Hắn, cữu ngũ chí tôn của Chu Quốc, vì sủng gian phi mà chết, sau chết hắn hóa thành long tôn lơ lửng giữa không trung, lại chính mắt nhìn thấy nữ nhân mình chán ghét vứt bỏ từ lâu đã âm thầm báo thù cho mình, một tay đầy máu dành lại giang sơn Chu Quốc.
Lại nhìn thấy nàng ấy ôm ngọc bội của mình, thơ thẩn đến hoàng lăng, chính tai nghe nàng thổ lộ tâm tư giấu kín, lại chính mắt nhìn thấy nàng uống độc dược, dần dần gục bên mộ hắn.
Chỉ nghe lại đoạn trường ca bi ai :" Nhất kiến nhất tâm nhất đoạn tình...Bệ hạ, thần thiếp đã sớm muốn cùng người đồng quy vu tận "
=========
Hắn ngã xuống kháng sàng, nghiến răng nhìn người tay cầm đoạn trường kiếm, tay ôm lấy Lệ quý phi mà hắn sủng ái.
" Doãn Hàm, không ngờ ngươi cũng có ngày này...."
" Hai kẻ tiện nhân...."
Dật An Vương nhìn hắn, phản tặc đã vây kín Long Càn Cung, hắn đã không còn không sức phản kháng, hắn không ngờ người mình đầu ấp tay gối lại là kẻ tiếp tay cho phản tặc dần dần giết mình.
Dật An Vương nhìn Lệ quý phi trong vòng tay, ánh mắt chỉ còn lại sự nham hiểm.
" Đệ nhất mỹ nhân kinh thành và ngai vị này...bản vương sẽ thay ngươi gánh lấy.
Bệ hạ, bản vương là nên tiễn người một đoạn hoàng tuyền "
" Xoạch " đoạn trường kiếm ghim sâu vào lồng ngực hắn, hắn chỉ thấy hơi thở tĩnh lại, chấm dứt sinh mệnh đang cố giãy dụa.
Chu Quốc, năm Doãn Hàm Đế thứ sáu, hoàng đế mệnh yểu băng hà, lập Dật An Vương Doãn Liêm làm tân đế, hậu cung dưới tứ phẩm tuyên canh lăng, hậu cung trên tam phẩm an bài ngoại cung, lập Lệ quý phi làm tân hậu.
Hắn hiện giờ đã là một linh hồn được long tự hộ thể, nếu không sớm đã hồn tiêu phách lạc.
Lúc hắn chết dưới mũi kiếm của Dật An Vương, đã có một luồng sáng đưa hắn đến Phụng Tiên Điện, nơi đó hắn nhìn tiên đế, phụ hoàng mà hắn kính trọng đã mất nhiều năm trước.
Tiên đế xoa đầu hắn mỉm cười :" Duyên trần chưa dứt, bách tính Chu Quốc còn cần con, trở về đi "
Lại lóe một ánh sáng, hắn nhìn thấy hoàng cung một màu e lệ, là ngày sách lập Hoàng Hậu, hắn nhìn thấy Dật An Vương ngồi trên ngai vị, uy uy vũ vũ nắm tay Hoàng Hậu, ánh mắt đắc ý đó, là hắn tin lầm huynh đệ, là hắn tin lầm gian phi.
Hắn trở lại với cánh mộ hoàng lăng, suy tính làm sao để thoát khỏi, phát hiện bên mộ có nữ tử quỳ nơi đó, dường như nàng đã quỳ rất lâu, lâu đến mức hai đầu gối đã rướm máu.
Là Tĩnh phi, hắn còn nhớ nàng là nữ tử đã theo hầu hạ từ phủ thái tử, vì ghét bỏ xuất thân nàng, còn cho rằng nàng tính kế dụ dỗ mình, cho nên sau khi kế vị, hắn đã bỏ mặc nàng ở Vọng Nguyệt Cung, chưa từng đến thăm.
Hắn nhìn thấy nàng ôm mảnh ngọc bội đã sẫm màu, nhẹ tay vuốt ve nó, ánh mắt chất chứa nồi niềm đau đớn, hắn nghe thấy âm thanh nàng khàn đục gọi hắn :" Bệ hạ...."
Trái tim hắn chợt nhói một nhịp, chăm chú nhìn nàng.
Tĩnh phi khẽ đặt môi lên ngọc bội, nhắm mắt cảm nhận....
" Bệ hạ, người nhẫn nại một chút, thần thiếp sẽ báo thù cho người "
Hắn ngây ngốc nhìn nàng, muốn đưa tay chạm lấy, nhưng chỉ chạm vào một mảnh không trung vô định.
Hắn thậm chí không nhớ nàng là ai, thậm chí còn chẳng nhớ nàng tên gì, hắn chỉ nhớ hắn nhìn thấy trên người nàng có sự tĩnh lặng, sự bình thản, năm đó sắc phong liền ban cho nàng hào Tĩnh.
Hắn chỉ nhớ hắn lâm hạnh nàng hai lần, lần nào nàng cũng e lệ nép vào ngực hắn, nhỏ giọng gọi :" Bệ hạ..."
Kẻ mà hắn yêu thương sủng ái, cuối cùng lại tiếp tay phản tặc giết hắn.
Kẻ mà hắn vứt bỏ, cuối cùng lại vì hắn báo thù.
Hắn tận mắt nhìn thấy nàng phản lại mẫu tộc, phản lại sư môn, đem dược môn cả đời đã học mà phế, toàn bè kết phái, trong ngoài liên hợp lật đổ Dật An Vương, hắn theo dõi từng bước đi của nàng, theo đến tận bốn năm.
Theo đến lúc nhìn nàng cầm đoạn trường kiếm chỉa vào phu phụ ngã xuống nền gạch ở Long Càn Cung.
Dật An Vương ôm thân máu đầm đìa, hoảng loạn nhìn nàng :" Ô Tuyên Tĩnh...Tĩnh Ngọc? Ngươi sao...? "
" Nhận ra bổn cung sao? "
" Ngày đó không phải ngươi cùng tên cẩu hoàng đế đó đã...."
Ngày đó nàng ngụy tạo cái chết giả trốn khỏi hoàng cung, ra bên ngoài nung nấu ý định trả thù cho ta.
" Phải, ta đã chết, sau khi Doãn Hàm chết, trái tim ta cũng chết theo rồi "
Hắn bên cạnh nhìn đôi cẩu nam nữ hạ xuống nền, giống như hắn ngày đó, trông chật vật vô cùng.
Hắn nghe thấy Dật An Vương gào lên.
" Tiện phụ!!! " rồi tắt thở dưới mũi kiếm của nàng, hoàng hậu đương nhiên cũng không có kết cục tốt gì.
Hắn nhìn thấy nàng lê thân ngọc cùng trường kiếm từng bước đi đến hoàng lăng, đến trước bia mộ ta mà quỳ, hắn nhìn thấy Tả tướng quân đi theo sau nàng, nghe nàng an bài cục diện, Tả tướng quân hỏi nàng.
" Ô Tuyên thị, ngươi vì tên cẩu hoàng đế đó mà phản lại mẫu tộc, phản lại sư môn, đáng sao? "
Nàng ngây ngốc nhìn bia mộ, lại nhìn đôi tay đẫm máu của mình, ánh mắt trở nên lạc lõng.
" Đáng , chỉ cần vì chàng, điều gì cũng đáng "
Tả tướng quân bất ngờ nhìn nàng rồi rời đi, nàng ở đó rất lâu, cũng giống như ngày hắn băng hà của bốn năm trước, quỳ đến máu nhuộm đỏ hai đầu gối.
Hắn nghe nàng nói :" Bệ hạ, thần thiếp vẫn còn nhớ lần đầu tiên gặp ngươi, dưới ánh đèn Khổng Minh của kinh thành, chàng thiếu niên mắt ngọc mày ngài đó, sớm đã in đậm vào tâm trí thiếp.
Thần thiếp còn nhớ ánh mắt ngày đó người nhìn thần thiếp sau đêm hoan lạc, thiếp đã định sẵn, cả đời sẽ chôn giấu tâm tư cùng bản thân.
"
Nàng hít lấy một ngụm khí lạnh, hắn nhìn thấy bên khóe miệng nàng chảy dài một đường máu, trái tim hắn như muốn rụng rời, thì ra không phải nàng tính kế hắn, mà là hắn hủy hoại thanh danh nàng.
" Bệ hạ, thần thiếp đã đếm không biết bao nhiêu ngày đợi người, chỉ đáng tiếc, cuối cùng người cũng không muốn bố thí cho thần thiếp một ánh mắt..."
Nàng vuốt lên cánh mộ, máu trên khóe môi càng đậm màu chảy xuống, cảnh tượng quỷ dị lạ thường.
Hắn nghe nàng nói :" Bệ hạ thần thiếp đã báo thù rồi, thần thiếp đến tìm người đây "
Nàng lê bước ngồi cạnh lăng mộ tựa đầu vào mộ hắn, dần khép khóe mắt lại.
Năm đó Chu Quốc loạn lạc cuối cùng cũng có ngày bình an, bào đệ của Doãn Hàm Đế kế thừa ngai vị, lấy hiệu Doãn An, cầu Chu Quốc vạn thế trường tồn.
Hắn nhắm mắt lại, nghe thấy giọng tiên đế nói :" Hàm nhi....trở về trả tình kiếp của con đi "
Truyện khác cùng thể loại
48 chương
12 chương
31 chương
85 chương
10 chương