Nhưng Tần Chỉ Ái nghèo rớt mùng tơi, làm gì có bản lĩnh để bóp méo hồ sơ chứ?
Vì vậy, có thể là hồ sơ của cô đã bị người khác thay đổi.
Người kia tại sao lại phải làm như vậy? Có bí mật gì phải che dấu người khác sao?
Chỉ trong vòng mười mấy giây, trong đầu Cố Dư Sinh lại xuất hiện một lô một lốc những nghi ngờ.
Lục Bán Thành thấy Cố Dư Sinh chủ động hỏi chuyện mình nên hiếu kỳ lên tiếng: “Sao vậy? Sao tự nhiên anh lại để ý đến chuyện Tần Chỉ Ái và ba cô ấy thiếu nợ?”
Trong này nhất định có vấn đề… nhưng mà rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Cố Dư Sinh nhíu mày, không để ý tới Lục Bán Thành.
“Chẳng lẽ có vấn đề gì sao?” Lục Bán Thành lại hỏi.
Hắn vừa dứt lời, Cố Dư Sinh vốn đang ngồi yên lại bỗng nhiên vén chăn lên, nhảy xuống giường, vội vã mang giày, tìm điện thoại di động bên giường, không để ý đến những câu hỏi của Lục Bán Thành mà chạy khỏi phòng bệnh.
Chạy đến cổng bệnh viện, Cố Dư Sinh chặn một chiếc taxi, trở về biệt thự của chính mình.
Trả tiền, xuống xe, Cố Dư Sinh vì sốt ruột mà bấm sai mật khẩu ba lần, mới có thể mở cửa được.
Đẩy cửa, Cố Dư Sinh mở đèn, cũng không lo thay giày, liền chạy lên lầu, vọt tới thư phòng, mở một ngăn kéo dưới tủ sách, lấy ra một cái hộp, mở nắp hộp, trong này có một bức thư được để rất chỉnh tề.
Cố Dư Sinh đặt chiếc hộp lên bàn làm việc, tiện tay kéo ghế dựa, còn chưa ngồi vững trên ghế, hắn đã giật thư trong phong bì, mở ra đọc lại.
Đây là lá thư đầu tiên cô viết cho hắn lần đầu tiên 8 năm trước.
Ban đầu, cô mang theo tâm lý viết thư cho một người bạn qua thư nên chỉ mang tính xã giao không có gì để đọc.
Truyện khác cùng thể loại
71 chương
105 chương
36 chương
11 chương
10 chương
18 chương
14 chương
10 chương
31 chương
62 chương