Tần Chỉ Ái nhìn chằm chằm bóng lưng của Cố Dư Sinh, cho đến khi hắn bước vào thang máy, cô cũng không thu hồi tầm mắt.
Nhìn qua kính chiếu hậu, Tần Chỉ Ái mới cởi dây an toàn, lúc Tiểu Vương đang chuẩn bị xuống xe cô lại nói: "Đưa tôi về nhà đi."
Ngừng mấy giây, Tần Chỉ Ái nghĩ đến điện thoại di động của mình không còn pin, lại nói: "Hoặc là gọi xe giúp tôi."
Tiểu Vương nghĩ đến dặn dò của Cố Dư Sinh trước khi xuống xe, có chút ngập ngừng nói: "Thiếu gia trước khi xuống xe đã căn dặn, cô cũng đã nghe rồi, nếu cô cứ đi như vậy, Thiếu gia biết, nhất định sẽ “xử lý” tôi."
Tiểu Vương thấy Tần Chỉ Ái muốn rời khỏi, do dự một lát mới khuyên cô: "Tiểu thư, quần áo của cô đều ướt, nơi này còn cách nhà một đoạn, trời mưa lái xe chậm, hay là cô nghe lời của thiếu gia trước, đi lên tắm nước nóng, thay quần áo sạch sẽ, tránh cảm lạnh."
Tần Chỉ Ái hiểu được Tiểu Vương không dám để cho cô đi, sau khi nghe Tiểu Vương nói một đoạn văn dài như vậy, cô không nói nữa, chỉ gật đầu.
Tiểu Vương biết Tần Chỉ Ái đồng ý liền xuống xe, giúp Tần Chỉ Ái ra khỏi xe, sau đó đưa chìa khóa xe cho nhân viên khách sạn, đưa Tần Chỉ Ái vào khách sạn Bốn Mùa.
Lên thang máy, thẳng đến tầng cao nhất, Tiểu Vương dẫn Tần Chỉ Ái đi dọc theo hành lang thật dài quẹo trái quẹo phải nhiều lần, mới dừng ở cửa một phòng.
Tiểu Vương đưa thẻ mở phòng cho Tần Chỉ Ái, chỉ chỉ cánh cửa trước mặt: "Lương tiểu thư, cô vào nghỉ ngơi trước, tôi đi lấy quần áo cho cô."
Tần Chỉ Ái nói "Cảm ơn." lấy thẻ phòng, đợi đến khi Tiểu Vương quay người đi vào thang máy, sau đó mới đứng trước cửa hít một hơi thật sâu, tay run rẩy quét thẻ để mở cửa phòng.
Trong phòng tối om, yên tĩnh không có bất kỳ một âm thanh nào.
Tần Chỉ Ái đứng trước cửa, trừng mắt nhìn bên trong, cẩn thận quan sát một chút, mới thở phào nhẹ nhõm.
Thì ra Cố Dư Sinh không có ở trong phòng...
Cô giơ tay vỗ vỗ ngực đang đập như trống dồn, đi vào phòng.
Mở đèn lên, lúc Tần Chỉ Ái đi vào phòng tắm, bỗng nhiên xoay người lại, khóa cửa phòng lại, xác định từ bên ngoài sẽ không mở được cửa mới yên tâm đi vào nhà tắm.
Cô cởi quần áo ướt nhẹp trên người, sau đó đi tắm nước nóng. Tiếp theo tóc cũng không hong khô, liền mang theo túi trang điểm, nhanh chóng nhìn vào gương hóa trang lại.
Đến khi khuôn mặt thanh lệ tinh khiết trong gương biến thành khuôn mặt của Lương Đậu Khấu, cô mới bình tĩnh lại, lúc Tần Chỉ Ái chỉ lo sợ Cố Dư Sinh sẽ đột nhiên gõ cửa, trong lúc trang điểm cứ lo lắng không yên.
Tần Chỉ Ái vừa đem mỹ phẩm cất cẩn thận xong, chuông cửa liền vang lên.
Mở cửa, là Tiểu Vương mang theo mấy túi giấy: "Lương tiểu thư, quần áo của cô."
Truyện khác cùng thể loại
20 chương
10 chương
614 chương
94 chương
32 chương
92 chương