Tiểu Vương bị lời nói của Cố Dư Sinh rống làm cho lòng bàn chân trượt đi, đạp nhầm chân thắng, Tần Chỉ Ái không hề phòng bị, thân thể bị nghiêng theo quán tính, dựa vào ngực Cố Dư Sinh.
Thân thể Cố Dư Sinh cứng đờ, mi tâm nhíu lại.
Lúc Tần Chỉ Ái nhào vào ngực hắn, vội vội vàng vàng liếc nhìn hắn, nhận ra vẻ mặt khác thường của hắn, cô sợ đến nỗi run cả người, trong não không suy nghĩ được gì, người cũng nhanh chóng rời khỏi ngực của hắn, ngồi thẳng người, thậm chí còn quay đầu nhìn ra cửa kính, làm cho khoảng cách của hai người xa một chút.
Cô phản xạ nhanh như vậy, khiến mi tâm của Cố Dư Sinh càng nhăn hơn, lại hướng về phía Tiểu Vương rống to: "Cậu lái xe kiểu gì vậy? Tôi bỏ tiền mời cậu đến mơ ngủ sao?"
Tiểu Vương bị chửi sợ đến mức không dám thở mạnh, nhanh chóng xuống xe, chạy ra cốp sau, cầm hai cái khăn nhanh chóng trở lại xe, đưa cho Tần Chỉ Ái ở phía sau, sau đó liền quay lưng khởi động xe lần nữa.
Tần Chỉ Ái che dù, từ vai trở lên không có ướt, cô cầm khăn lau khô người, sau đó nhìn thấy chỗ mình vừa dẫm lên có nước bẩn, có bùn, còn có từng vệt máu.
Cô nghĩ đến lời của Cố Dư Sinh nói, hắn sợ cô làm dơ xe của hắn, mới để Tiểu Vương lấy khăn cho cô, cô nắm chặt khăn mặt, do dự một chút, lại cúi người lau lòng bàn chân đầy bùn đất của mình.
Cố Dư Sinh nhìn hành động của cô, lại cảm thấy phiền lòng hơn, hắn muốn mở miệng để Tiểu Vương điều chỉnh hơi lạnh trong xe thấp xuống một chút, khóe mắt lại nhìn thấy váy ướt nhẹp của Tần Chỉ Ái dính sát vào cơ thể cô, quỷ thần sai khiến thế nào lại ngậm miệng lại, đáy lòng càng khó chịu hơn, hắn giơ tay mở hai nút áo trước ngực, nhưng làm như vậy cũng không có tác dụng gì, theo thói quen lại tìm thuốc lá.
Cố Dư Sinh bật lửa, hơi cúi đầu, nhìn thấy khăn lông trên tay Tần Chỉ Ái dính màu máu đo đỏ.
Miệng ngậm điếu thuốc của hắn hơi động, điếu thuốc trong miệng liền rơi xuống.
Hắn vẫn cúi đầu như vậy, nhìn chiếc khăn lông, không biết suy nghĩ gì, sau đó liền đưa tay nhét điếu thuốc vào miệng, bật lửa, lúc nhìn ngoài cửa sổ một chút, đã vào thành phố, còn cách nhà một đoạn...
Bản thân Cố Dư Sinh cũng không hiểu mình rốt cuộc đang nghĩ gì, trong miệng hắn lại nói: "Đi khách sạn Bốn Mùa."
Cố Dư Sinh nhả khói, bổ sung thêm một câu: "Bọn người Lục Bán Thành còn đang chờ tôi."
.......
Xe của hắn dừng lại ở cửa khách sạn, Tần Chỉ Ái vốn định nói với Cố Dư Sinh cho mình về nhà trước, Cố Dư Sinh liền quay đầu nói với Tiểu Vương: "Đưa cô ấy lên phòng của tôi, tắm rửa sạch sẽ, tìm quần áo cho cô ấy thay."
Sau đó không chờ ai trả lời, liền mở cửa xe đi vào đại sảnh khách sạn.
Truyện khác cùng thể loại
20 chương
10 chương
614 chương
94 chương
32 chương
92 chương