Fan mỗi ngày đều muốn tôi kết hôn

Chương 15 : không có em làm bạn, quãng đời còn lại đều là cô độc

Chương 14 Đến khi chương trình kết thúc, Dụ Vi mới thấy người đại diện cùng trợ lí xuất hiện. Dụ Vi không ngồi cùng xe với tổ tiết mục, cô cười nói tạm biệt nhân viên công tác, sau đó lên xe bảo mẫu của mình. Trong xe lặng yên không một tiếng động ngoài tiếng khởi động của động cơ. Vạn Khiết vừa lên xe liền nhìn thấy vẻ mặt mỏi mệt của Dụ Vi, lo lắng hỏi: “Mấy hôm nay em thế nào…. Sao Lục Dư Thành lại ở chỗ này? Tại sao chị lại không có chút tin tức nào?” Dụ Vi đang nhắm hai mắt, nghe vậy đột nhiên mở ra, vẻ mặt không có biểu tình nhìn Vạn khiết vài giây: “Em tưởng chị biết hắn có tham gia.” “Sao chị có thể biết được. Không phải hắn sau khi đóng máy một thời gian không có nhận lịch trình, ai biết lại đột nhiên tham gia chương trình thực tế.” Vạn Khiết giải thích một cách chân thành. Dụ Vi nhìn biểu tình của Vạn Khiết, cũng không biết là có tin hay không, nhanh chóng chuyển sang đề tài khác. Cô không có thói quen nói cho người đại diện biết vấn đề cá nhân. Toàn bộ hành trình Dụ Vi thực sự mệt mỏi, từ lúc lên xe vẫn luôn nhắm mắt nghỉ ngơi, một lúc sau mới có chút tinh thần, nửa nắm lấy di động ra. Mấy ngày nay bởi vì Lục Dư Thành nên tâm trạng không ổn, thời gian rảnh rỗi ngẫu nhiên sẽ nghĩ đến hắn, thế nên có rất nhiều tin nhắn đều không có xem đến. cô lười biếng xem tin nhắn, cuối cùng mới phát hiện Hành Tung nhắn tin cho mình. Hành Tung: Vi Vi, tôi vừa viết xong một bài hát, có muốn đến hát chút không? Dụ Vi nhíu mày. Hành Tung là bạn tốt nhiều năm của cô, cũng là giáo viên thanh nhạc của cô. Nếu năm đó không gặp hắn thì mấy năm nay cô cũng không thể thuận buồm xuôi gió trong giới giải trí như vậy.Hành tung là một người vô cùng ưu tú trong giới âm nhạc. Dụ Vi là người phát ngôn của hắn, đem những ca khúc thâm tình hắn viết hát ra. Nhờ những ca khúc đó mà cô giành không ít giải thưởng, nhiều lần giành được giải nữ ca sĩ xuất sắc nhất.Dụ Vi đã lập ra rất nhiều kì tích, trông đó không thể thiếu công của Hành Tung. Bọn họ quen biết nhau khi đều là người mới, hiện giờ Dụ Vi thành ca sĩ nổi tiếng, Hành Tung cũng trở thành nhà viết nhạc tài năng. Tuy rằng Hành tung luôn nói hai người bọn họ đều giúp đỡ lẫn nhau, nhưng Dụ Vi biết nếu không có hắn, cô không thể đứng cao như bây giờ. Hai người vẫn luôn giữ liên lạc với nhau, Dụ Vi nhớ lần trước một đoạn bài hát “Vi tướng giả” bị lộ ra, Lý đạo diễn sống chết quấn lấy hắn xin bài hát làm nhạc phim, làm hắn thấy phiền vô cùng. Lúc ấy hắn vô cùng thẳng thắn mà cự tuyệt, cũng không biết thế nào đột nhiên thay đổi. Dụ Vi trả lời: “Trước đây không phải nói tuyệt đối không viết nhạc cho bọn họ sao?” Hành Tung vừa lúc đang online, mau chóng trả lời Dụ Vi Hành Tung: Bởi vì thù lao cao. Hắn nhanh chóng nhắn thêm một tin nữa. Hành Tung: Vi Vi, gần đây tôi đang thiếu tiền. Con gái tôi bị bệnh, gầy đi rất nhiều, tôi thấy rất đau lòng. Trong lòng Dụ Vi căng thẳng, cô biết Hành Tung vô cùng yêu quý con gái bảo bối, là cái loại hận không thể đem sao cùng trăng đưa cho con. Vừa nghe tin con gái hắn bị bệnh, Dụ Vi liền hỏi thăm tình hình nhưng hành Tung không nói quá nhiều, chỉ nói tình huống hiện tại vẫn tạm thời ổn định. Dụ Vi cũng không biết tình huống cụ thể, chỉ có thể nói: “ Cậu còn thiếu bao nhiêu tiền, tôi chuyển cho.” Bên kia gửi tới một icon mặt cười: Hiện tại tôi vẫn còn tiền. Dụ Vi thấy đối phương vẫn còn tâm trạng gửi icon, liền thở phào một hơi nhẹ nhõm. Thật ra hai người bọn họ ít khi nói về chuyện các nhân, đặc biệt là vấn đề tình cảm. Chỉ là hợp tác mấy năm, Dụ vi biết hành Tung có một cô con gái tên Mỹ Mỹ, nhưng không biết mẹ cô bé là ai. Cô biết Hành Tung là người nuôi đứa bé, cho nên cô từng âm thầm suy đoán đại khái là hai người họ ly hôn. Hành tung bên kia nhanh chóng nhắn lại: Lý đạo diễn hỏi tôi tìm ca sĩ nào hát, tôi suy nghĩ một vòng, liền thấy cô tương đối phù hợp [ mỉm cười ] Dụ Vi:…… Tôi cảm ơn . Hành tung: Hát không [ mỉm cười ] Dụ Vi nhìn chằm chằm cái icon mỉm cười trong chốc lát, cười cười. Dụ Vi: Hát! Còn không phải chỉ là một bài hát sao, chẳng sợ hiện tại không có thời gian,cô cũng sẽ cố giành thời gian tới hát. Đây là lần đầu tiên Hành Tung tìm cô hỗ trợ, cô căn bản không có biện pháptừ chối, bởi vì Hành Tung dù sao mấy năm nay vẫn luôn bồi cô, từng bước một từ vực sâu đi lên tới vị trí hiện tại. Thời gian nhanh chóng qua đi. album tuyên truyền của Dụ Vi liên tiếp mấy ngày xuất hiện ở tất cả mọi nơi , ngẫu nhiên từ trên phi cơ hoặc trên các xe buýt, luôn có hình ảnh tuyên truyền. Quay chụp “ Thính Thuyết”  3 ngày thành ra cũng rút ngắn thời gian nghỉ ngơi của Dụ Vi. Hôm nay, cô biểu diễn xong cũng đã khuya, mấy ngày liền chạy show làm cô dần dần cảm thấy mỏi mệt. Cô uyển chuyển từ chối người chủ trì mời liên hoan, ngồi trên xe bảo mẫu cảu mình, trở về khách sạn.       Vạn Khiết mấy ngày nay vẫn luôn đi cùng cô,mặt cũng  đầy sự mệt mỏi, nhưng mệt mỏi lại mang theo ý mừng.       Abum của Dụ Vi ở trong nước, Hongkong, Đài Loan đồng bộ phát hành đưa ra thị trường, doanh số liên tiếp tăng lên,doanh số chiếm vị trí đầu bảng . Mấy bài hát trong album cũng xuất hiên trên các bảng xếp hạng lớn và đứng vị trí đầu bảng. Sau một năm, Dụ Vi lại một lần nữa thể hiện bản thân mình khi đạt “Doanh số thiên hậu” “Nhân khí thiên hậu” danh hiệu chứng tỏ thực lực cùng lực ảnh hưởng của bản thân. Dụ Vi nghe Vạn Khiết nói tới khách sạn rồi.Sau khi xuống xe, Vạn Khiết không  nói gì, đi ở bên cạnh Dụ Vi cùng nhau vào khách sạn. Các cô tự nhiên mà đi đến thang máy, hai người đồng thời dừng bước chân. Trước cửa thang máy có hai nam nhân đang đứng, một cao một thấp,cái người lùn hơn kia đại khái là trợ lý,tay  kéo vali hành lýCòn người cao hơn kia, một tay đút túi, đeo một cái túi màu đen , bộ dáng thế nhưng lại mang khí chất khác người thường. Dụ Vi vừa nhìn lập tức nhận ra là ai. Cô đột nhiên dừng lại , Vạn Khiết đang đi cũng dừng lại theo: “Làm sao vậy? Có cái gì quên cầm sao?” Nghe được âm thanh, hai nam nhân đằng trước đều quay lại xem. Dụ Vi không để ý đến bọn họ, quay sang Vạn Khiết lắc đầu: “Đi thôi.” Vạn Khiết nhìn về phía trước, ánh mắt rơi xuống người  Lục Dư Thành , trong lòng lộp bộp một tiếng, quả nhiên là oan gia ngõ hẹp. Lục Dư Thành nhìn thấy Dụ Vi, ánh mắt sáng lên, lập tức chào hỏi: “Vi Vi.” Dụ Vi đã đi đến trước mặt hắn, thần sắc nhàn nhạt, nhìn  hắn gật gật đầu. Lục Dư Thành còn muốn nói nữa, cửa thang máy vừa lúc mở ra, Dụ Vi  đi vào trước. Lục Dư Thành ngay sau đó đi theo đi vào. Thang máy an tĩnh mà đi lên trên,trong thang máy, Tiểu Trương cùng Vạn Khiết mắt nhìn mũi,mũi nhìn tim mà đứng ở đằng trước, mắt nhìn thẳng, làm bộ chính mình không tồn tại. bọn họ ở phía sau, có âm thanh phía sau truyền đến. “Gần đây không có nghỉ ngơi tốt sao, thoạt nhìn rất mệt…… Có hay không ăn cơm đúng giờ? Em quá gầy, không cần thiết phải giảm cân, nhớ ăn uống điều độ, ở đây dạo này vẫn luôn đang mưa, có chút lạnh, nhớ mặc nhiều quần áo……” Từ đầu đến cuối đều là Lục Dư Thành một người nói. Tiểu Trương nắm thanh cầm vali hành lý , hận không thể chính mình lúc này có thể lập tức biến mất, hắn thật sự không nghĩ có thể nìn thấy bộ dáng vô cùng đáng thương như này của Lục Dư Thành. Thang máy dừng lại, Dụ Vi chỉ nói một câu nói: “Tôi đến nơi rồi.” Lục Dư Thành cực kỳ tự nhiên mà trả lời: “Buổi tối đi ngủ sớm một chút,  nghỉ ngơi thật tốt.” Dụ Vi cùng Vạn Khiết rời khỏi thang máy. Cửa thang máy lại lần nữa khép lại, lúc này thang máy  không còn âm thanh gì nữa, không khí an tĩnh mà áp lực. * * * Dụ Vi trở lại phòng, cả người ngã lên giường, hơn nửa ngày đềutrong trạng thái mệt mỏi.Điện thoại di động trong túi bỗng phát ra tiếng vang, Dụ Vi nhắm mắt lại đem điện thoại lấy ra ,mở khóa xem tin nhắn, là Lục Dư Thành gửi tin nhắn. Bất quá là hai chữ ngủ ngon mà thôi, lại làm Dụ Vi nhìn chằm chằm thật lâu. WeChat là thời điểm tham gia chuopwng trình mới thêm, lúc ấy rất nhiều người nhìn, Dụ Vi không có biện pháp cự tuyệt, chỉ có thể đồng ý. Sau khi chương trình kết thúc, Lục Dư Thành mỗi ngày đều nhắn tin cho cô, trừ việc chúc ngủ ngon, hắn còn nói rất nhiều chuyện về hắn hằng ngày,  giống như trong quá khứ,  không có  thời điểm chia li, hắn cùng cô chia sẻ mọi thứ  hằng ngày. Trừ việc nói mấy cái này, Lục Dư Thành còn sẽ nói một ít cảm tưởng về cuốn sách Dụ Vi tặng. NgàyDụ Vi đưa cho Lục Dư Thành những quyển sách đó, hắn quý trọng mà đóng gói thật tốt, mang về nhà mình. Trong khoảng thời gian này, hắn cũng có rất nhiều lịch trình, nhưng chỉ cần hắn có thời gian rảnh, liền sẽ xem sách Dụ Vi đưa . Có chút sách xem qua, có chút sách không có xem qua, nhưng đều không ngại Lục Dư Thành tận dụng thời gian viết cảm tưởng gửi Dụ Vi. Hắn đọc xong đầu tiên là cuốn《 trăm năm cô độc 》, sau khi xem xong hắn liền nói ra chút cảm nghĩ. Hắn biết Dụ Vi không thích đọc sách, đại khái cũng không có xem qua quyển sách này, cho nên hắn cơ hồ không nói rõ nội dung quyển sách, chỉ nói ra tâm tình của mình, mà tất cả điều đó đều có thể nói đến Dụ Vi . Như là “Không có em làm bạn, quãng đời còn lại đều là cô độc.” “Cô độc tám năm, không nghĩ cô độc trăm năm.” “Cùng em cùng nhau sinh hoạt tôi mới có thể cảm nhận được sinh hoạt chân thật.” Những lời nói buồn nôn thế này, Lục Dư Thành gửi hết cho Dụ Vi.Dụ Vi ngoài miệng nói ghét bỏ buồn nôn, tới lúc đêm khuya tĩnh lặng lại tự mình lật lại xem. Hôm nay Dụ Vi lại nhìn một lần, trở mình ghé vào trên giường, cô nghĩ, Lục Dư Thành người này viết thư tình đại khái cũng là cao thủ, cô trước kia, giống như không có nhận được thư tình hắn viết. Lúc ấy Lục Dư Thành luôn là người thẳng thắn, thích cũng là nói thẳng . Nào có nghĩ đến qua ngần ấy năm,  làm hắn trở nên hàm súc, ngay cả theo đuổi người khác,phương thức đều trở nên văn vẻ hơn. Dụ Vi tắt di động, không nghĩ đến Lục Dư Thành nữa. Rửa mặt xong Dụ Vi liền đi ngủ, chỉ là buổi tối ngủ cũng không an ổn, lúc ngủ lúc tỉnh, lăn lộn trên dưới không lâu trời đã sáng. Lục đục suốt một đêm không ngủ được, Dụ Vi kéo rèm ra , nhìn thấy chính là một trời xám xịt, hơn nữa còn có mưa phùn ẩm ướt, làm tâm tình nảy sinh bực bội. Dụ Vi ghét nhất chính là ngày mưa, mỗi lần trời mưa tâm tình của cô đều sẽ không tốt. Chỉ là hôm nay cô còn có công việc, chỉ có thể tự mình đánh lên tinh thần. Cô nhanh chóng vệ sinh cá nhân và thay đồ, đang  tìm túi xách, nghe được chuông cửa vang lên. Cô mới vừa gửi tin nhắn cho Vạn Khiết , đương nhiên cho rằng ngoài cửa chính là chị ấy, cho nên không bố trí phòng vệ mà trực tiếp đi mở cửa. Cửa vừa mở ra, Lục Dư Thành. Dụ Vi trên mặt tươi cười liền thu lại, cô thậm chí không hỏi Lục Dư Thành đến có việc gì, tay vừa động, giây tiếp theo liền đem cửa đóng lại. Lục Dư Thành tôiy mắt lanh lẹ giữ lại cửa, không cho Dụ Vi đem cửa đóng lại. Hai người giằng co nhau, Lục Dư Thành nhanh chóng nói: “Vi Vi, tôi có việc muốn nói với em,em cho tôi vào đi !” “Tôi không muốn nghe.” Dụ Vi dứt khoát nói. “Tôi có, tôi nghe nói em hôm nay muốn đi……” “Lục tiên sinh.” Dụ Vi lạnh mặt, từng câu từng chữ mà nói, “Tôi cũng không muốn lúc riêng tư cùng anh có bất cứ tiếp xúc nào, đối với  hành vi hiện tại của anh tôi thực sự bối rối, mong anh tự trọng.” “……” Hai người đối diện vài giây, Lục Dư Thành tinh tường nhìn trong mắt Dụ Vi chỉ có kháng cự cùng lạnh nhạt, còn mang theo chút ghét bỏ. Như vậy một chút cảm xúc, lại làm Lục Dư Thành trong lòng đột nhiên có điểm bị thương. Dụ Vi giờ phút này ánh mắt rất sáng, nhìn biểu cảm của Lục Dư Thành hiện tại, buồn cười cực kỳ. Hắn như vậy, buông lỏng  lực đạo trong tay ra một chút. Giây tiếp theo,  “Phanh” một tiếng đóng cửa trước mặt hắn. * * * Tác giả có lời muốn nói: (Nhật kí trước khi đi ngủ của Lục lão sư) Một vòng không có nhìn đến Vi Vi. Tiết mục sau khi kết thúc cô ấy liền rời đi, tôi tới nhà gỗ nhỏ của cô ấy, thấy tất cả đồ vật tôi đưa cô ấy đều mang đi. So với trong tưởng tượng của tôi tốt hơn nhiều. Trong khoảng thời gian này tôi đều không có công việc, đi theo người của tổ tiết mục đi thành phố A, sau đó ở lại nơi này chăm chăm nhìn bọn họ cắt nối biên tập. Nghe nói là tiết mục tổ bỏ ra số tiền lớn mời đến vị cắt nối biên tập, tôi liền đề ra ý kiến dùng vị cắt nối biên tập từng cắt cho tôi. Bất quá bởi vì tôi so với hắn còn quan trọng hơn , cuối cùng đạo diễn vẫn là tiếp thu kiến nghị của tôi. Tôi cảm thấy tôi lần này không có đến không. Chính là cuối cùng lúc rời đi, tiể ca ca cắt nối biên tập kia lấy hết can đảm hỏi tôi một câu: “Lục lão sư, ngươi là muốn cùng Dụ lão sư xào cp sao?” Tôi lúc ấy cũng không có trả lời hắn. Bởi vì tôi muốn trước tra một chút xào cp là có ý tứ gì. * * * (Nhật kí trước khi đi ngủ của Lục lão sư) Tôi còn không có đi tra. Nhưng là, nếu xào cp là tạo tin đồn yêu đương, Tôi nguyện ý cùng Dụ lão sư xào cp. Không biết hiện tại trả lời tiểu ca ca cắt nối biên tập kia còn kịp không?