Fan mỗi ngày đều muốn tôi kết hôn
Chương 14 : lục lão sư ghen
Chương 13
Dụ Vi mua sách xong mới biết bữa trưa tự mình giải quyết. Thời điểm nghe thấy tin này, phản ứng của cô giống hệt Lục Dư Thành, nói: “Tại sao lại không đề cập cái này từ trước?”
Cô đã hết sạch tiền rồi.
Nếu sớm biết cơm trưa tự mình giải quyết thì cô đã mua ít đi một quyển sách cho Lục Dư Thành rồi. Dù sao hắn cũng không thiếu sách, thiếu một quyển hay nhiều một quyển cũng không có gì khác nhau.
Nhân viên công tác ủy khuất nói: “Dụ lão sư, cô mua đồ vật nhanh quá, chúng tôi đều không kịp nói.” Thực tế, họ vẫn luôn thử gọi Dụ Vi, đáng tiếc lúc ấy Dụ Vi đang bận nghĩ cách mặc cả, căn bản không nghe thấy cái gì.
“Cái này cũng không phải lỗi tại tôi nha” Dụ Vi làm nũng với nhân viên công tác, làm cho bọn họ châm chước với cô, bởi cô thật sự không có tiền.
Dụ Vi lại lần nữa lấy kĩ năng mặc cả của mình ra.
Lúc Dụ Vi đang thương lượng với nhân viên công tác, đột nhiên có một âm thanh kèm theo sự kinh ngạc vang lên:
“Dụ lão sư!”
Dụ Vi quay đầu lại, liền thấy một nam nhân mặc áo thun đỏ đang nhìn mình. Nói là nam nhân cũng không đúng, người nọ vừa thấy tuổi rất nhỏ, mang theo cảm giác thiếu nên ngây ngô thuần túy.
Bên cạnh còn có thợ quay phim đi cùng, Dụ Vi nhìn quần áo trên người họ, có thể đoán ra đây là tổ khách mời khác.
Không nghĩ tới ở chỗ này cũng có thể gặp nhau.
“Tiểu Bạch!” Dụ Vi lộ ra kinh ngạc “Không ngờ có thể gặp cậu ở đây nha”
Người Dụ Vi kêu là Bạch Tân Thành, hiện giờ là diễn viên hài. Mấy năm trước từng tham gia chương trình tuyển chọn tài năng âm nhạc mà xuất đạo, lúc ấy, Dụ Vi lại là huấn luyện viên của chương trình kia.
“Dụ lão sư.” Bạch Tân Thành đã đi tới “ Lão sư gặp vấn đề gì hay sao?”
Cũng không phải không thể nói, Dụ Vi liền nói hết cho hắn nghe.
Bạch Tân Thành trầm ngâm một lúc, nói: “Dụ lão sư, em mời cô ăn cơm trưa.”
“Không cần.” Dụ Vi theo bản năng cự tuyệt “Em làm gì có tiền đâu.”
“Em có, em có. Hôm qua em chơi trò chơi thắng hai trăm tệ.”
“Em còn phải mua quà tặng cho cộng sự của mình” Dụ Vi vừa nghe trò chơi liền biết nhiệm vụ của mọi người là giống nhau.
“Nào có cần nhiều tiền như vậy đâu.” Bạch Tân Thành theo bản năng nói, nói xong một lúc sau mới phản ứng lại, quay sang màn ảnh giải thích “ Tôi thật sự vô cùng tỉ mỉ chọn quà, chỉ là đồ vật Phong ca thích cũng không có đắt quá.”
Nghe hắn giải thích, Dụ Vi liền bị chọc cười.
Bạch Tân Thành giải thích xong liền bắt đầu điên cuồng khuyên bảo Dụ Vi cùng hắn ăn trưa. Hắn vẫn luôn rất thích Dụ Vi lão sư. Nếu lúc ấy không phải Dụ Vi chỉ bảo hắn, có khi hắn đã sớm rút khỏi giới giải trí.
Lúc trước được Dụ Vi dạy dỗ, hiện tại hắn càng thêm cảm kích cô.
Dụ Vi cuối cùng vẫn là không ngăn được khuyên bảo của Bạch Tân Thành, theo hắn đi ăn cơm. Tuy nhiên cô không cho hắn mang vào chỗ sang trọng, cùng hắn vào một quán cơm ven đường.
Đi trên đường, Dụ Vi nhịn không được suy nghĩ, đại khái là hiện tại lớn tuổi không theo kịp với người trẻ tuổi. Như thế nào mà một nam nhân lại có thể làm nũng, thật đúng là làm người ta khó có thể chống cự.
Lúc này là giờ cơm trưa, nhưng bọn họ thật may mắn, bên cửa sổ còn đúng một bàn. Bọn họ một trước một sau đi qua ngồi xuống.
Người phục vụ nhanh chóng đi qua, để hai cốc nước xuống trước mặt hai bọn họ. Sau khi người phục vụ rời đi, hai người tự nhiên nói chuyện phiếm.
Bởi vì có máy quay ở đây nên bọn họ chủ yếu nói chuyện về chương trình.
“Dụ lão sư, cô mua lễ vật không?” Bạch Tân Thành hỏi.
Dụ Vi gật đầu, Bạch Tân Thành tò mò hỏi “Là cái gì vậy?” Hắn nhìn về phía Dụ Vi, nhìn toàn bộ.
“Đừng nhìn nữa, tôi không có để ở đây. Quá nặng nên tạm thời để ở cửa hàng.” Dụ Vi nói “ Tôi mua mấy quyển sách.”
“Sách….” Bạch Tân Thành nhắc tới cái này liền sợ hãi. Hắn không có học giỏi nên đối với sách thật sự không có hứng thú. Hắn thực sự muốn phun trào nhưng thấy máy quay đành phải nhịn xuống, gượng cười “Khá tốt.”
Dụ Vi nghe vậy cười cười, tuy rằng diện mạo khí chất đều không có biến hóa lớn, nhưng Bạch Tân Thành so với thời điểm mới xuất đạo đã thành thục hơn, ít nhất biết cái gì có thể nói, cái gì không nên nói.
“Đúng rồi, Dụ lão sư, cộng sự của lão sư là ai a!” Bạch Tân Thành tự nhiên mà thay đổi đề tài, hắn cảm thấy khát nước, thuận tay bưng ly nước trên bàn uống.
“Lục Dư Thành lão sư.”
“Khụ khụ khụ……” Bạch Tân Thành lập tức liền sặc t, hắn cuống quít buông cái ly, một cái tay khác duỗi đến sau lưng, vỗ chính mình. Hơn nửa ngày mới thấy đỡ hơn, Bạch Tân Thành mặt đều nghẹn đỏ, nhưng còn không có quên cái tên vừa được thốt ra, “Lục lão sư?!!”
Dụ Vi gật gật đầu, trong lòng đại khái biết hắn kinh ngạc cái gì.
“Trời ơi, tôi cùng Lục lão sư Dụ lão sư cùng nhau tham gia cùng một chương trình.” Bạch Tân Thành còn cảm thấy thần kỳ, “Đây là chương trình đầu tiên Lục lão sư tham gia.”
Nhắc tới Lục Dư Thành, hứng thú của Dụ Vi có chút phai nhạt . Nhưng là đang ở bên ngoài, Dụ Vi kiềm chế cảm xúc trong lòng, biểu tình trên mặt không thay đổi, câu được câu không mà cùng Bạch Tân Thành trò chuyện.
Thời điểm Lục Dư Thành nhìn thấy Dụ Vi , chính là thấy hình ảnh bọn họ trò chuyện với nhau. Hắn nhìn thấy một cái nam nghệ sĩ miệng như là súng máy , thịch thịch thịch nói không ngừng, Dụ Vi vẫn luôn an tĩnh mà nghe, không biết nói đến cái gì, hai người ăn ý mà nở nụ cười.
Dụ Vi chưa từng ở trước mặt hắn thả lỏng mà cười như vậy.
Lục Dư Thành dừng bước chân, cách quán ăn một đoạn, tự ngược mà nhìn. Không bao lâu, có người phục vụ đi tới, bưng chén canh nóng hổi. Nam nghệ sĩ kia đem đẩy sang cho Dụ Vi.
Dụ Vi không cự tuyệt, cười và nói với hắn một câu cảm ơn.
Lục Dư Thành siết chặt túi bánh bao, xoay người rời đi.
Trên đường trở về, Lục Dư Thành không nói một câu nào. Hắn trở lại chỗ cũ, ngồi xuống, đem hai cái bánh bao ăn đến không còn tí nào.
**
Ăn xong bánh bao, Lục Dư Thành đột nhiên yêu cầu tạm dừng quay chụp.
Buổi sáng quay cũng đủ tư liệu, tổ tiết mục liền vui vẻ mà đáp ứng. Máy quay tắt, trên mặt hắn liền hiện vẻ thâm trầm, hắn gọi trợ lý Tiểu trương đi qua, nhận bình nước từ tay đối phương, vặn nắp bình ra, uống một hớp lớn.
Uống xong, hắn vẫn thế. Tuy rằng trên mặt không có biểu tình gì nhưng những người quen thuộc đều biết tâm tình hắn giờ phút này không tốt lắm.
Tiểu Trương vừa mới đi mua cơm cùng đồ uống về, không biết đã xảy ra cái gì. Hắn thử hỏi: “Lục lão sư, anh còn ăn cơm không, em mua…”
“Tôi không ăn.” Lục Dư Thành tức đến no rồi. Tuy nhiên hắn cũng không đem tức giận trút lên người trợ lý, hắn xoa xoa mi tâm, hỏi: “Trong chương trình, tổ tiết mục mời những ai?”
Cái này Tiểu Trương biết, vội vàng nói: “Là Giang Phong cùng Bạch Tân Thành. Một người là diễn viên, một người là…”
Chưa để trợ lý nói hết, Lục Dư Thành ngắt lời “ Cái người ít tuổi tên gì?”
“A.” Tiểu Trương đột nhiên mắc kẹt, sửng sốt vài giây, lập tức phản ứng lại “Là Bạch Tân Thành.”
Lục Dư Thành kêu Tiểu Trương đưa mình điện thoại, rồi ngồi lại chỗ cũ, chuyên chú nhìn điện thoại.
Tiểu Trương bị vấn đề của Lục Dư Thành làm cho trong lòng ngứa ngáy, hắn có chút tò mò vì cái gì Lục lão sư đột nhiên hỏi về Bạch Tân Thành, hai người trước đay rõ ràng không có gì liên quan.
Bất quá hắn cũng không có can đảm hỏi, lúc sau thời điểm sửa sang lại đồ vật , hắn cách ly Lục Dư Thành rất gần, hơn nữa Lục Dư Thành ngồi hắn đứng, bởi vì góc độ duyên cớ hắn không cẩn thận nhìn thấy màn hình di động của Lục Dư Thành.
Rõ ràng là ảnh chụp của Bạch Tân Thành!!
Chờ đến lúc máy quay khởi động trở lại, Lục Dư Thành mới đem điện thoại giao cho Tiểu Trương. Hắn cẩm theo món quà, đi theo nhân viên công tác tới địa điểm tập hợp, quay xong trao đổi quà tặng,chương trình kì này cũng đại khái kết thúc.
Bởi vì khoảng cách xa hơn nên Lục Dư Thành tới trễ.Ngay sau đó, bọn họ ngồi lên xe điện ba bánh, trao đổi quà tặng.
Lục Dư Thành liếc mắt một cái liền thấy được quà tặng của chính mình. Đại khái là có bảy tám quyển sách, được Dụ Vi đặt ở trên tay. Hắn trong lòng tính một chút giá của mấy quyển sách đó, một trăm tệ căn bản không đủ để mua được hết. Dụ Vi chắc là dùng hết tiền để mua…… Nghĩ đến đây, Lục Dư Thành nhấp khóe miệng lên một chút, trong lòng dâng lên cảm xúc vui mừng.
“Cảm ơn.” Hắn tiếp nhận những quyển sách đó từ trong tay Dụ Vi, “Tôi rất thích.” Hắn thật sự vui vẻ, cũng không có che dấu, đuôi lông mày đều treo ý cười. Tiếp theo hắn liền cúi đầu nhìn tên sách
《 trăm năm cô độc 》
《 bi thảm thế giới 》
《 tiêu tan ảo ảnh 》
《 sám hối 》
《 hình phạt treo cổ 》
...
Nụ cười trên mặt Lục Dư Thành cứng đờ, không biết nên nhận sách này như thế nào.
Giờ phút này, Bụ Vi cố tình cười tủm tỉm mà nhìn hắn, nhiệt tình giới thiệu “Lúc trước có nghe nói Lục lão sư thích đọc sách, hôm nay liền nghĩ ra mua tặng Lục lão sư sách. Không biết Lục lão sư thích thể loại nào, liền chọn mấy quyển khá nổi tiếng. Nơi đó sách nổi tiếng không nhiều, tôi còn phải tìm rất lâu đó.”
Lục Dư Thành ngẩng đầu nhìn Dụ Vi.
Cô trên mặt mang theo trò đùa dai giảo hoạt mỉm cười, lâu rồi hắn không có nhìn thấy cô thật lòng mà cười với hắn như này, giờ phút này trong lòng ngực ôm những quyển sách đó, trong lòng lại không tự chủ được mà cảm nhận được vui sướng. Hắn nghĩ, cô vui vẻ là được.
Vì thế Lục Dư Thành nói: “Dụ lão sư vất vả rồi, tôi thực sự rất thích.” Thuận tiện, sẽ nỗ lực sám hối!
Dụ Vi nhìn đến phản ứng đần độn vô vị của Lục Dư Thành, cười cười liền không nói chuyện.
Lục Dư Thành đem sách đặt ở bên cạnh , sau đó lấy ra món quà bản thân chuẩn bị . Dụ Vi nhìn thấy hắn đưa ra mấy cái túi, hỏi: “Đều là cho tôi sao?”
“Ân.” Lục Dư Thành gật đầu, “Cho em.”
Dụ Vi gãi đúng chỗ ngứa mà lộ ra ba phần kinh ngạc, bảy phần vui sướng, cười với Lục Dư Thành, đồng thời nói lời cảm tạ,rồi tiếp nhận những cái túi đó. Cô đem túi đặt ở trên đùi, sau đó hỏi, “Hiện tại có thể xem sao?”
“Có thể.”
Hỏi câu nói kia kỳ thật chỉ là khách sáo, Dụ Vi không lo lắng Lục Dư Thành sẽ đưa ra đồ vật gì kỳ quái trong chương trình. Cô trước tiên mở ra cái túi nhỏ nhất, phát hiện là lắc tay cùng vòng cổ, lúc sau cô lại xem chiếc mũ Lục Dư Thành chọn, không ngoại lệ mà đều biểu hiện ra chính mình thích.
Cuối cùng chính là cái váy kia.
Dụ Vi đột nhiên trầm mặc một chút, nhưng cô thực mau hoàn hồn, cười tủm tỉm biểu đạt mình thích, đồng thời cũng khen thẩm mĩ của Lục Dư Thành.
Lục Dư Thành ngược lại không có vui như trong tưởng tượng , hắn chú ý tới từ đầu đến cuối Dụ Vi đều không có nghiêm túc đánh giá cái váy này,
Hắn biết nếu cô thật sự thích một thứ sẽ không phải như thế này.
Bọn họ mau chóng về tới nhà gỗ nhỏ, tiếp tục quay cảnh bọn họ thu thập đồ vật rời đi.Trước khi kết thúc,tổ tiết mục còn muốn phỏng vấn riêng từng người một, nội dung phỏng vấn đều liên quan đến ba ngày quay chụp.
Lục Dư Thành hiển nhiên không có đem phỏng vấn để ở trong lòng, hắn có chút ngây người mà nhìn cách đó không xa bóng dáng Dụ Vi đang phỏng vấn. Trong đầu không thể cầm lòng mà nghĩ tới biểu tình trào phúng của cô trước kia.
Lúc đó chỉ có hai người bọn họ, Lục Dư Thành không kiềm chế được tâm tư của bản thân, hỏi: “Vi Vi, em sẽ mặc chiếc váy này sao?”
“Anh nói đi?” DụVi nhìn hắn mỉm cười, khi cô tươi cười, làm cả người đều có vẻ phong tình vạn chủng, ngay cả đuôi mắt cũng đều phảng phất câu nhân ý vị, giây tiếp theo, cô trào phúng nói: “Tôi nghe nói nam nhân tặng quần áo cho nữ nhân là muốn được tự tay cởi quần áo ra, Lục Dư Thành, anh đây là có ý tứ gì?”
***
(Nhật kí trước khi đi ngủ của Lục Dư Thành)
Cô ấy nhất định sẽ thích ăn bánh bao tôi mua.(khóc lớn)
Có người mời cô ấy ăn mì.
Hình như xác thật ăn ngon hơn bánh bao, tôi không ngăn cản, muốn cho cô ấy được ăn ngon.
Nhưng là có một chút ghen tị.
Tuy nhiên, cô ấy dùng hết tiền của mình mua cho tôi quà, tôi lại không tức giận hay ghen tị nữa.
Bổ sung, tôi sẽ vẫn ghim tên nghệ sĩ kia, tôi không cho phép tên của hắn xuất hiện ở trong sổ nhật ký của tôi, nhưng tôi sẽ nhớ kỹ tên của hắn.
Hắn họ Bạch, lớn lên thật đen.
***
(Nhật kí trước khi đi ngủ của Lục Dư Thành)
Cô ấy tặng tôi bảy quyển sách, tôi giống như đã hiểu ý tứ của cô ấy.
Cô ấy muốn cho tôi triệu hoán thần long ( khóc lớn ).
Nói giỡn, bởi vì có chút vui vẻ, không biết có thể nói với ai .
Tôi cảm thấy cô ấy đang gửi lời muốn nói cho tôi, nếu quãng đời còn lại không có cô ấy, tôi sẽ vẫn luôn cô độc trăm năm, bi thảm đến mức hết cả đời này. Nếu tôi không sám hối tạ tội, cũng giống như phải nhận hình phạt treo cổ, chỉ có thể nhìn bộ dạng xinh đẹp của cô ấy, một mình bi thương.
Nhưng mà “tiêu tan ảo ảnh” tôi không biết đặt câu như thế, chẳng lẽ là tôi cũng không có làm cô ấy tiêu tan ảo ảnh, chỉ cần tôi dang đôi tay ra ôm cô ấy, chúng tôi vẫn sẽ có kết cục tốt đẹp?
***
(Nhật kí trước khi đi ngủ của Lục Dư Thành)
Cô ấy nhận được váy tôi tặng, hỏi tôi có phải hay không muốn lột quần áo của cô ấy mà lại đưa cô ấy quần áo. Tôi nghe xong mặt lập tức đỏ lên, giải thích nửa ngày cũng không biết cô ấy có hiểu rõ ý tứ của tôi không.
Tôi không có ý tứ muốn cởi quần áo của cô ấy ra ( khóc lớn ).
Tôi nói là tôi hiện tại không có ý tứ muốn cởi quần áo cô ấy ( khóc lớn )
Tôi nói là tôi hiện tại không có. Điều quan trọng phải nói ba lần.Nhưng là về sau có (nham hiểm )
Câu cuối không phải tôi viết!
Truyện khác cùng thể loại
4 chương
14 chương
239 chương
70 chương
480 chương
14 chương