Hắn nói chúc mừng sinh nhật cô là do cô gạt hắn nói ra?
Cố Dư Sinh nhíu mày...
Đời này của hắn, trừ sinh nhật của mẹ hắn, hắn chưa bao giờ chúc người phụ nữ khác sinh nhật vui vẻ.
Cô gái kia chính là Tiểu Phiền Toái, là ngày sinh nhật của Lương Đậu Khấu, hắn đã nói bốn chữ này.
Tần Chỉ Ái thích hắn tám năm…
Nhịp tim và hô hấp của Cố Dư Sinh đều ngừng lại trong nháy mắt.
Hắn nhìn câu nói này chằm chằm trên giấy, nhưng vẫn không hiểu, hắn phải liên tục đọc thầm nhiều lần, liền mở máy tính ra, tra tài liệu của Lương Đậu Khấu, liếc nhìn ngày sinh nhật của cô ta, mới phát hiện sinh nhật của Tần Chỉ Ái trễ hơn cô ta một ngày.
Lúc trước, hắn nhìn thấy sinh nhật của Lương Đậu Khấu là từ trên tin tức.
Khi đó hắn còn chưa biết bản thân đã động tâm với Tiểu Phiền Toái, có thể khi đó hắn lại không khống chế được vọng động của mình, ngàn dặm xa xôi chạy từ Anh đếnParisđể đưa quà sinh nhật cho cô, còn canh ngay trước khi hết ngày mới nói câu: “Sinh nhật vui vẻ” với cô.
Tiểu Phiền Toái lại nói cô không nghe rõ...
Lúc đó Cố Dư Sinh có chút buồn bực vì cũng đã qua ngày sinh nhật của cô, liền thẹn quá hóa giận mà bực dọc nói: “Không nghe rõ thì thôi…”
Tiểu Phiền Toái “a” một tiếng, không đòi hắn nói nữa, nhưng cô lại có chút khổ sở, khiến cho hắn cảm thấy cực kỳ khó chịu.
Hắn muốn an ủi cô, lại hôn cô, sau đó là quấn quít trên giường, sau khi kết thúc, hắn mới lên tinh thần, liền nói với cô: “Sinh nhật vui vẻ, Tiểu Phiền Toái, lúc nãy anh muốn chúc em sinh nhật vui vẻ.”
Lúc này, đôi mắt của cô sáng ngời, sáng đến chói mắt hắn.
Bây giờ, trong thư, cô lại nói cô lừa hắn nói ra mấy chữ đó, mà đúng dịp lại là sau ngày sinh nhật của Lương Đậu Khấu... Vì vậy… Vì lẽ đó…
Đáp án trong đầu hắn vô cùng rõ ràng.
Cố Dư Sinh không biết tại sao, trong lúc này hắn lại bỗng cảm thấy sợ.
Một lúc lâu, hắn mới thả lỏng tay, lấy lá thư tiếp theo.
Lá thư đó là vài tháng sau khi Tiểu Phiền Toái đã ra đi, cô lại viết thư hỏi hắn: “S Quân, cô gái mà anh yêu có yêu anh không?”
Vì thời gian cách nhau cũng không xa, hắn tình tường nhớ được lúc đó hắn đã trả lời cô: “Tiểu A, cô bé mà tôi yêu, bỏ đi rồi.”
Cố Dư Sinh không cần mở lá thư sau cũng biết, cô đã hồi âm: “S Quân, tôi cũng giống anh vậy, tôi phải rời khỏi anh ấy rồi.”
Lúc đó hắn còn nói sao lại có thể trùng hợp đến như vậy, hắn mất đi người yêu, cô lại phải rời xa người cô yêu, bọn họ xem như đồng bệnh tương lân rồi.
Nhưng bây giờ hắn mới biết chẳng có gì là trùng hợp cả, kỳ thật cô chính là người hắn đã tìm kiếm bấy lâu nay, là Tiểu Phiền Toái của hắn.
Cố Dư Sinh giống như hóa đá vậy, không nhúc nhích, ngồi trên bàn yên tĩnh một lúc lâu, mới từ từ hồi phục lại tinh thần.
Hắn nhìn chằm chằm bóng đêm ngoài cửa sổ một lúc lâu, sau đó mới lấy điện thoại di động từ trong túi ra.
Tần Chỉ Ái và Tiểu Vương có quan hệ không tệ... Cố Dư Sinh tìm số điện thoại của Tiểu Vương, gõ nhẹ màn hình gửi một tin nhắn cho hắn: “Tiểu Vương, bây giờ cậu tìm một lý do gì đó để Tần Chỉ Ái ra khỏi nhà đi.”
Truyện khác cùng thể loại
71 chương
105 chương
36 chương
11 chương
10 chương
18 chương
14 chương
10 chương
31 chương
62 chương