Fan mỗi ngày đều muốn tôi kết hôn

Chương 16 : bác sĩ tâm lý

Chương 15 Thời điểm Vạn Khiết mang theo Dụ Vi đi tới phòng thu âm, phát hiện tâm tình cô hôm nay thật sự rất kém. Từ khách sạn một đường đi đến bãi đỗ xe, Dụ Vi toàn bộ quãng đường đều đeo cái kính râm, không nói một tiếng, mang giày cao gót đi ở trên đường, tốc độ lúc nhanh lúc chậm. Bất cứ khi nào tâm tình Dụ Vi không tốt, cả người liền sẽ trở nên đặc biệt lạnh nhạt. Ban đầu Vạn Khiết tưởng ngày mưa làm tâm tình Dụ Vi không tốt, mặt sau phát hiện tâm tình Dụ Vi so với trong tưởng tượng của cô càng không ổn hơn. Cô nhẹ giọng dò hỏi Dụ Vi có phải hay không gặp được sự tình gì, Dụ Vi chỉ lắc đầu, cái gì cũng đều không có nói. Tuy có rất nhiều lời muốn nói nhưng Dụ Vi kỳ thật đều nói không nên lời. Cô không biết trước mắt nên giải thích quan hệ với Lục Dư thành như thế nào, cô càng không biết giải thích tâm lý của mình khi đứng trước Lục Dư thành, đại khái chính là thân thể muốn tới gần nhưng là lý trí không cho phép.Đáng sợ nhất chính là, cô vẫn luôn muốn cự tuyệt nhưng tâm tình vẫn luôn  dao động, đặc biệt sau khi nhìn thấy rõ ràng biểu cảm bi thương của Lục Dư Thành . Bởi vì vẫn còn hiểu biết lẫn nhau, cho nên mới biết nói cái gì sẽ làm đối phương thương tâm nhất. Cái biểu cảm bi thương này làm cô nhớ tới thời gian lúc trước ghi hình chương trình thực tế.Cô cố ý xuyên tạc dụng ý của Lục Dư Thành khi đưa cô váy, hắn khi đó lộ ra vô số biểu cảm. Tựa như cô đang khi dễ hắn. Dụ Vi trong lòng có vài loại cảm xúc kịch liệt quay cuồng, làm cả người cô thậm chí có chút hoảng hốt, cô cảm thấy cảm xúc phập phồng quá lớn, tựa như có một bàn tay bóp cổ cô, làm cô liều mạng muốn bò hướng lên trên , nhưng vẫn bị kéo đi xuống . Cô cảm thấy khó chịu cực kỳ, vẫn là hôm nay còn có công việc, không cho phép cô tùy hứng. Cuối cùng, cô cũng mở di động, gửi cho bác sĩ một tin nhắn. Bọn họ chả mấy chốc đã tới công ty thu âm, ngay sau đó Vạn Khiết mang theo Dụ Vi đi lên tầng mười ba, đoàn phim “ Vi tướng giả” hôm nay đặt một phòng thu âm trong một ngày. Trước khi tới,cô có cùng Hành Tung nhắn tin, bất quá hắn tới hay không cũng không có gì khác biệt nên Hành Tung cũng sẽ không  đến. Dụ Vi ban đầu cũng tò mò công việc của Hành Tung tuy nhiên cô cũng chỉ là tò mò, không có hỏi qua. Có đôi khi, giữa người với người vẫn nên duy trì khoảng cách nhất định sẽ tốt hơn. Quân tử chi giao đạm như nước, đại khái nói chính là bọn họ đi. Lúc bọn họ đến phòng ghi âm đã thấy phó đạo diễn《 Vi tướng giả 》 ở bên trong chờ. Bọn họ hàn huyên một trận, phó đạo diễn khem Dụ Vi một hồi,công việc thu âm mới chính thức bắt đầu. Bài hát đã đước đưa cho Dụ Vi từ trước, trong khoảng thời gian này cô cũng có tận dụng mọi thời gian học tập, hiện giờ tới thu âm, trong lòng cũng là có vài phần nắm chắc. Cô vào phòng ghi âm , đeo tai nghe lên, trước tiên thử hát một đoạn, sau đó cùng nhân viên thu âm thu âm từng câu trong bài hát, hai người đều là người có yêu cầu nghiêm khắc,thu âm đi thu âm lại chỉ vì mong muốn càng hiệu quả hơn. Mãi cho đến giữa trưa, bài hát chủ đề《 Vi tướng giả 》  mới hoàn hảo không một sai sót. Nói không có sai sót cũng không phải,thật ra buổi sáng bọn họ ghi lại rất nhiều phiên bản, mỗi một cái đều là vô cùng hoàn mỹ, chỉ là nhân viên thu âm nghe xong vẫn thấy thiếu một cái gì đó. “Dụ lão sư, hiện tại tình trạng này đã vô cùng ổn, chỉ là hai chúng tôi vẫn cảm thấy còn có gì đó không đúng.” Sau đó, nhân viên thu âm khác mở miệng nói “Phát âm,  kỹ xảo, chuẩn âm đềurất là ổn, nhưng là ở phương diện tình cảm còn kém một chút.” Dụ Vi nghiêm túc mà lại khiêm tốn mà nghe. “Bài hát này, có khí chất thịnh thế vương triều , có vương quyền đối chọi gay gắt, có cường liệt xung đột, Dụ lão sư ở những yếu tố này xử lý đến đặc biệt tốt, hát đến vô cùng có khí chất. Nhưng là bộ điện ảnh này còn có tình yêu nhu tình mật ý, Dụ lão sư hát thật sự tinh tế, nhưng là còn kém chút yếu tố tình cảm trong đó.” Thời điểm nhân viên công tác nói, Dụ Vi nghiêm túc nghe, thường thường cô sẽ đưa ra một hai câu nói về cảm nhận của mình, bọn họ đang giao lưu, đột nhiên nhân viên ghi âm bên cạnh nói một câu: “Dụ lão sư, cô có phải hay không không biết cái này là phim điện ảnh về thời xưa ?” Dụ Vi: “……” *** Hai mươi phút sau, Dụ Vi ngồi ở trên sô pha trong phòng ghi âm , trầm mặc nhìn Lục Dư Thành đang ngồi đối diện.   Nhân viên thu âm kia nói ra vấn đề trực tiếp làm Dụ Vi trầm mặc, một lát sau, cô mới lắc đầu. Nhân viên thu âm lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ, bọn họ lại cùng phó đạo diễn thương lượng một chút, cuối cùng may mắn mà hôm nay nam chính Lục Dư Thành cũng ở gần đây. Phó đạo diễn có chút thấp thỏm đưa ra yêu cầu với Lục Dư Thành, không nghĩ tới đối phương vẻ mặt ôn hòa mà đồng ý, thậm chí còn không hỏi là cần phải làm gì.  Vì thế liền có cảnh tượng hiện tại. Nếu là nhân viên công tác của chương trình《 Thính Thuyết 》ở chỗ này, bọn họ liền sẽ phát hiện Dụ Vi cùng Lục lão sư ở bên nhau thì không khí xấu hổ lại bắt đầu lan tràn. Nhận ra không khí có chút kì quái, nhân viên thu âm cùng phó đạo diễn trước sau tìm lấy cớ rời đi khỏi cái không khí xấu hổ này, phòng ghi âm chỉ còn lại có hai người bọn họ. “Lục lão sư……” “Vi Vi……” Hai người đồng thời mở miệng, Lục Dư Thành nhìn cô cười nói: “Em nói trước đi.” “Trương ca nhờ anh giúp tôi thể hiện được tình cảm của nhân vật trong phim.” Dụ Vi dừng một chút, “Chúng ta bắt đầu đi.” “Được thôi.” Lục Dư Thành không có dị nghị, thần sắc nghiêm túc, “Đây là bài hát viết cho nam chính thế nên tôi sẽ nói cho em đôi chút về nhân vật này.” Dụ Vi đột nhiên nói: “Sao anh lại biết bài hát này là viết cho nam chính?” Lục Dư Thành sửng sốt một chút,nhanh chóng phản ứng lại: “Tôi biết rất kỳ quái?” Dụ Vi a một tiếng, không có nói nữa. Lục Dư Thành trực tiếp bắt đầu giúp cho cô hiểu rõ tâm tư tình cảm của nam chính: “Em hẳn là biết, nam chính là một tướng quân. Nhưng ngay từ đầu hắn đã là một người ăn chơi trác táng, cả ngày ăn chơi đàng điếm, phong lưu phóng khoáng. Phụ thân hắn là tướng quân, sau đó đã hy sinh trên chiến trường . Anh trai hắn thay thế phụ thân hắn chỉ huy quân đội tại chiến trường, không bao lâu cũng hy sinh. Cái triều đại này trọng văn khinh võ, không ai có thể với tới vị trí này, nam chính bị buộc nhận vị trí này……” Lục Dư Thành ôn nhu giảng giải, nam chính trong lòng Dụ Vi cũng đã sinh động hơn nhiều.  “…… Sự hùng mạnh của vương triều đề nặng lên một mình hắn,  hắn có áp lực rất lớn, nhưng không dám nói cho bất luận kẻ nào biết. Chỉ có nữ chính hiểu hắn……” Lục Dư Thành phát ra thanh âm quá mức ôn nhu, hắn giảng sự bi thương của nam chính, nam chính khắc chế mà lại thâm tình trong tình yêu, làm cô luôn có cảm giác bọn họ mới là nhân vật chính của câu chuyện. Buổi chiều thu âm, Lục Dư Thành ở gian phòng ghi âm  bên ngoài nhìn cô. Dụ Vi mang lên tai nghe cùng hắn nhìn nhau liếc mắt một cái, nhưng cô nhanh chóng dời đi tầm mắt. Cô tưởng rằng bị hắn nhìn chằm chằm như vậy chắc chắn mình sẽ hoảng hốt, nhưng mà không có, buổi chiều trạng thái cô tốt đến mức bản thân cũng không thể tưởng tượng, một bài hát được cô hát đến đại khí hào hùng, đồng thời ngầm có vài phần nhu tình, cùng với vài phần bi thương vì mất người yêu. Chỉ cần Lục Dư Thành ở bên cạnh cô, cảm xúc bi thương luôn tồn tại trong cô. Thu âm nhanh chóng hoàn thành tốt, hai nhân viên thu âm lúc sáng còn đối với cô khen ngợi, Dụ Vi cười cười, không biết có nên hay không cao hứng. Thời điểm Dụ Vi rời đi , Lục Dư Thành vẫn luôn đi theo cô . Ban đầu cô cũng không có để ý đến hắn, cúi đầu nhắn tin cho Vạn Khiết.Cho đến khi đi tới bãi đỗ xe, Lục Dư Thành vẫn còn đi theo đằng sau cô. Dụ Vi dừng lại bước chân, quay đầu lại: “ Tại sao anh lại đi theo tôi?” “Chúng ta có thể cùng nhau ăn cơm không?” Hắn đứng trước mặt cô. “Không được, tôi còn có việc.” “Em hôm nay đã không còn lịch trình.” Dụ Vi cũng không thấy kỳ lạ khi hắn biết lịch trình của cô, cô cũng không nghĩ cùng hắn dây dưa, nói thẳng “Hẹn hò bí mật.” Bốn chữ cô nói ra như là một trận mưa đá thật lớn từ trên trời rơi xuống, trực tiếp khiến hắn ngây cả người. Tốc độ thân thể hắn nhanh hơn lý trí ( có thể nói tay nhanh hơn não ý ) , chưa kịp phản ứng  hắn đã đi mau tới ngăn lại cô, bình tĩnh mà nhìn cô cười một chút: “Mang tôi theo với.” “……” Dụ Vi trầm mặc mà nhìn Lục Dư Thành trong chốc lát, cuối cùng trực tiếp xem nhẹ hắn, vòng qua người hắn đi tới chỗ để xe. Hắn vẫn luôn đi theo bên cạnh cô, gắt gao đi theo cô. Dụ Vi tay đặt ở cửa xe ,quay lại nhìn Lục Dư Thành, liếc mắt một cái. Hắn nhìn về phía tay lái, có vẻ như đang suy nghĩ cơ hội cô cho lên xe là bao nhiêu phần trăm. Dụ Vi trào phúng nói: “Lục lão sư, anh tốt xấu cũng là  đại minh tinh, không nên cùng tôi dây dưa ở đây chứ!” “……” Không trả lời, chính là cam chịu ý tứ. Dụ Vi có chút bất đắc dĩ nhìn bộ dáng hắn không nói một lời , hai người giằng co trong chốc lát, Dụ Vi thỏa hiệp: “Đừng đi theo tôi nữa.” Nói xong cô mở cửa xe, chính mình ngồi lên đi, sau đó một lần nữa trước mặt Lục Dư Thành đem cửa xe đóng lại. “Phanh” một tiếng vọng cả bãi đỗ xe. *** Dụ Vi lái xe cắt đuôi paparazzi, sau lại lang thang không có mục tiêu vòng vài vòng, cuối cùng mới đi tới một phòng khám riêng. Người phục vụ dẫn cô vào phòng. Buổi sáng cô đã hẹn gặp bác sĩ tại chỗ này. Dụ Vi đẩy cửa ra đi vào, người bên trong vừa lúc ngẩng đầu, hai người ánh mắt đối diện . Dụ Vi đi vào, thuận tiện đóng cửa lại. “Xin lỗi,tôi đến muộn.” “Không có việc gì, tôi cũng vừa đến.” Từ Oánh Oánh ôn hòa cười một chút, “Đã lâu không gặp, nhìn cô có vẻ rất mỏi mệt.” Dụ Vi ngồi xuống đối diện: “Gần đây công việc rất nhiều.” Từ Oánh Oánh bất động thanh sắc nhíu nhíu mi,sau đó nhanh chóng giãn ra: “Tốt nhất có thể giảm bớt một chút công việc, bảo đảm bản thân có đủ thời gian nghỉ ngơi. Thân thể mới là quan trọng nhất.” Cô tận tình khuyên bảo khuyên nhủ, “Thần kinh thời gian dài căng thẳng, dễ dàng khiếntâm tình bản thân không tốt, còn khiến bản thân dễ dàng suy nghĩ miên man.” Dụ Vi gật gật đầu. Từ Oánh Oánh tự nhiên mà thay đổi cái đề tài: “Bài hát mới của cô nghe rất êm tai, gần đây đi đến đâu tôi cũng nghe thấy bài hát của cô.” Cô khách quan mà lại chân thành khen Dụ Vi. “Từ bác sĩ, cô không cần như vậy.” Dụ Vi cười một chút, “Tôi hiện tại sẽ không dễ dàng phủ định bản thân.” “Cô vốn dĩ chính là người vô cùng ưu tú người, tôi chỉ là ăn ngay nói thật.” Từ Oánh Oánh cười một chút, “Cô thật lâu không có tìm tôi, gần đây gặp phải cái gì không vui sao?” Dụ Vi trầm mặc trong chốc lát. Từ Oánh Oánh kiên nhẫn mà chờ, cũng không gấp. Cô là một bác sĩ tâm lý, vốn am hiểu nghe người khác nói hết, đương nhiên sẽ không thiếu kiên nhẫn. Trong qua trình chờ đợi, Từ Oánh Oánh nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy Dụ Vi , cô xuất hiện với bộ dáng trầm mặc.   Từ Oánh Oánh là một nhà tâm lý tư nhân, ban đầu nhận được lịch hẹn trước của Dụ Vi cũng không quá kinh ngạc. Mấy năm nay cô cũng gặp qua không ít người trong giới giải trí , ở trong giưới giải trí hỗn loạn này,nếu không phải người có nội tâm vô cùng vững chắc, ít nhiều đều sẽ có chút vấn đề về tâm lý. Nhưng trạng thái của Dụ Vi lúc ấy thực sự vô cùng kém. Trong đoạn thời gian đó, cô lo lắng Dụ Vi sẽ quá căng thẳng không thể đi xuống, tự mình chấm dứt sinh mệnh. Dụ Vi trầm mặc sau một lúc lâu, rốt cuộc cũng nói: “Tôi gần đây gặp lại bạn trai cũ…… Hắn hy vọng cùng tôi hợp lại.” Nói xong cô lại trầm mặc. Từ Oánh Oánh theo cô lên tiếng nói: “Cô có nghĩ đến việc cùng hắn quay lại không?” Dụ Vi an tĩnh trong chốc lát, nhẹ giọng nói: “Có nghĩ đến.” Tạm dừng vài giây cô nói tiếp, “Nhưng là không thể.” Từ Oánh Oánh cảm thấy trong lòng như là bị người đụng phải một chút. Cô hỏi: “Cô đang lo lắng cái gì ?” Trầm mặc một lúc, Từ Oánh Oánh cảm thấy chính mình biết lý do. Cô vẫn luôn là bác sĩ tâm lý của Dụ Vi, đối với những việc từng trải qua với cô ít nhiều cô ấy cũng biết đôi chút. Gia đình Dụ Vi cũng không tính tốt đẹp, từ khi còn nhỏ ba cô đã rời đi bỏ lại cô cùng mẹ cô . Mẹ cô vất vả nuôi cô lớn, sau đó không may đổ bệnhThời gian học của cô khá nhiều nhưng cô vẫn đi làm thêm, còn muốn gánh vác tiền thuốc men của mẹ,tuổi của cô so với người khác thì thật sự rất vất vả. Sau đó cô quan bạn trai, cũng chính là bạn trai cũ. Đại khái là người có tiền có thế, nhưng là đối xử với cô vô cùng vô cùng tốt, đem lại cho cô rất nhiều sự ấm áp, còn tìm cho mẹ cô bác sĩ tốt nhất. Thậm chí lúc mẹ cô qua đời, cũng là bạn trai cũ vẫn luôn ở bên cạnh cô, Dụ Vi từng nói qua, nam nhân kia là cứu rỗi cuộc đời cô. Cho nên thời điểm hắn rời đi, cô mới có một loại cảm giác thế giới đều sụp đổ. “Tôi đã cho rằng bản thân đã buông bỏ được.” Mặt Dụ Vi không chút biểu tình, “Lúc hắn rời đi, những cái khổ sở đó đều đã trở lại.” Cô không có thân nhân, không nơi nương tựa.Vướng bận duy nhất chính là công việc bị xem nhẹ, chỉ cần mở di động ra là thấy vô số lời bình luận ác ý chửi mắng cô. Thời điểm đen tối nhất, Dụ Vi thật sự nghĩ tới việc ra đi.   Dụ Vi rốt cuộc cũng tự mình tìm ra đáp án, cô vừa mới phân tích nội tâm chính mình, “Tôi không quá tin tưởng hắn, tôi cũng không tin chúng tôi có thể chia tay. Tôi không thể lại tiếp tục chịu đả kích là vì hắn……” Dụ Vi cúi đầu nỉ non một câu. “Tôi muốn sống thật tốt, tôi còn rất thích thế giới này……” *** Cùng trong khoảng thời gian đấy, hai nam nhân ngồi buồn uống rượu. Kha Bắc Xuyên nghiêng đầu u bên cạnh người nọ nhìn lại, liền này một lát sau, người nọ bưng lên chén rượu, một hơi uống xong rồi ly trung rượu. Hắn đã thật lâu không có xem hắn như vậy sầu, không khỏi trêu chọc: “Lục lão sư,cậu đã trên rất nhiều người rồi, còn buồn cái gì!” Lục Dư Thành cầm chén rượu,buồn bã: “Còn thiếu lão bà.” Kha Bắc Xuyên tấm tắc hai tiếng: “Trên Weibo của cậu có mấy ngàn vạn lão bà a!” “Hai chuyện khác nhau.” Kha Bắc Xuyên nhìn một chút , sau đó cầm lấy bình rượu rót vào chén bọn họ: “Anh em, tôi còn có thời gian,nếu cậu không ngại có thể chia sẻ chuyện tình cảm với tôi!” Đây cũng là ý đồ của Lục Dư Thành khi đến đây. Hắn với Kha Bắc Xuyên là anh em tốt, chuyện của hắn hắn phần lớn đều biết, hơn nữa Kha Bắc Xuyên có kinh nghiệm trong tình cảm phong phú hơn hắn nhiều. Kha Bắc Xuyên tự nhận mình có kinh nghiệm phong phú, nhưng câu đầu tiên Lục Dư Thành nói vẫn khiến hắn kinh ngạc: “Cái gì?” Lục Dư Thành nhìn hắn một cái, lặp lại một lần: “Tôi muốn một lần nữa theo đuổi Dụ Vi.” Kha Bắc Xuyên trên dưới đánh giá Lục Dư Thành, không quá tin tưởng: “Nói giỡn? Anh em, ăn hồi đầu thảo không thú vị a!” Lục Dư Thành thần sắc uể oải, Dụ Vi cũng đối hắn cũng nói qua nói như vậy. Kha Bắc Xuyên không quen nhìn hắn như vậy : “Cậu như thế nào theo đuổi cô ấy?” Lục Dư Thành đánh lên tinh thần, thấp giọng nói với hắn sự tình phát sinh mấy hôm nay. “Lục lão sư, cậu thế này cũng quá ôn nhu đi.” Quả thực đối cô nhẫn nhục chịu đựng, quả thực là đem người đặt ở đầu quả tim, sợ chính mình cường ngạnh sẽ ủy khuất đối phương. Kha Bắc Xuyên phun trào, “Cô ấy không muốn cùng cậu đi ăn cơm, cậu liền cứ thế đứng tại chỗ nhìn cô ấy đi? Cậu như vậy mà có thể theo đuổi con gái nhà người ta cũng thật kỳ quái rồi.” “Cậu thế nào còn sợ tay sợ chân như vậy , tôi nhớ rõ cậu trước kia đối với cô ấy cũng là kiểu không da không mặt mũi, như thế nào tuổi càng lớn, anh còn bưng lên tới ? Quá ôn nhu sẽ không theo đuổi được con gái! Có câu nói nói như thế nào nhỉ, liệt nữ sợ lang triền, cô ấy cự tuyệt cậu, cậu  liền mặt dày mày dạn mà đi theo cô ấy . Lục lão sư , chúng ta tốt xấu cũng là nam nhân, cô ấy cự tuyệt cậu một hai lần, cô ấy còn có thể cự tuyệt cả đời sao ? ” Kha Bắc Xuyên tổng kết: “Thời điểm theo đuổi phụ nữ phải cứng rắn lên, đàn ông lên!” Hắn nhìn nhìn đồng hồ, chuẩn bị đi : “Tôi đi đón vợ tôi.” Lục Dư Thành kế tiếp cũng không có việc gì, hơn nữa còn có vấn đề muốn hỏi, đi theo đứng dậy: “Tôi cùng cậu đi đi.” Trên đường, Kha Bắc Xuyên chính mình than vãn: “Vợ tôi quả thật là tiểu tham tiền, vì một người bệnh mà đem tôi bỏ xuống.” Lục Dư Thành quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không để ý đến hắn. Hắn cùng Kha Bắc Xuyên, còn có Từ Oánh Oánh cùng nhau lớn lên, từ khi hai người họ bên nhau, Lục Dư Thành không ăn ít cẩu lương. Đã sớm bình tĩnh. Kha Bắc Xuyên dừng xe ở bãi đỗ xe, Từ Oánh Oánh đã gửi tin nhắn nên bọn họ liền an tâm mà chờ. Lúc bọn họ đang ngồi trên xe nói chuyện, hai cô gái đi vào bãi để xe. Các cô thanh âm cũng không lớn, loáng thoáng, nghe không rõ các cô nói cái gì. Theo khoảng cách dần dần kéo gần, bóng dáng hai người càng ngày càng rõ ràng.Tóc ngắn là Từ Oánh Oánh, hai tay đút túi. Bên cạnh là một cô gái tóc dài, ăn mặc thật sự kín mít, còn mang mũ khẩu trang, mười phần che kín toàn thân. Lục Dư Thành vốn dĩ không chút để ý mà cùng Kha Bắc Xuyên trò chuyện, trong nháy mắt nhìn thấy Dụ Vi, hắn đột nhiên ngồi thẳng thân mình. Chẳng sợ cô che đến kín mít, hắn đều có thể nhận ra từ cái nhìn đầu tiên. Nghi vẫn cũng theo đó mà xuất hiện. Dụ Vi là bệnh nhân của Từ Oánh Oánh? Lục Dư Thành không xác định hỏi Kha Bắc Xuyên: “Bà xã anh anh là bác sĩ tâm lý!” “Đúng thế, làm sao vậy?” Lục Dư Thành không trả lời, ánh mắt theo sát người con gái tóc dài ngoài cửa sổ.