ ấy tên là lan 2 vợ chồng bà không có con nên khi nge về hoàn cảnh của 2 đứa bé bà có ý mún nhận 2 đứa trẻ làm con nuôi
_Cháu cám ơn cô đả cứu giúp em cháu và cháu cũng cám ơn về lòng tốt của cô, cháu có chuyện này nói với cô được không ạ_Bin lễ phép nói
_Được cháu nói đi_Bà Lan
_Cháu muốn nhờ cô chăm sóc cho bé Bi còn bản thân cháu, cháu mún được sốq tự lập ạ_Bin chắc chắn nói, bà Lan khá là ngạc nhiên vì câu nói của bin nhưng rồi cũng nhanh chóng đồng ý, ngày ra viện bi được bà Lan đưa đến 1 căn biệt thự sang trọng ,Bin nhìn Bi âuk yếm nói
_Bé Bi này em hảy giữ gìn sợ dây chuyền này cẩn thận nhé, phải biết nge lời mẹ Lan nge không_Bin
_Sao anh bin lại nói như vậy, anh bin phải bảo vệ chăm sóc em chứ_Bi ngây thơ nói
_Anh phải đi đến 1 nơi nên có lẻ sẻ không ở bên bi được vì vậy bi phải ngoan ngoãn nge không_Nói rồi bin vụt chạy đi, bi thấy như thế cũng vội chạy theo anh trai nhưng bị đám người vệ sĩ chặn lại, cô bé khóc thét lên không ngừq gọi tên bin. *hiện tại*
_Con lại nhớ về qúa khứ sao_ Bà Lan nhẹ giọng khi thấy bi ngồi ngẫn người ra ở xích đu
_Vâng ạ, con xin lỗi_Bi nói với chất giọng buồn ( bây giờ bi đả là cô bé 16t)
_Thôi nào quên hết đi, vào nhà ăn cơm mẹ nge nói bố có chuyện mún nói với con đó_Bà Lan mỉm cừi hiền hậu 2 mẹ con bước vào nhà ăn
_Bi này bố có tin mới cho con, bố đả dò la tìm được anh con nó đaq ở việt nam, bây giờ con có mún trở về bên đó không_Ông Jack nói, bi nge vậy thì không giấu được sự vui mừng, nhưng bù lại bà Lan nge vậy thì buồn tỏ ra mặt
_Bà này bà phải vui cho con chứ, con nó đi rồi sẻ về chứ đâu có đi luôn đâu, nếu muốn bà có thể về thăm nó mà_Ông Jack an ủi, bà Lan cũng gượng cười đồng ý
_Vậy ngày mai con sẻ về việt nam, sẻ có người đón con_ôq Jack mỉm cười nói, sánq hôm sau tại sân bay......................
Truyện khác cùng thể loại
130 chương
31 chương
5 chương
16 chương