Không có người phụ nữ nào có thể giữ vững phòng tuyến trước thế tấn công mãnh liệt của Lục Dư Thành. Dụ Vi dù sao trước đó hay hiện tại đều không thể miễn dịch được. Tim đập nhanh hơn một nhịp, Dụ Vi chỉ có thể lấy nụ cười xã giao để che dấu. Cô dừng lại một chút để lấy lại bình tĩnh, sau đó mới đi tiếp về phía hắn. "Mới dậy sao?" Đợi cô đến gần, Lục Dư Thành mở lời chào hỏi trước. Dụ Vi có chút ngượng ngùng:" Tôi không biết buổi sáng cũng có nhiệm vụ, nếu không liền dậy sớm một chút rồi." "Không có việc gì, ngủ thêm một lát nữa cũng được." Dụ Vi gật đầu cảm ơn:" Cảm ơn thầy Lục đã giúp đỡ." Lục Dư Thành mỉm cười trả lời:" Không cần khách sáo như vậy, tôi làm gì có một học sinh ưu tú như cô Dụ đây."   Dụ Vi cười cười, ít nhất lúc này, bầu không khí giữa hai người bọn họ cũng không tính là tệ. Hai nhiệm vụ đã hoàn thành xong, còn dư lại ba cái nhiệm vụ đều không phải cần dùng thể lực hoàn toàn. Dụ Vi vừa định đề nghị làm nhiệm vụ thứ ba, ngẩng đầu liền nhìn thấy cả người Lục Dư Thành đều là mồ hôi. "Anh..... Thầy Lục, chúng ta nghỉ ngơi một chút đi." "Được." Lục Dư Thành buông rìu xuống, thật ra hắn cũng không mệt lắm, chỉ là muốn ở cùng Dụ Vi nhiều thêm một chút, dù sao hắn cũng không chắc chắn, sau này còn có thể cùng Dụ Vi ở bên nhau nữa hay không, hắn sợ Dụ Vi yêu cầu, nhiệm vụ còn dư lại bọn họ chia ra làm!.    Hắn hiện tại không muốn chạy hiệu suất đâu. Bên ngoài có gió mát mẻ, hai người dọn một chiếc ghế nhỏ ngồi ở bên ngoài. Lúc ngồi Lục Dư Thành có chút thấp thỏm, không biết một thân mồ hôi của hắn có bị Dụ Vi ngửi thấy hay không. Lại nhịn không được nhớ đến trước kia, lúc ấy dù cho toàn thân đều là mồ hôi hắn cũng có thể ôm Dụ Vi, bây giờ cách xa như thế, còn lo sợ làm cô khó chịu. Thật là càng sống càng thảm! Dụ Vi lúc này căn bản là không đem mồ hôi là để trong lòng, Lục Dư Thành trước nay đều không có làm việc nặng, vừa nãy cô liếc nhìn qua tay hắn, trên đó mọc ra vài vết thương nhỏ, trong đầu lúc này hoàn toàn bị những vết thương đó xâm chiếm, ngay cả âm thanh của Lục Dư Thành đều không nghe được. Lục Dư Thành gọi vài tiếng đều không có nhận được đáp lại, nhưng mà hắn cũng không phải là người dễ từ bỏ như vậy, vì thế hắn lại hô to một lần nữa, kỳ này Dụ Vy đã nghe thấy được. Cô bỗng nhiên đứng lên, dường như mới nghỉ đến việc gì, ngón tay khẽ siết chặt lại duỗi ra, nói:" Thầy Lục, anh chờ tôi một chút."   Nói xong liền vội vã rời đi. Dụ Vi cũng không có trở lại nhà của mình, mà đi tới nơi ở của nhân viên. Lục Dư Thành nhìn bóng dáng của cô, trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết nên nói gì. Đợi thật lâu đều không thấy Dụ Vi trở về, Lục Dư Thành nhịn không được nắm chặt quần áo của mình, cúi đầu ngửi một chút, trong lòng có chút hoang mang. Chắc là cũng không có hôi đến như vậy đâu... Ngay lúc Lục Dư Thành ngồi đợi đến cả người sầu muộn, Dụ Vi rốt cuộc cũng trở về. Hắn tò mò trong lòng không biết Dụ Vi đi đâu, nhưng lại không dám thể hiện quen thuộc quá mức. Ngay lúc hắn rối rắm, Dụ Vi đã trở lại ngồi cạnh hắn. "Thầy Lục." Dụ Vi đưa băng dán cá nhân cho hắn:" Tay anh khi nãy bị thương rồi." Trấn nhỏ này điều kiện đơn sơ , Dụ Vi vốn không có ôm hy vọng gì, khi nãy chạy đến chổ nhân viên hỏi một vòng, cuối cùng chỉ có mấy cái băng dán. Lục Dư Thành cằm băng dán trong tay, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Vết thương trên tay hắn còn không có để trong lòng, cũng không biết làm sao mà cô để ý thấy. Quan sát tinh tế như vậy, thậm chí còn tình nguyện vì hắn mà đi kiếm băng dán, làm hắn cảm thấy dường như cô cũng không có lãnh đạm với hắn như vậy. Vài miếng băng dán nho nhỏ trong tay, lại như mang đến vô tận ấm áp, theo cánh tay truyền qua cơ thể, đi thẳng đến nơi sâu nhất trong tim. Nóng đến cả người hắn đều có chút hoảng hốt. Nghỉ ngơi một chút, bọn họ liền chuẩn bị làm nhiệm vụ tiếp theo. Hai người đeo sọt tre chương cung cấp, đi vào rừng. Sọt tre một cái lớn một cái nhỏ, hai người một cao một thấp, nhìn từ sau rất xứng đôi. Nhiếp ảnh gia đi theo quay chụp lại, đột nhiên có linh cảm, thả chậm bước chân đi sau lưng họ, lưu giữ hình ảnh này. Trong khung ảnh, đôi trai gái sóng đôi chậm rãi đi, có khi cách nhau rất gần, lại có cách rất xa, ngẫu nhiên nghiêng đầu nói chuyện, còn lại đều là an tĩnh mà đi, phong cảnh xung quanh một mảnh xanh lục, bóng dáng hai người từ từ nhỏ đi, cuối cùng biến mất khỏi màn ảnh. Nhiếp ảnh gia rất hài lòng tác phẩm của mình, trong lòng lại nhịn không được nghĩ, bóng dáng của bọn họ so với khi họ ở chung thì hoà hợp hơn nhiều, xứng đôi như vậy, tại sao không yêu nhau luôn đi a! ________ Dụ Vi đang cùng Lục Dư Thành thảo luận về nhiệm vụ. Còn dư lại ba nhiệm vụ, đều có thể hoàn thành trong rừng. Vì thế cô cùng hắn bàn bạc lại một chút, quyết định một lần hoàn thành hết tất cả nhiệm vụ. Nhiệm vụ cũng không tính là đặc biệt khó, nhiệm vụ đầu tiên là dùng điện thoại mà nhà tài trợ cung cấp quay lại năm động vật trong rừng, tiếp theo là dựa vào hình ảnh cây nấm mà chương trình đưa, tìm và hái loại nấm đó. Cuối cùng là đến suối nhỏ bắt cá. "Tìm động vật và nấm có thể cùng thực hiện, sau khi bắt cá thì chúng ta chụp hình nó lại làm động vật cuối cùng." Dụ Vi nhanh chóng liên kết các nhiệm vụ lại với nhau. Chỉ cần đừng chia ra làm thì Lục Dư Thành hoàn toàn không có ý kiến. Nơi bọn họ ở hiện tại cũng không phải là trong rừng sâu, người dân trong trấn ngẫu nhiên cũng đi qua đây, vì thế có vài con đường bằng phẵng, không khó đi. Xung quanh là cây cối cao lớn, màu xanh nhuộm cả bầu trời, thực vật quấn quanh đan chéo nhau sinh sống. Dụ Vi và Lục Dư Thành vừa đi vào liền cảm nhận được không khí lạnh lẽo ở đây, bởi vì cây cối rậm rạp che lại hơn phân nửa ánh mặt trời, ánh nắng không cách nào xuyên qua cành lá. Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, chỉ còn nghe thấy tiếng côn trùng và chim kêu, thanh âm nguyên thủy nhất của thiên nhiên, vang lên liên miên không ngừng lại không làm người ta cảm thấy nôn nóng.  Tuy rằng máy ảnh chỉ quay lại hai người thế nhưng đội ngũ tiến vào rừng lại không chỉ có hai. Trừ các nhiếp ảnh gia, còn có cư dân địa phương, chẵng qua họ không có xuất hiện trong màn ảnh mà thôi.  Dụ Vi và Lục Dư Thành từ khi xuất phát đều rất thuận lợi, trước khi vào rừng liền bắt gặp một con gà rừng, mặc dù nó gặp người liền chạy, nhưng cũng may là tốc độ của Lục Dư Thành rất nhanh, miễn cưỡng chụp được bộ dáng nó bỏ chạy.  Còn gà rừng này thực lực không kém, trong ảnh chụp thậm chí còn thấy nó chạy ra ảo ảnh.  "Khát vọng sống của con gà rừng này rất lớn a." Dụ Vi cảm thán một câu.  Nhưng lời này không biết lại chọc trúng điểm cười nào của Lục Dư Thành, làm hắn cười nửa ngày. Bộ dạng Lục Dư Thành cười rộ lên cực kỳ hấp dẫn người, ý cười làm nhu hoà gương mặt cùng với khí chất lạnh lùng, khiến hắn trở nên ôn nhu, nụ cười nhẹ như gió xuân tựa như có một chiếc lông chim rơi trong lòng.  Dụ Vi nhịn không được, đánh gãy tiếng cười của Lục Dư Thành:" Thầy Lục, anh có cảm nghĩ đặc biệt gì với khát vọng sống hay sao?"  "Tôi làm gì có cảm nghỉ gì chứ." Lục Dư Thành nói." Người độc thân như tôi cũng cần phải có cái này hay sao?" "..." Vậy rốt cuộc hắn cười cái gì chứ.  Lục Dư Thành nắm tay lại, để bên miệng ho nhẹ một tiếng, cuối cùng cũng ngăn được khoé miệng cong cong.  Nếu muốn hỏi nguyên nhân khiến hắn cười như vậy, ngay cả chính hắn cũng không xác định được. Chỉ là vừa rồi, bộ dáng Dụ Vi khi nói câu nói kia rất đáng yêu, là lần đầu tiên cô chủ động nói giỡn với hắn trong một khoảng thời gian dài từ ngày hôm qua đến tận giờ, bầu không khí nhẹ nhàng thoải mái như vậy, làm hắn nhớ tới nhiều năm về trước.  Đó là đoạn thời gian tốt đẹp nhất trong ký ức của hắn. ______  Động vật thứ hai bọn họ gặp được là một chú sóc con.  Nó xuất hiện rất đột nhiên, Dụ Vi chỉ cảm thấy trước mắt dường như vừa lướt qua một bóng dáng nhỏ, nhìn kỹ lại trên thân thân cây, vừa vặn bắt gặp ánh mắt của sóc con. Dụ Vi lập tức bị manh hoá, cô không có cầm điện thoại, đành ra tiếng nhắc nhở:" Ở đó có một con sóc con!"  Bởi vì kích động, âm thanh của Dụ Vi cất cao lên đến tám độ, làm cho sóc con hoảng sợ, Lục Dư Thành bên cạnh cũng sửng sốt theo. Đến khi hắn kịp phản ứng nhìn lại, trên thân cây đã không còn bóng dáng sóc con nữa, chỉ còn lá cây đong đưa chúng minh nó đã từng ở đó.  Dụ Vi có chút uể oải:" Tại tôi vừa rồi nói lớn quá, nên mới doạ nó chạy mất."  Lục Dư Thành ôn nhu an ủi cô, trên mặt lại mang theo ý cười:" Cô Dụ không hổ là một ca sĩ phái thực lực, âm điệu cao như vậy mà vẫn không bị phá âm."  "..." Dụ Vi bất đắc dĩ liếc nhìn Lục Dư Thành.  Rút kinh nghiệm lần đầu tiên, khi Dụ Vi nhìn thấy động vật dễ thương cũng không lên tiếng nữa, vì thế bọn họ thành công chụp được một chú sóc cùng một chú chim không biết tên gọi là gì. Tuy không có tìm được cây nấm như trong hình, nhưng nhiệm vụ thứ nhất tiến hành rất thuận lợi, cả hai đều rất vui vẻ.  Vui quá hoá buồn, Dụ Vi vui vẻ chưa đầy vài giây, quay đầu liền nhìn thấy một con rắn trên thân cây .  Tiếng thét chói tay bị chặn lại nơi yết hầu, Dụ Vi cố gắng nghẹn lại, nhưng lại không khỏi hít mạnh một hơi. Tiếp theo những người cùng đoàn cũng lần lượt thấy được con rắn kia. Không khí nhất thời khẩn trương lên, mọi người không hẹn mà cùng êm lặng.   Dụ Vi là người đứng đầu tiên trong đoàn chỉ cảm thấy toàn thân cứng đờ, cô sợ nhất chính là rắn, phải phí sức lực rất lớn mới không thét lên, toàn thân cô hiện tại đều sợ đến run rẩy, tiến lùi đều không được, đầu óc trống rỗng, tưởng chừng như giây tiếp theo liền muốn khóc lên.  Trong sợ hãi, cô cảm nhận hơi thở quen thuộc đang tiến lại gần mình, rõ ràng đã chia cách rất nhiều năm, nhưng chỉ cần hắn lại gần, cái đầu đang trì độn của cô thế nhưng lại phản ứng đầu tiên, đây là hương vị quen thuộc. Người nọ đặt một tay lên vai cô, một tay khác lại nắm lấy bàn tay đang run rẩy của cô, ôn nhu lại mạnh mẽ kéo cô ra phía sau mình.  Toàn thân Dụ Vi cứng đờ đến mơ hồ, cơ thể hơn phân nữa đều dựa vào tay của Lục Dư Thành chống đỡ. Dưới sự lôi kéo của hắn, cô trốn đến sau lưng hắn, trong lúc hoảng hốt bên tai lại truyền tới âm thanh trầm thấp: Đừng sợ.  Một câu như thế lại làm cho mắt cô đỏ lên, cả người thần kỳ trấn tỉnh lại.  Nhân viên công tác hỏi thăm ý kiến của người dân, quyết định lập tức lui lại đi con đường khác.  Dụ Vi nghe tiếng nói nhỏ sau lưng, liền muốn truyền lời đến Lục Dư Thành, lại nhìn thấy hắn định đi lên trước một bước. Dụ Vi không chút nghỉ ngợi liền nắm lấy góc áo của hắn, khẩn trương nói:" Anh định làm gì?"  Lục Dư Thành nghiêng người, che đi cameras, lợi dụng góc chết này mà nắm tay Dụ Vi. Đôi tay vừa chạm, nhiệt độ cả hai truyền qua, hai người đều run lên một chút. Dụ Vi cảm thấy không được tự nhiên, nhưng rất nhanh liền bị lời nói của Lục Dư Thành thu hút sợ chú ý.  "Tôi đi chụp một bức ảnh, đừng sợ."  Hắn vỗ nhẹ vào tay cô, ngay sau đó liền buông ra.  Dụ Vi như là bị phỏng đến, lập tức rút tay lại, nửa ngày sau mới hồi hồn. __________ [Nhật ký trước khi ngủ của Lục lão sư]  Hôm nay em thay tôi đi tìm băng dán, còn kéo góc áo của tôi.  Tôi cảm thấy thật ngọt ngào a, ngay cả con rắn kia cũng thật ngọt, không biết thợ chụp ảnh có chụp được hay không.