Thuận lợi chụp xong hình rắn, đoàn người lập từ rời khỏi con đường này. Dưới sự chỉ dẫn của cư dân địa phương, bọn họ đi đến con đường khác rộng hơn. Việc vừa rồi làm Dụ Vi  đến giờ vẫn còn sợ hãi, lúc đi luôn nhìn ngó xung quanh, gió thổi cỏ lay đôi chút, cơ thể liền run nhẹ. "Cô Dụ, cô đi cạnh tôi đi " Lục Dư Thành chú ý tới phản ứng của cô,  thấp giọng quan tâm. Hắn sợ Dụ Vi không đồng ý,  trong đầu suy nghĩ một đống lý do. Nhưng mà cuối cùng đều không cần dùng đến, Dụ Vi phi thường tự giác an tĩnh đi đến bên cạnh hắn. Lòng tự tôn không quan trọng bằng an toàn của bản thân. Dụ Vi hơi quẫn bách, trong lòng cô bên cạnh Lục Dư Thành là nơi cảm thấy an tâm nhất. Bởi vì  nhạc đệm nhỏ vừa rồi, hai người đều trầm mặc. Dụ Vi là do lòng còn sợ hãi, mà Lục Dư Thành lại là hưởng thụ không khí khi cùng Dụ Vi sóng vai. Tuy rằng nguyên nhân khác nhau, nhưng đều là an tĩnh khó có được. Lực chú ý của Lục Dư Thành đều dành cho người bên cạnh, trong tai lại nghe tiếng chim rừng cùng côn trùng kêu vang, thế mà lại nghe ra có chút cảm giác triền miên. Bọn họ cũng không có đi lâu, liền tìm thấy loại nấm cần tìm. Hai người mỗi người đều hái một ít, sau đó tiếp tục lên đường. Cảm thấy sắp có thể trở về, tâm tình Dụ Vi nhẹ nhàng không ít, trên mặt có ý cười, cũng chậm rãi nhiều lời hơn.   Đường đi ra ngoài, có một đoạn tương đối nhỏ hẹp, chỉ có thể một người đi qua. Phía trước có cư dân địa phương dẫn đường, Lục Dư Thành để Dụ Vi đi ở giữa, còn mình thì theo sát phía sau. Càng tới bìa rừng, cây rừng cũng không còn nhiều so với lúc nãy, trước sau đều có người hộ tống, Dụ Vi nhanh chóng thả lỏng lại. Thậm chí bất đầu chủ động nói chuyện cùng Lục Dư Thành. "Thầy Lục không sợ rắn hay sao?" Dụ Vi hỏi, thanh âm mềm mại, nhẹ nhàng, có lẽ bởi vì là ca sĩ, câu từ nói ra rõ ràng, thanh âm lại mang chút mềm mại, khiến nơi rừng sâu yên tĩnh, trở nên mộng ảo. "Nói hoàn toàn không sợ cũng không đúng, chỉ là không có sợ nhiều mà thôi." Lục Dư Thành nghĩ nghĩ, lại trả lời. Dụ Vi ngạc nhiên cảm thán một câu, lại khen:" Lá gan của thầy Lục thật lớn." Khi cô nói lời này ngữ khí uyển chuyển, âm cuối hơi nâng lên, mang theo ý cười mềm mại đặc hữu của nữ sinh. Lục Dư Thành nghĩ biểu tình khi cô nói lời này, hẵn cũng mang theo ý cười, bên miệng còn có hai má lúm đồng tiền thật sâu. Trong lòng hắn có chút vui vẻ, sau đó hắn duỗi tay lấy từ trong sọt Dụ Vi vài cây nấm, bỏ vào sọt tre của mình. Đường trong rừng khó đi, vẫn nên giúp cô ấy giảm chút gánh nặng. Dụ Vi vẫn luôn nói chuyện cũng Lục Dư Thành, nhưng vẫn không phát hiện nấm trong sọt tre của mình  không ngừng giảm xuống. Nam nhân tay lớn, một lần có thể lấy vài cây nấm, vì thế bọn họ còn chưa ra khỏi rừng, sọt tre sau lưng của Dụ Vi đã trống không. Cô lại không hề phát hiện, còn vui vẻ cùng hắn nói chuyện. Nhân viên công tác khác trầm mặc nhìn bọn họ, không nói lời nào, cũng không nhắc nhở. Nhiếp ảnh gia lại càng quay chụp lại ở nhiều góc độ, cố gắng đem hình tượng thầy Lục phát rồ cùng cô Dụ ngốc manh hoàn toàn đem vào màn ảnh ở nhiều góc độ. Đến khi đi đến gần nhà nhỏ, bọn họ mới dừng lại. Nơi này có dòng suối nhỏ từ trong rừng chảy ra, không sâu lại hẹp dài, nước cạn trong suốt, có thể nhìn thấy được hòn đá dưới nước, cùng với bóng đen mơ hồ của cá. Dụ Vi và Lục Dư Thành đứng cạnh bờ suối. Quay chụp tạm dừng, tuy rằng cư dân địa phương khẳng định nơi này tuyệt đối không có gì nguy hiểm, nhưng bởi vì an toàn, nhân viên công tác vẫn quyết định cẩn thận kiểm tra lại.   Cho nên hai vai chính của tiết mục trở nên rảnh rỗi. Không có máy quay quay bọn họ. Trên mặt Dụ Vi cũng không có nụ cười, tuy rằng không nghiêm túc nhưng lại tạo cảm giác xa cách. Cô cũng không có đến gần Lục Dư Thành, mà cách hắn hai ba mét, ánh mắt cũng không cùng hắn tiếp xúc, cũng không có ý tứ cùng hắn nói chuyện phiếm, một mực nhìn xuống suối. Lục Dư Thành nói chuyện với trợ lý Tiểu Trương, bởi vì phải nộp di động lên, cho nên có tin tức quan trọng gì đều do Tiểu Trương nói cho hắn nghe. Lục Dư Thành một bên nghe, một bên lại nhìn về phía Dụ Vi. Nhịn không được mà thở dài, tính tình Dụ Vi vẫn giống mấy năm trước. Chương trình rất nhanh bắt đầu quay tiếp. Lục Dư Thành cùng Dụ Vi lui ra phía sau một khoảng cách, như vừa mới từ trong rừng ra. Khi nảy hai người đều không có cởi sọt tre xuống, cho nên trực tiếp hướng về phía sau đi. Sau khi bắt đầu quay, hai ngươi ngay cả thời điểm nghỉ ngơi còn không hề giao lưu với nhau bắt đầu đề tài trước đó. Lục Dư Thành không nhớ rõ lhi nảy bọn họ đang nói gì, thế mà Dụ Vi lại nhớ rất rõ ràng, hỏi lại vấn đề vừa bị cắt đoạn khi nảy. Chi tiết nhỏ như thế không biết tại sao cô có thể nhớ kỹ đến vậy. Lục Du Thành trả lời cô, hai người cứ như vậy chậm rì rì đến bờ suối. Đầu tiên là cảm thán một chút về dòng suối nhỏ sạch sẽ, tiếp theo là Lục Dư Thành cầm điện thoại được cung cấp chụp lại hình cá, lúc này, bọn họ đã hoàn thành hai nhiệm vụ, chỉ còn lại bắt cá.    "Cá ở đây nhỏ quá, chắc khó bắt lắm." Dụ Vi cân nhắc nói. Lục Dư Thành cũng chưa trải nghiệm tự mình bắt cá bao giờ, cũng không rõ trả lời:" Cứ thử xem trước đã." Thử xem sẽ biết. Dụ Vi cười nói tiếp:" Thầy Lục, lúc này có phải nên lập một flag (???)  hay sao? Tỷ như trong vòng một phút đồng hồ hoàn thành nhiệm vụ." Lục Dư Thành bật cười, hắn một bên đặt sọt tre xuống một bên trả lời:" Những việc không làm được tôi sẽ không dễ dàng hứa hẹn." Dụ Vi như có điều suy tư:" Cho nên những lời hứa của thầy Lục điều sẽ làm được phải không?" Vấn đề này không cần Lục Dư Thành trả lời, chính Dụ Vi cũng đã biết đáp án. Hắn không có làm được. Dụ Vi nói thầm trong lòng, có lẽ là làm được đối với người khác, nhưng với cô lại không được. Hắn từng nói: Dụ Vi là báu vật vô giá của hắn, hắn sẽ dùng cả đời để quý trọng yêu quý cô. Kết quả thì sao, không đến hai năm bên nhau, hắn liền đem báu vật vô giá của mình vứt bỏ. Có lẽ là gần đây vẫn luôn nhớ lại chuyện cũ, những hình ảnh mà trước kia nhớ tới sẽ khó chịu, hiện giờ cũng chỉ làm đuôi mắt ửng đỏ. Dụ Vi tranh thủ thời gian đem sọt tre gỡ xuống, thuận tiện bình tĩnh cảm xúc. Cúi đầu nhìn thoáng qua sọt tre, nước mắt vừa cố nuốt xuống thiếu chút nữa lại vỡ oà. Cô kinh ngạc nói:" Nấm của tôi đâu!" Sọt tre rỗng tuếch, nào còn cây nấm nào. Dụ Vi cầm sọt tre lên đánh giá, suy đoán:" Chẳng lẽ là do vừa đi vừa rớt... Tôi cũng không đi mạnh như vậy mà." Lúc trước chỉ nghĩ giúp cô giảm bớt gánh nặng, Lục Dư Thành thuận tay liền đem nấm bỏ hết vào sọt của hắn. Lúc ấy cũng không thấy có vấn đề gì, hiện tại thấy Dụ Vi vừa ngạc nhiên lại mất mát, hắn mới cảm thấy có vài phần ngại ngùng. "Đều ở chổ của tôi." Lục Dư Thành mở miệng:" Khi nảy tôi đem nấm của cô thay đổi địa hình một chút." Dụ Vi còn chưa kịp phản ứng, theo bản năng "a" một tiếng. Lục Dư Thành banh mặt giải thích:" Sợ cô đeo nặng, nên tôi mới bỏ vào sọt của mình." Dụ Vi minh bạch, nhìn hắn bô dáng hắn banh mặt có chút buồn cười, muốn hỏi hắn vì sao muốn làm như vậy. Nhưng cuối cùng cô cũng không cười không hỏi, khách khí lễ phép nói câu cám ơn. Đến cùng thì quan hệ của bọn họ cũng không thân thiết đến có thể tùy ý như vậy. Trải qua tiểu nhạc đệm này, vấn đề Dụ Vi vừa định hỏi đã bị vứt ra sau đầu. Lục Dư Thành trong lúc trầm mặc nháy mắt ấy đã suy nghĩ rất nhiều câu trả lời, cuối cùng quyết định nói thật. Chương trình này là do hắn bày mưu, thâm chí còn dùng kỳ nghỉ của mình để đến tham gia, mục đích chỉ là hy vọng có thể thông qua chương trình có thể theo đuổi Dụ Vi một lần nữa. Mấy năm nay, Dụ Vi phòng hắn quá nghiêm ngặt. Chỉ cần nơi có hắn, Dụ Vi tuyệt đối sẽ không xuất hiện. Cho dù hẵn thay đổi lịch trình giữa đường, cô cũng sẽ trực tiếp từ chối thông cáo đó. Vì thế lúc đầu Dụ Vi bị scandal chơi đại bài, sau này hắn không đành lòng nhìn cô bị mắng, mới không cố xuất hiện cùng lúc với cô nữa. Cơ hội lần này chỉ là một lần trùng hợp, lịch trình của hắn chỉ cần chú ý nghe ngóng là có thể biết, sau khi "Vi Tương Giả" đóng máy hắn sẽ có một kỳ nghỉ rất lâu. Đây là thói quen của hắn, sau khi đóng máy mỗi bộ phim điện ảnh đều sẽ nghỉ ngơi một thời gian. Thừa dịp thời gian này, cho dù tổ chương trình không có tiết lộ khách mời tham gia sẽ là ai, nhưng Dụ Vi tuyệt đối sẽ không tưởng tượng được trong dàn khách mời sẽ có hắn. Huống chi trấn nhỏ này hẻo lánh, phương tiện giao thông cũng không có tiện lợi, qua lại một chuyến đều như đang tra tấn. Hao hết tâm tư mới miễn cưỡng giữ lại Dụ Vi. Trải qua một gián đoạn ngắn, Lục Dư Thành ấp ủ bao nhiêu lời nói đều không thể thốt ra. Chung quanh nhiều người như vậy, hắn cũng không thể cố ý hỏi, vấn đề khi nảy tôi hiện tại có thể trả lời. Như vậy thì quá kỳ quái, huống chi hiện tại cũng không phải là thời cơ tốt. Trong lúc thu hình, Dụ Vi sẽ không suy nghĩ quá nhiều chuyện, cô cũng không biết tâm tình phức tạp hiện tại của Lục Dư Thành, tất cả lực chú ý của cô đều ở chú cá dưới dòng suối nhỏ. Nếu có thể mau chóng bắt được cá, thì cô sẽ có một buổi chiều tự do. Nghĩ vậy, cô cũng không đợi Lục Dư Thành, săn ống quần lên trực tiếp xuống nước. Hiện tại là mùa hè, nước trong suối mát mẻ, Dụ Vi duổi một chân xuống, con suối cũng không sâu, nước vừa tới cẳng chân cô, thanh thanh mát mát chảy qua chân cô, cực kỳ thoải mái. Chỉ là đáy suối không bằng phẳng, cô tránh đi những chổ có nhiều đá, tìm một nơi dừng chân, chân kia cũng theo bước xuống. Chắc là do không thích ứng được cảm giác đứng trong nước, cũng có lẽ là do cô đứng không vững, Dụ Vi chỉ kịp thấy dưới chân trơn trợt, cả người liền bùm một tiếng, ngối xuống bờ suối. Do chân ở dưới nước nên tạo ra  một mảnh bọt nước, quần ướt sủng cả áo cũng bị ướt một mảng lớn. Lục Dư Thành ở phía sau sợ đến ngây người, có chút nước bắn đến trên người hắn, may là hôm nay hắn mặc quần áo màu tối, ảnh hưỡng không lớn, chỉ là Dụ Vi, cả người màu sắc tươi sáng, bị nước bắn đến, có chút xấu hổ. Lục Dư Thành nhanh chóng chắn trước mặt cô, cả người Dụ Vi ở trước mặt hắn đều có vẻ nhỏ nhắn, hắn vội vàng đem Dụ Vi che lại, sau  khi cẩn thận xác nhận máy quay không quay được Dụ Vi, Lục Dư Thành mới quay đầu lại, nói với quay phim:" Có thể tạm dừng quay hay không?". Ngữ khí không xem như là nghiêm túc, mà là đặc biệt nghêm túc. Ngăn lại nhiếp ảnh gia tiếp tục quay, Lục Dư Thành chỉ huy trợ lý của mình đi tìm nhân viên công tác mượn hai cái áo khoác, một cái mặc, một cái cột bên hông, che chắn Dụ Vi kín mít. Quay chụp tạm thời ngừng lại, hai khách mời đều trở về thay quần áo. Một số nhân viên theo họ trở về, số còn lại ở tại đây đợi. Nhất thời nhàm chán, mọi người tụm tốp năm tốp ba lại tán chuyện, trong đó có nữ nhân viên kích động nhất. "Thầy Lục quả nhiên thân sĩ như lời đồn!" "Khi nãy ngăn thợ quay phim quay tiếp thực sự quá man lun a!" "Chỉ là cô Dụ cùng thầy Lục thự sự không thể thành a, cậu không thấy khi không quay bọn họ đều không nói lời nào với nhau sao!" "Bọn họ thật sự không thân a, lúc đầu nhìn thấy không khí khi bọn họ ở chung khung hình tôi cũng cảm thấy xấu hổ!". "Thật đáng tiếc a, rất muốn xem hai người tài giỏi yêu đương với nhau, nhất định sẽ rất đẹp đi!" ....... Dụ Vị trở về nhà nhỏ thay quần áo rất nhanh. Lúc vừa mới trượt chân, chính cô cũng ngây người, nếu không phải nhờ có Lục Dư Thành, cô cũng không biết sau đó sẽ có cảnh tượng gì. Lúc được hắn che chở, trong lòng Dụ Vi có cảm giác khác lạ, nhưng cô rất nhanh liền nghe thấy nhân viên nhỏ giọng bàn tán. ---- "Thầy Lục quả nhiên thân sĩ như lời đồn." Cô cũng chỉ có thể tự giễu mà cười cười, cảm giác khác lạ trong lòng lại không còn. Trước khi rời khỏi nhà gỗ, Dụ Vi đối với máy quay nói ra một đoạn tâm trạng của mình. ".... Lúc ngã xuống cả người đều ngây ngốc, lại có chút buồn cười. Nói đến đây phải cảm ơn thầy Lục, anh ấy thật sự là một nam nhân thân sĩ, chân thành cảm ơn." Nói lời khách sáo xong, Dụ Vi lại cười nói:" Tôi lần này đến đây vì muốn bớt phiền phức chỉ mang theo ba bộ quần áo, kế hoạch ban đầu là một ngày một bộ, hiện tại xuất hiện sự cố ngoài ý muốn, thật là làm người ta đau đầu." Cô thật sự là phiền muộn về việc này:" Có khả năng tối nay mọi người sẽ nhìn thấy một màn thần kỳ, đại minh tinh Dụ Vi tham gia gameshow hướng dẫn mọi người cách giặt quần áo..." Nửa tiếng sau... "Chào mọi người, tôi là Dụ Vi, tôi đã quay trở lại." Dụ Vi lại thay xong một bộ quần áo nữa, đối diện với máy quay nói:" Lần này khong phải do tôi té, là do thầy Lục ở trong nước lảo đảo, chính anh ấy không có việc gì, chỉ là tất cả nước đều bắn lên người tôi.... đây là bộ cuối cùng của tôi, mọi người hãy cầu nguyện cho may mắn của tôi đi." Lại qua nữa tiếng, mặc đồng phục màu đen của nhân viên công tác-Dụ Vi lại xuất hiện trước màn ảnh. "Chào mọi người, tôi là Dụ Vi, đúng vậy, tôi lại trở lại. Lần này không phải do thầy Lục, mà là do cá trong suối, nó quá trơn thế nên thầy Lục không giữ được, cho nên...." "... Đây là quần áo mới của tôi, là tiểu tỷ tỷ biên đạo cho tôi mượn, cô ấy nói cô ấy có một chồng quần áo như vậy, vì vậy tôi không cần lo lắng, buối tối cũng không cần giặt quần áo..." Lần này Dụ Vi trầm mặc gầm một phút đồng hồ, sau đó hiện lên nụ cười xấu hổ lại lễ phép cảm ơn:" Cảm ơn tiểu tỷ tỷ biên đạo, cảm ơn thầy Lục, cảm ơn mọi người." _______________ [Nhật ký trước khi ngủ của Lục lão sư] Tôi làm cô ấy không vui Khó khắn lắm mới có thời gian cho hai người ở cạnh nhau, cô ấy chất vấn tôi vì sao lấy nấm của cô ấy, còn nói tôi có ý cho nước bắn vào người cô ấy, tôi nói tôi không phải cố ý, cô ấy lại không tin. Tôi làm sao có thể để nước bắn lên người cô ấy được, tôi rất ích kỷ, làm sao có thể để người khác nhìn thấy bộ dáng khi cô ấy ướt sủng chứ, bộ dáng ấy chỉ có thể để tôi xem (tung hoa), ý tôi là chờ chúng tôi ở bên nhau, tôi sẽ xem lại.