Fan mỗi ngày đều muốn tôi kết hôn
Chương 7 : cho em mượn ánh sáng của anh
Lục Dư Thành ngồi thẩn thờ.
Trong kế hoạch của hắn, tiết mục không có nhiệm vụ này.
Tuy rằng vào buổi chiều hắn có nhận thấy được kế hoạch của tổ tiết mục có chút thay đổi, nhưng vẫn trong phạm vi có thể tiếp thu được, cho nên hắn cũng không có ý kiến gì.
Chỉ là không ngờ tổ tiết mục còn có thể nghĩ ra được nhiệm vụ này.
Thật là làm người ta điên đầu.
Tổ tiết mục cũng cảm thấy rất ủy khuất, vốn dĩ loại chương trình trải nghiệm thực tế như thế này khi tham gia thì phải chấp nhận nộp lên hết tất cả đồ vật, Dụ Vi chính là một điển hình cho kiểu người hiểu quy tắc, lúc bọn họ nhìn Lục Dư Thành mang túi lớn túi nhỏ đến cũng đã sợ ngây người, nếu không phải vì lo sợ địa vị trong giới của Lục Dư Thành cùng với phía bên công ty, thì bọn họ đã tịch thu mọi đồ vật ngay từ lúc bắt đầu rồi.
Đưa ra nhiệm vụ nấu ăn là do bọn họ nhất thời mềm lòng, đành phải thay đổi nhiệm vụ.
Nhưng làm người cũng không thể mềm lòng như vậy mãi được.
Lục Dư Thành biết máy quay vẫn đang quay thế nhưng đây thật sự là một lựa chọn khó khăn.
"Phải giao lại hết mọi thứ sao?" Hắn hoang mang hỏi lại một lần nữa.
Nhân viên công tác cho hắn một câu trả lời khẳng định, hắn cố chống trả:" Nhưng mà tôi cảm thấy tất cả mọi đồ vật trong phòng tôi đều là đồ dùng sinh hoạt cần thiết, không thể giao ra a!"
Nhân viên công tác tỏ vẻ khó xử.
Lục Dư Thành:"Di động, đồ dùng điện tử đều có thể giao nhưng mà đồ ăn thì có thể không giao được không?."
"...."
Cuối cùng đạo diễn nhịn không được phải ra mặt:" Không được, phải giao ra hết."
Đạo diễn giống như ác quỷ, nơi ngón tay hắn chỉ qua thì mọi đồ vật đều bị càn quét, không sót lại một tý cặn nào, hắn nói:" Cái bình hoa kia nữa, cũng phải tịch thu!"
Lục Dư Thành:"...."
Đạo diễn vừa nói xong, liền có người đi lên dọn, Lục Dư Thành bất đắc dĩ, dựa vào đôi chân dài, tranh thủ lúc nhân viên công tác còn chưa đề phòng nhanh chóng cầm hai quả táo vừa to vừa đỏ, sau đó đưa cho Dụ Vi một trái.
Dụ Vi đang đứng hóng chuyện, đột nhiên trong tay có thêm một quả táo, sửng sốt một chút, cảm thấy quả táo này có chút phỏng tay.
"Mau ăn đi!" Lục Dư Thành đứng cạnh còn bày ra vẻ mặt như đang hiến vật quý mà hối thúc.
"Nếu không lát nữa sẽ bị đạo diễn tịch thu đó!".
Đạo diễn tỏ vẻ mình cũng không điên cuồng đến mức như vậy. Vì thế cuối cùng là Dụ Vi cầm quả táo mang trở về.
Tiếp theo cũng không cần quay tiếp, sau khi chào tạm biệt nhiếp ảnh gia, mọi người trở về chổ ở của mình. Ngôi nhà gỗ nhỏ lập tức trở nên vắng vẻ. Tuy không có nhân viên quay phim thế nhưng trong nhà vẫn bày rất nhiều cameras, còn về việc phải làm gì thì điều là do khách mời tự do phát huy.
Trước khi rời đi nhân viên còn tường tận giải thích với bọn họ, nếu không quen khi ngủ có cameras quay lại thì có thể tắt trước khi ngủ, nhưng cũng hy vọng bọn họ có thể thông cảm cho cho mọi người, có thể quay nhiều tư liệu thực tế một chút.
Nếu là những nghệ sĩ khác, phía đoàn phim cũng sẽ không tận tình giải tích nhiều như vậy, dù sao nghệ sĩ bình thường dù không có việc gì thì cũng sẽ cố gắng kiếm thêm chuyện để ghi hình, nhưng dựa trên biểu hiện của hai vị đại thần này suốt buổi hôm nay, có thể khẳng định họ sẽ không chút do dự mà tắt cameras.
Vì thế đành phải nhắc nhở nhiều thêm một tý.
Sau khi tiễn nhân viên đi, nhà nhỏ của Dụ Vi trở về trạng thái yên tĩnh.
Rõ ràng nhà của Lục Dư Thành ngay sát bên cạnh, thế mà lại không hề nghe thấy động tĩnh gì. Cô ngồi cạnh bàn, mở cửa sổ ra, khiến cho âm thanh của côn trùng kêu trong rừng càng nghe thêm rỏ ràng, không gian xung quanh đều một mãnh êm điềm, tựa như cả thế giới chỉ còn lại một mình cô.
Suy nghĩ thêm nữa lại khiến lòng càng sợ hãi, Dụ Vi đứng dậy, chuẩn bị đi tắm.
Phòng tắm cùng với WC đều không đặt trong nhà, vào buổi chiều Dụ Vi đã nhìn vài lần, dù sao cũng là trấn nhỏ, điều kiện hiển nhiên so ra kém hơn trong thành phố.
Đến khi cô tắm rửa xong, trở về nhà, lại ngồi vào bàn lần nữa. Trên người cô đã thay một bộ đồ ngủ cổ điển với hoạ tiết đáng yêu, tóc cuốn rối tung, hơi ướt, trên đầu còn đeo dây cột tóc cùng màu với đồ ngủ, vừa quyến rũ lại đáng yêu nghịch ngợm.
Cô ngồi tổng kết lại ngày hôm nay:" Lần đầu tiên tham gia loại chương trình có tiết tấu chậm rãi nhưng lại thoải mái như thế này, cảm giác cũng không tồi, có điều hiện tại quá rảnh rỗi, không biết nên làm gì cả...."
Chỉ là một tổng kết đơn giản, thế nhưng trong vô giác cô lại nói hết gần mười phút, còn không có xu thế ngừng lại. Hiện tại cũng không phải giờ ngủ của cô, ban ngày có chút mệt, hiện tại tinh thần lại đột nhiên hưng phấn, cũng không biết nguyên nhân vì sao.
Lảm nhảm hơn nửa giờ với máy quay, cô mới cảm thấy có chút mệt mỏi, vì thế liền vui vẻ mà kết thúc.
Sau đó ở trong nhà gỗ bận này bận nọ trong chốc lát, Dụ Vi mới tắt đèn, lên giường.
Giường có hơi cứng, không thoải mái lắm, nhưng vẫn có thể chịu đựng được. An tĩnh nằm một lát, lại nhịn không được nghiêng người.
Trong phòng thông gió không tốt lắm, cho nên Dụ Vi đã mở cửa sổ ra. Nhưng mà vẫn có chút sợ hãi trong lòng, dù sao chung quanh đều là cây cối cao to, nhìn qua rất hoang vắng, vô tình nhớ đến người ở sát vách, lại đột nhiên cảm thấy an tâm.
Phía đối diện an tĩnh, nhưng ánh đèn vàng xuyên qua cửa sổ truyền vào, trong màn đêm tĩnh mịch mang theo hơi thở trấn an lòng người.
Dụ Vi ngơ ngác nhìn ánh đèn, trong đầu lại hiện lên những chuyện cũ.
Suốt mấy năm nay cô cố gắng không nhớ về quá khứ, thế nhưng đó là khi trong tình trạng bận rộn làm việc, cô mới có thể ép bản thân mình được. Hiện tại lại đột nhiên rảnh rỗi, đối phương lại ở nơi chỉ cần cô giơ tay là có thể chạm đến, rất nhiều hồi ức đều bắt đầu không nghe lời mà hiện lên.
Dụ Vi vùi cả người vào trong chăn.
Lục Dư Thành, cái tên mà chỉ cần nhắc đến thôi, đã đủ cho vành mắt Dụ Vi phiếm hồng.
Cả Dụ Vi cũng không thể tính được đến tột cùng hôm nay cô đã hao phí bao nhiêu sức lực để duy trì bình tĩnh cho bản thân trước mặt người đó.
_________
Dụ Vi trăn trở tới khuya mới ngủ được, còn Lục Dư Thành bên này, cũng ngủ muộn như vậy.
Hắn nói với cameras:" Thực thích cuộc sống như vậy, muốn tiếp tục sống như vậy tiếp, nơi này không gian đẹp, không khí tươi mát, cảm giác rất tốt. Đương nhiên nếu đạo diễn không tịch thu đồ của tôi thì càng tốt hơn."
Sau một lúc trầm mặc, Lục Dư Thành kết thúc cuộc trò chuyện:" Ngồi ở nơi này, cảm giác ngay cả tốc độ suy nghĩ cũng trở nên chậm lại." Hắn cười một tiếng:" Nơi này rất thích hợp để phát ngốc."
Nói xong, Lục Dư Thành liền trình bày như thế nào là phát ngốc trong thời gian dài.
Kỳ thật hắn chỉ là đang nghĩ về Dụ Vi.
Có lẽ đây là khoảng cách gần nhau nhất trong mấy năm nay của họ.
Lúc buổi chiều, hắn thật sợ cô sẽ xoay người bỏ đi. Nhất là khi cô nhíu mày, hắn cảm thấy giây tiếp theo cô liền sẽ bỏ đi. Hắn nghĩ, cô không đi chắc vì nơi này quá xa, trong lòng lại có chút cảm giác may mắn, thật may khi chọn nơi như vậy.
Đã rất nhiều năm tâm tình của hắn đều không có lên xuống thất thường như hôm nay. Hắn nhận thức được mọi thứ, nhưng biểu hiện lại luôn theo biểu tình của Dụ Vi mà thay đổi, cho dù đa số thời điểm cô đều mỉm cười lịch sự với hắn.
Như vậy cũng đã đủ để cho hắn làm nhiều chuyện ngu xuẩn, làm hắn trở nên không còn là chính mình, hắn như được sống lại.
Người khác đều nói hắn trầm ổn ôn hoà, thật ra đều là do cuộc sống quá thuận lợi, làm cho hắn trở nên không có chờ mong về tương lai. Nhưng hôm nay hắn lại phát hiện, cuộc sống vẫn còn niềm vui, ở trước mặt cô, hắn liền như trở lại thành một Lục Dư Thành thời niên thiếu tùy ý và ngông cuồng.
Tình nguyện hao hết tâm tư chỉ để dâng quả táo tốt nhất cho người con gái mình thích nhất.
Thật lâu sau đó Lục Dư Thành mới thoát ra từ trong hồi ức, ngẫm thấy đã đủ thời gian để thoả mãn nhân viên công tác làm tư liệu sinh hoạt. Lục Dư Thành liền không có chút do dự tắt cameras.
Sau đó hắn đi đến cửa sổ.
Một màng đêm đen nhánh.
Góc nhìn này không thể nhìn thấy Dụ Vi. Hắn đứng chổ sáng, càng không thể thấy rõ phía sau màn đen của phía đối diện, nhưng hắn vẫn ngồi cạnh cửa sổ nhìn qua đó.
Không biết cô đã ngủ hay chưa, cô rất sợ yên tĩnh, sợ cả bóng tối, hồi ấy những lúc ở nhà, cô luôn thích bật sáng trưng hết cả nhà, cho dù không có xem tivi thì cũng sẽ mở lên, làm cho trong nhà trở nên ồn ào lên.
Sau đó chờ hắn trở về.
Nhưng hiện tại ở nơi này, cô luôn muốn thu mình lại, nếu mở đèn suốt đêm, không chừng sẽ có nhân viên đến hỏi thăm, lúc đó lại truyền ra lên trên mạng, liền sẽ có người ác ý lên án cô.
Cô luôn là người cẩn thận như vậy, cho nên vẫn luôn sống mệt mỏi như vậy.
Cũng may hắn biết cô sẽ sợ, có thể cho cô mượn một ít ánh sáng.
Lục Dư Thành nói thầm trong lòng:
Ngủ ngon.
________
Ngày hôm sau Lục Dư Thành dậy rất sớm.
Hắn không có thói quen ngủ nướng, cho nên rất nhanh liền rời giường rửa mặt. Chạy bộ quanh sân vài vòng, lúc trở về liền nhận được nhiệm vụ của hôm nay.
Hắn tùy ý nhìn thoáng qua:" Tại sao lại nhiều nhiệm vụ như vậy."
"Nhiệm vụ của một ngày chỉ có nhiêu đó, làm xong, thời gian còn lại đều có thể tự do hoạt động." Nhân viên giải thích.
Dù sao đây cung không phải là một chương trình quá nghiêm khắc, suốt đêm hôm qua họp khẩn cấp, cuối cùng quyết định sẽ không tham dự nhiều vào, tất cả đều giao cho các khách mời nắm giữ tiết tấu.
Nhiệm vụ có năm cái, cần phải cả hai người đều phải hoàn thành mới được, Lục Dư Thành nhìn vài lần, đem thẻ nhiệm vụ đặt lại vị trí cũ, vén tay áo lên tự chọn nhiệm vụ cần dùng thể lực.
Thời điểm Dụ Vi mở mắt phát hiện cả thế giới đều đã sáng rồi. Cô định lật người vùi vào chăn, chợt khựng lại, nhớ đến mình còn đang quay chương trình, cắn răng thoát khỏi vòng vây ấm áp của chiếc giường, vội vàng rửa mặt thay quần áo.
Chờ khi cô ra khỏi nhà thì đã hơn 10 giờ, bên Lục Dư Thành truyền tới động tĩnh, cô đi qua xem, thấy hắn đang chẻ củi, cầm rìu dùng sức chẻ xuống, thanh củi một chia làm hai ngã về hai phía. Hắn khom người nhặt, đặt sang một bên.
Dụ Vi chú ý thấy tới hai chồng củi cao cao đặt ở bên hắn.
Sau đó cô liền nhìn thấy thẻ nhiệm vụ treo trên cửa.
Xem xong cô mới hiểu hắn đang định làm gì. Trong nhiệm vụ yêu cầu mỗi người đều phải chẽ một chồng củi, mà bên người Lục Dư Thành đã có hai chồng. Nhiệm vụ thứ hai thì yêu cầu gánh nước đổ vào trong lu. Không biết chương trình tìm từ nơi nào tới hai cái lu nước to, màu nâu đen, hiện tại cũng ở bên cạnh Lục Dư Thành, chứa đầy nước.
Hắn đã giúp cô làm xong hết.
Dường như nghe được động tĩnh, Lục Dư Thành chẽ xong thanh củi cuối cùng, quay đầu nhìn ra sau.
Dưới ánh mặt trời, hắn nở nụ cười ôn nhu với cô.
_________
[Nhật ký trước khi ngủ của Lục lão sư]
Cướp được hai quả táo, cho em một quả. Em do dự một chút, nhưng cuối cùng vẫn không từ chối.
Tôi rất vui, tôi cảm thấy đây là một dấu ấn quan trọng trong việc hai chúng ta quay lại.
Em không có ăn mà cầm đem về, chắc là muốn nhìn vật nhớ người (tung hoa), cũng có thể là do không đói bụng
Truyện khác cùng thể loại
32 chương
980 chương
106 chương
20 chương
5 chương
171 chương
49 chương
70 chương