Đó là lần đầu tiên hắn trở về sau khi nhập ngũ.
Khi đó hắn đã quên mất cô là ai.
Có thể cô vẫn nhớ hắn, thậm chí thời gian chôn cất cha mẹ hắn, vẫn luôn đứng bên ngoài, ở bên cạnh hắn.
Có một số việc, trước khi không biết, chỉ có chút cảm động, nhưng hôm nay, sau khi hắn đã biết tất cả mọi chuyện, lại cảm thấy cực kỳ đau lòng.
“S Quân, tôi nhìn thấy anh ấy liền chạy đến trước mặt anh ấy nói chuyện, nhưng anh biết không? Tôi còn chưa mở miệng, anh ấy đã quay về phía người bên cạnh hỏi tôi là ai…S Quân, anh biết không? Thời khắc đó tôi suýt khóc, người đàn ông tôi tâm tâm niệm niệm, mong mong chờ chờ, lại hỏi tôi là ai... “
Hắn và cô có chạm mặt sao? Sao hắn lại không có ấn tượng gì?
Cố Dư Sinh nhìn qua ngày viết thư, nhíu mày hồi tưởng lại một lúc lâu, mới mơ hồ nhớ lại đúng là có chuyện đó.
Khi đó hắn đã tiếp quản sự nghiệp của Cố thị được hai năm, hình như lúc đó hắn tham gia một đại tiệc từ thiện.
Hắn và một khách hàng đang đứng hút thuốc thì có một cô bé chạy về phía hắn.
Hắn không nhớ rõ lúc đó hắn đã nói gì, chỉ biết cô gái kia vẫn quấn lấy hắn, hắn có chút phiền, liền cùng người bạn đó rời đi.
Thì ra… đó là cô.
Cố Dư Sinh nhếch môi không nhúc nhích nhìn chằm chằm lá thư một lúc lâu, mới tiếp tục tìm những thư tiếp theo.
“S Quân, gần đây tâm trạng của tôi rất khó chịu, cha của tôi lại có thói quen đánh bạc.”
Nếu không phải vô tình lật trúng lá thư này, hắn thật sự có lúc quên rằng Tiểu A trong thư đã từng đề cập đến chuyện cha của cô đánh bạc.
“S Quân, cảm ơn ý tốt của anh, tôi và anh còn chưa biết mặt nhau, sao tôi có thể lấy tiền của anh được, nhưng mà tôi đã có cách giải quyết rồi.”
Cố Dư Sinh nhìn qua ngày tháng, là lúc Tần Chỉ Ái đáng ra nên tốt nghiệp đại học.
Hắn hẳn là chưa từng hỏi cô cô có cách gì để kiếm tiền trả nợ? Bởi vì sau đó, trong thư của cô lại chưa từng nhắc lại chuyện nợ nần, ngoại trừ tình cờ nói đến chuyện sức khỏe của mẹ cô không tốt, sau đó đa số là nói về người mà cô thích.
Qua khoảng hơn một năm, trong thư của cô lại nói đến chuyện nợ nần, mà trong từng hàng chữ của cô hắn còn có thể cảm nhận được sự hân hoan trong cô: “S Quân, anh có tin vào duyên phận không? Đợi tám năm, tôi rốt cuộc cũng có thể chờ được ngày gặp lại anh ấy. Anh ấy mãi mãi cũng không biết, tôi đã ngàn dặm xa xôi đến để gặp anh ấy.”
Thời gian trong thư là cuối năm ngoái, trùng khớp hoàn toàn với thời gian hắn ở với Lương Đậu Khấu trong biệt thự.
Đầu ngón tay Cố Dư Sinh run lên, tim bỗng nhiên đập nhanh một cách bất thường, hô hấp cũng trở nên dồn dập.
“S Quân, tôi ở bên cạnh anh ấy gần như vậy, thật ra tôi nên hiểu, tôi và anh ấy là không thể nào. Tôi và anh ấy giống như tình yêu trong truyền thuyết vậy đó, dù có yêu sâu đậm bao nhiêu, chỉ có điều, tình thâm là tôi, còn anh ấy, là không duyên không phận.”
“S Quân, anh ấy đã thật sự quên tôi, lãng quên chính là sự vô tình nhất.”
“S Quân, tôi nói cho anh biết một tin mừng, tháng sau tôi đã có thể trả hết toàn bộ số nợ của cha tôi.S Quân, người mà tôi thích đó, gần đây anh ấy làm rất nhiều chuyện khiến tôi khổ sở, nhưng mà có một chuyện anh ấy làm khiến tôi rất vui vẻ, đó là anh ấy nói chúc mừng sinh nhật tôi, dù là tôi gạt anh ấy nói ra, nhưng tôi vẫn rất vui vẻ.”
Truyện khác cùng thể loại
71 chương
105 chương
36 chương
11 chương
10 chương
18 chương
14 chương
10 chương
31 chương
62 chương